Xe đậu trong nhà để xe ngầm ở trong tiểu khu, Tiêu Tiêu dẫn bọn họ đi thang máy lên, cuối cùng dừng ở tầng thứ mười tám.
Lâm Hàng ở phía sau lặng lẽ nói thầm: "Con số mười tám này không tốt lắm, người bình thường mua nhà cũng sẽ không mua tầng này."
Quý Hoài vươn tay gõ vào đầu cậu, dùng giọng điệu phê bình nói: "Trẻ con đừng nghe lời những thứ không có căn cứ này."
Lâm Hàng ôm đầu xoa qua xoa lui, oán giận nói: "Tôi đâu phải là trẻ con, tôi năm nay cũng đã mười lăm mười sáu tuổi rồi.
"
"Tôi chưa từng thấy qua đứa nhỏ mười lăm mười sáu tuổi nào làm hoa đồng cả." Quý Hoài quay đầu lại nói, "Hơn nữa, vì sao mọi việc không nghĩ đến chỗ tốt, 18, 18, không phải có ý là muốn phát, muốn phát sao? "
"Nói cũng đúng nha." Lâm Hàng nói.
Dương Nghi nghe thấy hai người nói chuyện, quay đầu lại nhìn Quý Hoài, nói: "Tâm tính của cậu và những người khác không giống nhau, ánh mắt nhìn mọi thứ cũng là một phần tích cực, có thể đi tới đây cũng không tầm thường a.
"
Quý Hoài ôm lấy cô: "Chị Dương khen ngợi.
"
Tiêu Tiêu cởi khóa vân tay, mời mọi người vào, rất lễ phép cầm dép lê cho khách.
Phong cách phòng hoàn toàn không giống với phong cách của bọn Giang Húc trong Khuy Quang Lâu, phong cách phòng của bọn họ hơi lạnh lùng, rất ít đồ đạc màu ấm áp, nhìn qua giống như hầm băng không có nhiệt độ.
Phòng Tiêu Tiêu trái ngược với bọn họ, cơ hồ đều là màu sáng rực rỡ, tiểu nữ sinh thích rất nhiều búp bê, đồ trang trí cũng đều là những thứ nhỏ đáng yêu.
"Thật sự ngượng ngùng a, ta tổng cộng chỉ có ba gian phòng, Sương Sương cùng Dương tỷ ở một gian, ba phù rể cùng hoa đồng ở một gian đi." Tiêu Tiêu nói.
.