Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 45: Lương thiện gặp lương thiện




"Xem xét tất cả các thông tin mà chúng ta hiện đang nắm giữ, rất có khả năng việc Ngụy Hữu Phúc đến khu rừng phòng hộ sinh thái ở vùng ngoại ô thành phố Tân Hỗ là bởi vì anh ta đã thu được tin tức gì đó từ Giang Tương. Thậm chí, khu rừng phòng hộ sinh thái kia cực kỳ có khả năng chính là khu rừng màu đen trong bức vẽ của Giang Tương."

"Nạn nhân số 8 không hề để lại bất cứ vết tích nào trên internet từ khi sinh ra cho đến lúc chết, hoàn toàn bị cách ly khỏi thế giới mạng và khoa học kỹ thuật. Dường như nó bị nuôi nhốt ở một nơi ngăn cách với nhân thế. Có lẽ ngôi nhà của nạn nhân số 8, hoặc có thể nói là ngôi nhà của hung thủ nằm ngay trong khu rừng phòng hộ sinh thái kia!"

Nghe được câu nói này của Lệ Tuyết, Hàn Phi cũng cảm thấy hơi kích động.

Vụ án đi được đến bước này đã coi như có một phương hướng rõ ràng.

"Cánh rừng phòng hộ sinh thái kia liền một dải với núi Yếm Mộ, muốn vào trong đó tìm kiếm sẽ tương đối khó khăn. Chúng ta cần phải tìm ra manh mối đầy đủ hơn nữa mới có thể thuyết phục được bên trên. May mà trong khi tiếp tục điều tra, tôi và thầy của tôi đã có phát hiện then chốt hơn nữa." Giọng nói của Lệ Tuyết hưng phấn hẳn lên.

"Phát hiện gì?"

"Hung thủ đã quá coi thường Ngụy Hữu Phúc và Giang Tương!" Lệ Tuyết nói chắc nịch: "Phạm vi khu rừng phòng hộ sinh thái kia cực kỳ rộng lớn, muốn tìm ra được một gian nhà màu đen ở sâu trong đó thì chắc chắn chỉ giống như mò kim đáy biển, trừ khi biết được vị trí chính xác mới tìm ra được.

Giang Tương có thể vẽ ra khu rừng rậm màu đen, gian nhà màu đen và một đám người nhỏ bé mất đầu, chứng tỏ xác suất ông ta đã biết vị trí gian nhà màu đen kia rất lớn. Đoán chừng vì để giày vò ông ấy, hung thủ còn cố ý dẫn dắt người đàn ông lang thang có tấm lòng lương thiện này vào tham quan xưởng chế biến thịt người của mình. Gã không ngừng kích thích ông ta, khiến cho ông ấy càng trở nên điên khùng hơn. Ngụy Hữu Phúc chỉ là dân làm văn phòng hết sức bình thường, bản thân cũng chưa từng có kinh nghiệm thám hiểm rừng rậm bao giờ. Ấy vậy mà hai con người này lại có thể tạo nên một kỳ tích.

Giang Tương- một kẻ thiểu năng trí tuệ, ngay cả việc nói một câu hoàn chỉnh cũng khó khăn, đã truyền đạt thành công thông tin vị trí của gian nhà màu đen cho Ngụy Hữu Phúc. Còn Ngụy Hữu Phúc vậy mà lại đi tin tưởng lời của một "kẻ điên" qua đường, đã thế còn đi dò xét những hai lần.

Lương thiện gặp lương thiện, cả hai đều có ý tốt muốn giúp đỡ đối phương, đồng thời cũng đem lại manh mối then chốt nhất cho những người phá án chúng ta!

Lần đầu tiên Ngụy Hữu Phúc đi vào khu rừng sinh thái, anh ta vẫn chưa phát hiện ra điều gì cả. Nhưng vào trước khi lâm nạn một ngày, anh ta lại đến cánh rừng rậm sinh thái kia một chuyến. Lần này, rất có khả năng anh ta đã tiếp cận gian nhà màu đen kia được rồi! Và cũng vì điều này mới khiến cho hung thủ- kẻ luôn ôm tâm trạng ngồi xem trò vui phải ra tay hạ sát!" Lệ Tuyết bỗng nói chậm lại: "Hàn Phi, xung quanh cậu có ai khác ở đó không?"

