Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 46: Tầng 5




Hàn Phi không phải là thám tử. Công việc phá án vẫn nên giao cho cảnh sát xử lý thì tốt hơn. Hắn chỉ cần phụ trách cung cấp manh mối là được.

Sau khi xác định vai trò của mình, Hàn Phi cảm thấy nhẹ nhõm được đôi phần: "Trước khi bắt được hung phạm, mình nhất định phải duy trì sự khiêm tốn, phải thể hiện ra mình không có gì khác biệt so với những người khác."

Ngoảnh đầu nhìn lại trường quay của đoàn làm phim [Hoa Tội Ác], Hàn Phi cũng có chút lo lắng rằng hung thủ sẽ tìm tới đây. Dù sao thì bộ phim điện ảnh này được quay dựa trên nội dung được cải biên từ vụ án có thật, rất nhiều tên tội phạm sát nhân liên hoàn có sở thích biến thái, muốn tận hưởng "tác phẩm" của chính mình.

Ăn qua loa bữa tối, Hàn Phi quay trở về nhà.

Sau khi đẩy cửa ra, hắn không bước ngay vào trong nhà mà nhìn quanh hòng xác định xem bên trong có người hay không.

"Ngày nào thần kinh cũng bị kéo căng như dây đàn, mình cũng bắt đầu hình thành vài thói quen kỳ cục luôn rồi."

Tiếp đó, hắn đóng cửa lại, mở ti vi lên; căn nhà trọ lúc này mới có được chút hơi người.

Sau khi gột rửa cơ thể bằng làn nước nóng, Hàn phi sảng khoái ngồi trên ghế, một tay nâng tạ, một tay cầm cuốn giáo trình tâm lý học tội phạm lên xem: "Khi tâm lý phạm tội của một người phát triển đến độ thay đổi cả nhân cách, chứng tỏ tâm lý phạm tội của người này đã được định hình. Muốn uốn nắn loại nhân cách đã bị định hình về tâm lý này, cần phải tiến hành một cách cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, phức tạp và lâu dài…"

Nước chảy đá mòn, việc học là một quá trình dài đằng đẵng. Một người có ước mơ được trở thành diễn viên hài như Hàn Phi vốn cho rằng chỉ cần bản thân tiếp tục kiên trì; chờ cho đến khi giấc mơ làm diễn viên kia tan vỡ, khẳng định có thể trở thành một thành viên xuất sắc trong hiệp hội hỗ trợ cảnh sát phá án.

11:50 tối, sai khi kết nối hết các đầu dây xong, Hàn Phi bèn ôm chiếc mũ game nằm xuống giường.

"Đến giờ mình vẫn chưa thể giao lưu được với những nạn nhân trong căn hộ ma ám số 1044 kia. Chỉ có điều, trước lạ sau quen thôi. Hình như tạm thời bọn họ không có ý nghĩ muốn hại chết mình. Đây đã được xem như trong cái rủi có cái may rồi."

Đồng hồ đã điểm 0:00, Hàn Phi đội chiếc mũ game lên. Hòa cùng với sự lan tràn của màu máu, âm thanh lạnh lùng do máy móc hợp thành vang lên trong đầu hắn.

"Chào mừng bạn đến với [Cuộc Sống Hoàn Hảo]! Giờ đây, bạn đã có thể lựa chọn cuộc sống hoàn hảo cho chính mình."

Hàn Phi mở mắt ra, nhìn khắp gian phòng khách âm u lạnh lẽo rồi khẽ nhếch miệng: "Nhưng trái lại, mày đã cho tao được mấy sự lựa chọn cơ chứ?"

Chiếc đồng hồ điện tử trên tường đúng lúc chỉ 0:00. Hàn Phi nhặt con dao phay từ dưới đất lên, nhìn chằm chằm căn phòng ngủ nằm sâu trong căn hộ ma ám.

Trong cả căn hộ ma ám số 1044 này, chỉ có cánh cửa phòng ngủ kia là luôn bị khóa chặt.

