Trò Chơi Kinh Dị Chữa Khỏi Chứng Trầm Cảm Của Tôi

Chương 12: Phần 2: Công Viên Giải Trí Ác Mộng 5




7

Bước xuống bục, tôi hỏi Tâm Tâm: "Bây giờ là mấy giờ?"

"Một giờ năm mươi lăm phút."

Nhìn Diệp Khinh Mặc và Tần Giác vẫn đang ngồi trên ngựa gỗ, tôi có chút lo lắng.

Diệp Khinh Mặc đã nói, nếu hai giờ không hoàn thành bất kỳ trò chơi nào, sau khi diễu hành xe hoa sẽ bị cưỡng chế đưa vào nhà ma tử thần.

Chỉ còn năm phút nữa!

Tâm Tâm nắm tay tôi, an ủi: "Đừng lo lắng, họ rất mạnh."

Ngay sau đó, Tần Giác nhảy xuống ngựa gỗ, Diệp Khinh Mặc cũng chỉ chậm hơn chưa đến ba giây.

Tần Giác cười lớn: "Tổ trưởng Diệp, tốc độ không ổn rồi nha!"

Diệp Khinh Mặc liếc cô ấy nhưng không nói gì.

Nhưng nhìn hai nắm tay siết chặt của anh ta, chắc chắn là tức giận rồi.

Tần Giác nhào tới ôm tôi, xoay người tôi một vòng, xác định tôi không bị thương mới khen ngợi: "Vẫn là em gái Nghênh Nam lợi hại."

Nhìn thấy vết m.á.u loang lổ trên người cô ấy, tôi rất lo lắng: "Chị bị thương rồi à?"

"Vết thương nhỏ thôi. Hầu hết đều là m.á.u của người khác."

Cô ấy kéo áo cho tôi xem, đúng là chỉ có vài vết cắt nhỏ.

Dòng bình luận: [Tần Thần vẫn mạnh thật, g.i.ế.c sạch cả lũ quỷ rồi.]

[Nói về sức chiến đấu, Tần Thần chắc chắn là số một. Phó bản cấp S cũng có thể càn quét, tôi thật không ngờ tới.]

[Tôi xem ba phòng livestream cùng lúc, cảm giác sắp bị tâm thần phân liệt rồi.]

[Hahaha, đúng vậy, một bên đấu trí, một bên càn quét, một bên cảm động, phong cách thay đổi quá lớn.]

[Bên Diệp Thần làm tôi xem muốn cháy cả não, sang bên này nghỉ ngơi một chút.]

Diệp Khinh Mặc ném cho Tần Giác một lọ thuốc trị thương nhưng miệng vẫn không tha người: "Đồ lỗ mãng."

Nói xong, anh ta cúi đầu xem đồng hồ: "Bây giờ là một giờ năm mươi bảy phút, chúng ta phải đến Hồ trung tâm trong vòng ba phút, nếu không có thể sẽ bị ném ngẫu nhiên vào đội diễu hành."

"Lộ trình diễu hành xe hoa là vòng quanh hồ, giữa chừng sẽ có màn biểu diễn tương tác ở Quảng trường trung tâm hồ."

"Khu A của Quảng trường trung tâm hồ có công trình che chắn, có thể tránh được phần lớn màn tương tác, chúng ta mau đến đó."

8

Khu A, Quảng trường trung tâm hồ.

Tôi xuống khỏi lưng Tần Giác, đỏ mặt cảm ơn.

Công viên quá lớn, từ vòng xoay ngựa gỗ đến Hồ trung tâm cách hơn ba km, với tốc độ của tôi thì không thể kịp, chỉ có thể nhờ người cõng.

"Trống quá."

Nhìn xung quanh, ngoài ba chúng tôi ra, không còn ai khác.

Diệp Khinh Mặc: "Tỷ lệ tử vong trung bình của trò chơi đầu tiên là 85%, trừ chúng ta ra, 20 người chơi có thể sống sót chỉ còn khoảng một hoặc hai người."