Hàn Phi nhìn ngó xung quanh rồi trả lời: "Không có, ở đây chỉ có một mình tôi."

"Vậy thì được." Lệ Tuyết hít một hơi thật sâu: "Những điều tôi sắp nói tiếp theo đây, trước khi bắt được hung thủ, cậu tuyệt đối đừng nói cho bất kỳ ai nhé!"

"Được."

"Chúng tôi tra theo dấu vết vụ án thì thấy, khi Ngụy Hữu Phúc bị giết, tất cả dữ liệu trong máy tính và điện thoại của anh ta đều bị xóa hết. Bởi vì máy tính và điện thoại của những người chết khác cũng đều bị xóa hết dữ liệu, cho nên lúc ấy phía cảnh sát không hề cảm thấy có gì bất thường, chỉ cảm thấy hung thủ tương đối cẩn thận. Bọn họ đưa cho phòng kỹ thuật phục hồi lại các dữ liệu có trong điện thoại và máy tính cũng không có phát hiện gì khác biệt.

Thế nhưng sau đó, khi cảnh sát sắp xếp lại các di vật của Ngụy Hữu Phúc thì phát hiện, trong chiếc xe second-hand của anh ta có một mảnh vải quần áo bị rách dính đầy đất.

Khi ấy, phía cảnh sát không chú ý lắm đến vật này, chỉ mang về như một đồ vật khả nghi mà thôi.

Tôi và thầy của mình đã trích xuất ra được các bức ảnh của vật chứng lúc đó, rồi dùng máy tính phóng to lên và khôi phục lại hoa văn mơ hồ không trọn vẹn trên miếng vải ấy. Tiếp theo lại dùng máy sàng lọc số liệu đời mới nhất để so sánh với các hình ảnh trong kho ảnh trên internet. Cuối cùng, thầy và tôi phát hiện được hoa văn kia chính là một loại họa tiết trên đồng phục của trẻ em vào 10 năm trước.

Họa tiết kia khi hoàn chỉnh sẽ có hình như thế này." Lệ Tuyết lại gửi cho Hàn Phi một tệp ảnh. Trên bức hình này là bộ đồng phục trẻ em của một xóm núi.

"Dựa trên bộ đồng phục trẻ em này là có thể thuyết phục được lãnh đạo của các chị điều tra lại án chặt thây – ghép xác hả? Định điều động một lượng lớn cảnh sát tìm kiếm trong khu rừng sinh thái ở Tân Hỗ kia sao?" Hàn Phi có vẻ hơi nghi ngờ.

"Cậu hãy nhìn kỹ lại bức hình này đi, đây là hình ảnh lần cuối cùng xuất hiện trong camera giám sát của đứa bé bị mất tích trong cô nhi viện kia." Lệ Tuyết lại gửi qua máy của Hàn Phi một bức hình; sau khi xem xong, Hàn Phi hít vào một hơi thật mạnh.

Đứa trẻ luôn miệng nói buổi tối có thể gặp quỷ nọ, vào ngày bị mất tích đã mặc đúng bộ đồng phục trong tấm ảnh kia!

"Một mảnh của bộ quần áo trên người đứa trẻ bị mất tích tại cô nhi viện lại có thể xuất hiện trên xe của Ngụy Hữu Phúc. Mà Ngụy Hữu Phúc lại vừa trở về từ khu rừng sinh thái. Vậy thì miếng vải rách dính đầy bùn đất kia hẳn đã được anh ta mang về từ trong khu rừng rậm ấy. Chưa đầy một ngày sau đó, anh ta đã bị hung thủ giết hại một cách tàn nhẫn.

Tất cả những điểm này hình thành nên một vòng tuần hoàn khép kín. Miếng vải rách xuất hiện trong xe của Ngụy Hữu Phúc là vật chứng chân thật! Chúng ta có lý do để tin rằng giữa hung thủ và khu rừng sinh thái kia có tồn tại một mối liên hệ nào đó."