Cho đến nay, Hàn Phi vẫn chưa có can đảm chủ động vào gõ cửa gian phòng đó. Chỉ khi nào 7 người bị hại kia bị chia tách ra, họ mới miễn cưỡng duy trì được chút lý trí. Và khi ghép lại với nhau, bọn họ sẽ trở thành một con quái vật hoàn toàn bị chi phối bởi sự tuyệt vọng và nỗi đau khổ.

"Mình đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ tân thủ rồi. Xem ra hôm nay có thể sẽ phải đi ra ngoài một chuyến."

Hàn Phi mở bảng nhiệm vụ ra xem. Thì ra 3 nhiệm vụ tân thủ trong đó đã biến mất và được thay thế bởi một nhiệm vụ hoàn toàn mới -- [Ghé thăm hàng xóm trên tầng 5, chào hỏi bọn họ].

"Xét theo tên của nhiệm vụ, game này chẳng khác gì một game theo thể loại chữa trị bình thường." Hàn Phi gãi đầu: "Mạnh Thi từng nói trên tầng 5 có một người phụ nữ điên tên Từ Cầm sinh sống; con người của chị ta cũng không đến nỗi nào, có thể trở thành bạn bè được. Dù gì cũng phải làm nhiệm vụ này, vừa đúng lúc lên tầng 5 chào hỏi chị ta một chút."

Trên thực tế, khi gặp phải người nào không thân thiết cho lắm, nếu có thể tránh thì Hàn Phi đều cố gắng né tránh. Hắn thích được ở một mình. Thế nhưng trong game này, hắn đã trở nên đặc biệt ưa thích kết giao bạn bè.

"Muốn đến gặp mặt hàng xóm mới thì cần phải tặng món quà gì cho được nhỉ?" Hàn Phi nhìn con dao phay trong tay mình: "Thôi bỏ đi, gặp người trước rồi hãy nói."

Sau khi quyết định xong, Hàn Phi mở ti vi lên. Hắn muốn được thử nghiệm một chút coi có thể thu hút mấy người bạn cùng nhà của mình ra hay không.

Nếu mấy người bạn cùng nhà có thể giúp hắn kích hoạt một nhiệm vụ mới, thế thì hắn sẽ không cần rời khỏi căn hộ an toàn ấm áp này nữa.

Chờ một mạch đến 3:00 rạng sáng, Hàn Phi cứ miễn cưỡng ngồi nhìn màn hình ti vi không có lấy chút tín hiệu nào trong suốt 3 giờ đồng hồ. Hắn đã lần lượt bật đi bật lại tất cả các kênh những mười mấy lần, vậy mà các bạn cùng nhà vẫn chẳng hề xuất hiện.

"Thế là nhất định phải ra ngoài làm nhiệm vụ rồi." Hàn Phi cầm con dao phay lên, kiểm tra lại một lượt ô vật phẩm: "[Chiếc nhẫn của chủ nhà] có khả năng dò ra ma quỷ, [Chìa khóa của chủ nhà] chắc là có thể mở tất cả các cánh cửa trong tòa chung cư này. Vấn đề nằm ở chỗ... trên từng chiếc chìa khóa không có đánh ký hiệu gì cả, mình bắt buộc phải thử từng chìa từng chìa một. [Nhật ký của chủ nhà] thì hoàn toàn trống không, tạm thời vẫn chưa biết sử dụng như thế nào. Còn về [Ba điếu thuốc của chủ nhà]…"

Hàn Phi bấm vào ô vật phẩm, lấy mấy điếu thuốc của chủ nhà ra.

"Sau khi chủ nhà qua đời, ba đứa con của ông ta đã cúng ba điếu thuốc. Thuốc này thuộc về hàng tiêu dùng, chỉ không rõ sau khi châm lên thì sẽ xảy ra chuyện gì."

"Nhiệm vụ [Ngủ] ban đầu hoàn toàn không thể so sánh với nhiệm vụ [Ngủ] sau khi được tăng độ khó lên. Giả dụ độ khó của nhiệm vụ sẽ tương ứng với phần thưởng nhận được, vậy thì phần thưởng bổ sung này hẳn phải khá tốt mới đúng."

Hàn Phi tìm thấy bật lửa trong nhà bếp. Hắn quyết định chờ đến khi bản thân rơi vào bước đường cùng sẽ châm một điếu thuốc để áp chế nỗi sợ hãi.