Tần Giác bổ sung: "Cho dù sống sót, họ cũng không kịp đến Hồ trung tâm, hoặc là, họ căn bản không biết phải đến Hồ trung tâm."

Đinh đoong——

Chuông của quảng trường vang lên, hai giờ chiều, đến rồi.

Từ xa, sương mù dày đặc bốc lên, trong sương mù, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng của một con quái vật khổng lồ.

Hình như là... Một con hổ?

"Là hung thú Cùng Kỳ." Diệp Khinh Mặc lên tiếng: "Cùng Kỳ hình dạng như hổ, có cánh. Là loài thú trừng phạt người thiện, khen thưởng kẻ ác."

Tần Giác vuốt cằm suy tư: "Người c.h.ế.t oan uổng thờ phụng loài thú trừng phạt người thiện, khen thưởng kẻ ác, có gì đó kỳ lạ."

Tôi nhạy bén nắm bắt được trọng điểm: "Chết oan uổng?"

Tần Giác giải thích: "Người c.h.ế.t hóa thành quỷ phần lớn đều có oan ức, oán hận càng sâu thì quỷ lực càng mạnh."

"Họ thường căm ghét cái ác hơn cả con người, đó cũng là lý do tôi nói kỳ lạ."

Tôi nhìn bóng dáng con thú khẽ lay động trong sương mù, lẩm bẩm: "Là sự mỉa mai sao?"

Vì lòng tốt không thể có được công lý nên quay sang ôm ấp cái ác sao?

Đội diễu hành xe hoa rất dài, chẳng mấy chốc, nhóm dẫn đầu đã đến quảng trường.

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

Khi đến gần chúng tôi, tiếng nhạc đột nhiên lớn hơn.

Kèn xô na và chiêng đồng vang lên cùng lúc, đây là... Nhạc đưa tang!

[Tiếng nhạc này vừa nổi lên, cảm giác như mình sắp bị đưa đi rồi.]

[Trời ơi trời ơi, ai yếu tim xin hãy nhắm mắt lại ngay lập tức, cảnh báo mức độ kinh dị cao phía trước!]

Cùng với tiếng chiêng chói tai, trời tối sầm lại, đội diễu hành đã thay đổi!

Chữ "tế" màu trắng sáng lên, trang phục biểu diễn trên người mọi người biến thành đồ tang.

Có người lấy đầu thay chân, lộn ngược đi về phía trước, có người xương cốt nứt gãy, bò trườn về phía trước...

Diễu hành xe hoa?

Không, đây là Bách Quỷ Dạ Hành!

[Âm phủ, quá âm phủ rồi.]

[Mẹ ơi, giữa con quỷ nứt xương và con quỷ c.h.ặ.t đ.ầ.u kia, có phải là một người chơi không?]

Trong bộ đồ tang màu trắng thống nhất, chiếc áo khoác bò của người phụ nữ trung niên đặc biệt nổi bật.

Khuôn mặt bà ta kinh hãi, há miệng phát ra tiếng "a a" kêu cứu.

Nhìn thấy chúng tôi, bà ta như gặp được cứu tinh, vẫy tay điên cuồng.

Diệp Khinh Mặc ra hiệu dừng lại với bà ta, ý bảo bà ta đừng kích động, không ngờ bà ta phản ứng càng dữ dội hơn, thậm chí muốn trực tiếp lao ra khỏi đội ngũ.

[Ngu quá! Bà ta đã sống sót qua trò chơi đầu tiên bằng cách nào vậy?]

[Muốn c.h.ế.t thì đừng có liên lụy người khác!]

[Chịu rồi! Lục Nghênh Nam sẽ không định cứu bà ta đấy chứ, điều cấm kỵ nhất trong trò chơi kinh dị là thánh mẫu, tôi thoát fan đây.]