Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 92: Bị giam lại




Lúc Ngu Dao về tới nhà cũng đã sắp đến giờ Ngu Dao phải lên xe trở về thành phố Bạch Sa.

"Mẹ, mấy ngày nay ở nhà mẹ để ý bố nha!" Ngu Dao trước khi đi cố ý căn dặn Cố Tuệ Nhàn.

Cố Tuệ Nhàn gật đầu liên tục, bảo cô đừng trễ giờ, mau mau ra bến xe.

Ngu Dao về nhà cũng không mang theo nhiều hành lý, cô cầm lấy túi của mình rồi đi liền.

"Chuyện anh nói, tôi sẽ suy nghĩ." Ngu Dao gửi một tin nhắn cho người đàn ông cô gặp hôm nay.

Người đàn ông đưa ra điều kiện rất dụ người. Lúc Ngu Dao đi kiểm tra sức khỏe, cơ thể cô đã có thể sẵn sàng hiến tủy, nếu không có chuyện của bố cô, cô cũng sẽ làm.

Lúc Ngu Dao tới Bạch Sa, Diệp Tử Mặc ra đón cô.

"Mệt không?" Diệp Tử Mặc nắm tay Ngu Dao dịu dàng hỏi.

Trong khoảng thời gian này, hai người gặp nhau cũng không nhiều. Không phải Ngu Dao không muốn, chính là bởi vì chuyện của ba cô.

Diệp Tử Mặc sau khi biết chuyện này cũng cho Ngu Dao rất nhiều ý kiến. Nhưng dù sao hai người không phải dân chuyên nghiệp, cũng chỉ đưa ra những suy nghĩ thông thường.

"Khá tốt." Ngu Dao đưa một vài thứ mang từ nhà lên cho Diệp Tử Mặc xách.

Hai người tay trong tay rời khỏi bến xe, ra đường cái bắt một chiếc xe về thẳng nhà.

"Chuyện của bố em thế nào rồi?" Từ khi xuống khỏi xe taxi, Diệp Tử Mặc chỉ hỏi một câu.

"Thứ tư là cuộc nói chuyện nội bộ đầu tiên."

"Vẫn không có chút tiến triển nào sao?"

"Đúng vậy." Ngu Dao cũng rất lo lắng, hiện tại tổ điều tra có bằng chứng gì, cô cơ bản là không biết.

Lúc cô đi xe, cô đã hẹn với Đồng Hâm ngày mai gặp mặt.

Diệp Tử Mặc đưa Ngu Dao trở về, anh cũng không vào nhà. Thấy dáng vẻ mệt mỏi của Ngu Dao, anh đoán ở nhà Ngu Dao cũng không tốt.

"Tối nay em nghỉ ngơi cho khỏe đi."

"Dạ, được." Thực sự Ngu Dao rất mệt. Sau khi cha cô gặp chuyện không may, cô cũng chưa có một giấc ngủ ngon.

Ngày hôm sau.

Bởi vì lý do công việc, Ngu Dao và Đồng Hâm chỉ có thể gặp nhau vào buổi tối.

Họ hẹn gặp nhau ở một nhà hàng Âu.

Sau khi hết giờ làm Ngu Dao liền chạy tới, còn chưa kịp ăn cơm. Đồng Hâm tới trước, anh đưa thực đơn cho Ngu Dao. "Cậu xem rồi gọi món gì ăn trước đi."

Ngu Dao cầm lấy thực đơn, gọi một phần mì Ý và một chén súp bắp.

"Đồng Hâm, bố tớ ngày kia có cuộc nói chuyện nội bộ đầu tiên rồi."

Bởi vì Đông Hâm vẫn là luật sư thực tập, trong tay đang còn rất nhiều vụ án dang dở, dù hẹn ăn cơm tối với Ngu Dao nhưng tay anh vẫn cầm ttài liệu xem các vụ án. Giữa chừng anh dừng tay tháo mắt kính xuống hỏi: "Cậu đã tìm ông chủ Duệ Thần chưa?"