Sắp xếp hết toàn bộ trang bị đâu vào đấy, Hàn Phi bước đến gần cửa chống trộm. Trước hết, hắn quan sát bốn phía xung quanh qua mắt mèo; khi xác định không có ai ở gần đây, hắn mới dám mở cửa.

Suốt cả quá trình, Hàn Phi không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Cả dãy hành lang chỉ toàn một màu đen kịt, mới vừa nhìn thôi đã có một loại cảm giác rất rợn người.

"Thời gian bảo hộ tân thủ đã hết. Có khả năng lệ quỷ sẽ càng lộng hành hơn trước, mình phải cẩn thận trong mọi thời điểm."

Nhằm đề phòng cánh cửa của căn hộ ma ám bị đóng lại, Hàn Phi bèn dời một chiếc ghế từ trong phòng khách ra chặn giữa cánh cửa.

Làm như vậy thì đến khi hắn quay về nhà sẽ không cần phải mở cửa, tiết kiệm được khối thời gian. Ngoài ra, nếu như có vị hàng xóm nào tò mò tiến vào trong nhà, thế thì vừa đúng lúc mọi người có thể tụ họp lại, cùng nhau ăn một bữa cơm thân mật. Chỉ có điều… mọi người thì cùng nhau ngồi trên ghế, còn vị hàng xóm kia có khả năng sẽ phải nằm trên bàn ăn.

Hít một hơi thật sâu, Hàn Phi rón rén bước ra khỏi căn hộ ma ám số 1044.

Hắn nhích từng bước chân một, lê từng bước, từng bước. Đây là lần đầu tiên Hàn Phi đi ra khỏi cửa kể từ khi kết thúc thời gian bảo hộ tân thủ. Hắn có thể cảm nhận rõ rệt rằng, cả tòa nhà chung cư đã xảy ra một sự thay đổi nào đó.

Dường như cơ thể hắn rơi vào một vùng biển đen đặc sệt, ý thức không ngừng bị đè nén.

Bàn tay của Hàn Phi lần theo bức tường, cơ thể thì dính chặt vào đó, cứ thế đi thẳng lên mới không bị người trên lầu nhìn thấy.

Trước giờ, Hàn Phi chưa từng lên tầng 5. Hắn di chuyển rất chậm chạp, mất hết 1 phút mới đi tới khu vực giữa tầng 4 và tầng 5.

Khi ngước mặt nhìn lên, Hàn Phi lập tức dừng bước.

Tầng 5 có tất cả 4 hộ gia đình đang trú ngụ. Trong đó, có một hộ đang mở cửa, trước cửa nhà có một bóng đen đang đứng.

3:00 rạng sáng, trong hành lang tĩnh lặng, có một căn hộ mở cửa, một bóng người đứng cô độc, yên tĩnh trước lối ra vào. Tình cảnh này nhìn kiểu gì cũng thấy quá quỷ dị.

Hàn Phi không dám bước tiếp về phía trước, song bóng đen đứng trong hành lang kia hình như đã nhìn thấy Hàn Phi. Chỉ vỏn vẹn trong một cái chớp mắt, kẻ ấy đã biến mất.

"Đó là thứ gì vậy?"

Không còn nhìn thấy bóng đen kia nữa, nhưng cửa nhà của người nọ vẫn đang mở. Giờ đây, Hàn Phi vô cùng lo lắng rằng, sau khi bản thân đi ngang qua sẽ bị thứ gì đó quẳng vào trong căn hộ kia.

Cửa nhà tối om, không thể nhìn rõ được bên trong rốt cuộc có thứ gì, chỉ tạo cho người ta cảm giác cực kỳ bất an.

"Từ Cầm sống trong căn hộ số 1052. Bóng đen vừa rồi đứng chắn trước cửa căn hộ số 1051…"

Hàn Phi di chuyển ánh mắt về phía căn hộ số 1052. Bao nhiêu sự can đảm vốn có khi nãy đã tiêu tan đi rất nhiều.

Trên cánh cửa của căn hộ số 1052 bị người ta viết lên vô số chữ "Chết", phía dưới cánh cửa còn rỉ ra vết máu thâm đen.