Nếu chỉ dựa vào suy luận không thôi thì chẳng thể nào khơi nên đợt tái điều tra. Cho nên, Lệ Tuyết và thầy của cô ấy cần phải tìm ra một lý do để thuyết phục được cấp trên: "Tôi không thể tiết lộ thời gian hành động cụ thể được. Bây giờ, điều cậu cần làm là chú ý an toàn của bản thân. Cứ thành thật ở nhà chờ tin tốt đi."

"Lệ Tuyết, tôi có một thắc mắc nhỏ muốn hỏi chị." Sau khi nghe Lệ Tuyết nói xong, Hàn Phi lại nghĩ tới vài việc: "Giả dụ hung thủ của vụ án chặt thây – ghép xác sống trong khu rừng phòng hộ sinh thái kia thật. Vậy thì cái chết của đứa trẻ ở cô nhi viện kia hẳn cũng sẽ có liên quan đến gã ta. Dẫu sao thì miếng vải rách của trẻ con kia cũng được Ngụy Hữu Phúc phát hiện trong rừng phòng hộ sinh thái mà."

"Có lý. Cậu nói tiếp đi."

"Vậy thì chị có cảm thấy là… con quỷ mà đứa trẻ mất tích của cô nhi viện kia nói buổi tối sẽ gặp phải ấy, liệu có khả năng chính là hung thủ hay không?" Hàn Phi đứng trong bóng tối, đầu óc không ngừng hoạt động: "Hung thủ vụ án chặt thây – ghép xác từng nhận nuôi người chết số 8. Trên bức vẽ của Giang Tương cũng hiển thị rõ, trong khu rừng màu đen có rất nhiều bóng người nhỏ bé không đầu. Giả dụ toàn bộ những hình người nhỏ bé kia đều là con nít, vậy thì chị nghĩ ai sẽ có năng lực nhường ấy, có thể thu nhận nhiều cô nhi và trẻ bị bỏ rơi đến thế?"

"Là… viện trưởng của cô nhi viện?" Lệ Tuyết nghe xong lời nói kia của Hàn Phi bèn có cảm giác hoảng sợ.

Thật ra chỉ là do Hàn Phi nhớ đến lời bài hát ngắn ngủi của người chết số 8:

"Anh trai và chị gái bị đưa đến nơi xa xôi, em trai và em gái càng ngày càng ít đi".

Lúc này, hắn mới ý thức được rằng, nơi mà nạn nhân số 8 sinh sống không chỉ có một đứa trẻ. Muốn chăm sóc cho những đứa trẻ này vô cùng phiền phức, cần phải có kinh nghiệm nhất định mới được.

"Ngoài ra, vì nhặt được ví tiền của gã viện trưởng cô nhi viện nên Giang Tương mới được tuyển dụng. Theo những gì chị nói lúc trước, hung thủ thích hưởng thụ khoái cảm lòng tốt bị phụ bạc, bị khinh thường, bị ghét bỏ. Vậy thì vừa hay gã viện trưởng cô nhi viện này biết được Giang Tương là một người có nội tâm lương thiện cực độ." Mạch suy nghĩ của Hàn Phi ngày càng nhanh: "Chị nói xem, gã viện trưởng kia liệu có cảm thấy bộ dạng của Giang Tương trông rất phù hợp với dáng vẻ lương thiện trong con mắt của gã ta hay không? Vừa xấu xí vừa thiểu năng về trí tuệ, cơ thể lại bốc ra mùi khó ngửi, cho nên mới để cho Giang Tương vào làm việc trong cô nhi viện. Gã ta muốn biến Giang Tương thành thứ đồ chơi của riêng mình?"

"Rất có khả năng. Bây giờ tôi sẽ đi gọi điện thoại cho thầy để điều tra một vài thứ."

Lệ Tuyết vội vàng cúp điện thoại. Hàn Phi vẫn còn đứng trong bóng râm của con phố như cũ. Trong đầu hắn không ngừng lóe lên những thông tin liên quan đến vụ án.