"Tớ hỏi bố tớ rồi." Ngu Dao đem nội dung hôm nói chuyện với Ngu Thế Minh nói cho Đồng Hâm.

Đồng Hâm sau khi nghe xong chìm trong suy tư một lát.

"Trước mắt vẫn chỉ là cuộc đàm thoại nội bộ, vẫn chưa bị đưa lên trên, để chờ xem sau đó sẽ là gì vậy?"

"Lỡ bố tớ bị bắt giam thì sao?" Đây chính là điều Ngu Dao lo lắng nhất.

"Yên tâm đi, tạm thời sẽ không đâu."

Ngu Thế Minh tuy đang bị điều tra nhưng chưa bị đưa lên Cục chống tham nhũng. Trước mắt, nội bộ tìm ông chất vấn sẽ có hai nghĩa, trong đó quan trọng nhất là hy vọng Ngu Thế Minh có thể thẳng thắn thừa nhận mình có nhận hối lộ khôngs?

Ngu Dao vẫn còn rất lo: "Thật không có việc gì sao?"

"Yên tâm đi! Chất vấn nội bộ chỉ là một quy trình để hy vọng chú Ngu có thể thừa nhận lỗi lầm thôi." Đồng Hâm an ủi.

"Chờ xong việc này, chúng ta có thể sẽ được biết tổ điều tra rốt cuộc có bao nhiêu bằng chứng."

Không còn cách nào, Ngu Dao chỉ có thể nghe Đồng Hâm.

Thoáng một cái thời gian liền qua đi.

Hôm nay đã là thứ tư, Ngu Thế Minh đúng hẹn tới văn phòng tổ điều tra.

Người của tổ điều tra đã đợi ông trong văn phòng, tiến hành cuộc chất vấn gồm hai nam, một nữ.

Tới giờ trưa, tổ điều tra vẫn một mực hỏi Ngu Thế Minh, rốt cuộc ông có thừa nhận bản thân mình nhận hối lộ hay không? Ngu Thế Minh chỉ nói mình nhận được quà tặng đắt tiền, chứ không giao dịch tiền.

Tuy nhiên, tổ điều tra phát một đoạn video.

Trong đoạn phim, ông chủ của Duệ Thần, Đổng Tử Khôn thẳng thắn, thành khẩn nhận mình trong dịp Tết, lấy lý do biếu quà mà đã bỏ vào hộp qùa thẻ ngân hàng trị giá 300.000 tệ, người mở tài khoản là Ngu Thế Minh, hơn nữa còn cung cấp bằng chứng mở tài khoản.

Lúc tổ điều tra đem tất cả bằng chứng đặt trước mặt Ngu Thế Minh, ông không thể nói nên lời.

Ông căn bản không biết chuyện này, cũng chưa hề thấy thẻ ngân hàng này. Nếu ông biết trong hộp quà có thẻ ngân hàng, nói thế nào ông cũng sẽ không nhận.

"Những thứ này ông giải thích thế nào?" Thành viên tổ điều tra A hỏi.

Ngu Thế Minh lắc đầu, hiện tại dù có mười cái miệng cũng không nói được.

"Ngu Thế Minh, tìm ông tới nói chuyện là vì trong bộ phận còn tin tưởng ông, cho ông một cơ hội thừa nhận sai lầm." Thành viên tổ điều tra A vẫn tiếp tục nói: "Bây giờ, nếu ông thẳng thắn giao thẻ ngân hàng ra đây, ông vẫn còn cơ hội."

"Tôi không có."

Cuối cùng tổ điều tra tạm giam hành chính Ngu Thế Minh và thông báo cho Cố Tuệ Nhàn. Sau khi Cố Tuệ Nhàn nhận được điện thoại, hai chân đứng không vững, bà vội vã gọi cho Ngu Dao. Điện thoại vừa kết nối đã nghe: "Dao Dao, mau! Mau về!"

"Sao vậy ạ?" Ngu Dao cũng biết hôm nay bố cô tới nói chuyện nội bộ, cho nên từ sáng tới trưa tinh thần không yên.

"Bố con bị giam lại rồi."