Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 9: Duyên phận hay là phân vượn?




Chu Tịnh vừa đi vừa cầm máy ảnh, chụp những cơ sở hạ tầng và kiến trúc quanh ngõ. Hình đăng lên tạp chí sẽ rất đẹp, lúc ấy cô sẽ kêu gọi những người vốn yêu kiến trúc thành thị hơn.

“Mấy năm nay Giang Ninh thay đổi nhiều quá! Những gì còn nhớ lúc nhỏ đều không còn rồi.”

Chu Tịnh vừa chụp hình vừa thở dài nói: “Trước kia, nơi đây toàn là những kiến trúc và tứ hợp viện kiểu xưa; hiện tại, lắc mình một cái đều là nhà lầu cao ốc.”

Từ Khiêm nhìn chung quanh một lượt. Dĩ nhiên anh chẳng rõ về những chuyện này cho lắm, từ nhỏ lớn lên trong khu quân đội, đã khi nào được thấy những cảnh này?

Chẳng qua cũng có mấy lần cùng vài người bạn trong quân khu lén chạy ra ngoài chơi, trong trí nhớ anh chỉ toàn cảnh những người cảnh vệ đấu trí đấu dũng thế nào, còn chỗ nào nhớ được những kiến trúc này?

Sau khi chụp xong mấy tấm hình, Chu Tịnh cùng người đàn ông đi sâu hơn vào trong ngõ, chuẩn bị phỏng vấn mấy người lớn tuổi, nói về cái nhìn của họ đối với những kiến trúc mới của thành phố, và những ý tưởng để bảo tồn khu phố cổ.



Vừa vào trong ngõ, Ngu Dao như một con chim được thả ra ngoài, chạy khắp nơi. Sau một hồi, cô dán người vào bức tường đá xanh để Thạch Hâm chụp hình cho mình. Những người còn lại ngồi xổm trước cửa, giống như một bầy chó Pug không có chỗ để đi, nhìn người đi qua đi lại trong ngõ.

“Thạch Hâm! Thạch Hâm! Cậu xem, cửa nhà này còn treo đèn lồng màu đỏ này!”

Ngu Dao sinh ra và lớn lên ở Bạch Sa, với những cảnh quan trên phố cổ dĩ nhiên là rất quen thuộc; nhưng ở Giang Ninh này, nơi hơi thở đô thị đang được gieo mầm, mà vẫn có thể thấy treo đèn lồng đỏ thì đúng là không dễ.

Thạch Hâm có chút không chịu nổi, bịt tai mình: “Cô nương, nhỏ giọng một chút! Tai tớ cũng sắp bị cậu làm rách rồi. Không phải chỉ là hai cái đèn lồng sao? Cậu ở Bạch Sa mà chưa từng thấy sao?”

Ngu Dao không để ý tới lời của cô ấy, hai mắt chỉ nhìn đèn lồng, nhắm cuối ngõ mà đi tới.

Thật ra thì, mấy cái ngõ đều giao nhau, đầu này đi vào thì đầu kia cũng có thể đi ra; nói mọi con đường đều dẫn tới La Mã, không phải cũng là thế này sao?

Bốn người đi cả một ngày, cũng mệt mỏi không chịu nổi. Cuộc hành trình tới ngoại ô buổi sáng hoàn toàn cắt đứt hết hăng hái của các cô, thật may chuyến đi tới cái ngõ xưa này còn tương đối đáng giá.

Bầu trời đã tối, bốn người tìm đại một quán ven đường, chuẩn bị giải quyết bữa tối. Thạch Hâm và Ngu Dao xứng danh ăn hàng; với mấy món trong nhà hàng, mấy cô không phải là vô cùng thích; trái lại, trước những hàng ăn vặt ven đường, bản chất ăn hàng lại bùng phát.



Lúc Chu Tịnh ngẩng đầu lên thì trời không còn sớm, suy nghĩ muốn tìm một nhà hàng để ăn cơm; nhưng lần đầu tiên đi ra ngoài với Từ Khiêm, cứ như vậy có vẻ không quá giống tác phong thục nữ lắm nên cô cũng không đề cập tới vụ ăn cơm.

Cô nhìn Từ Khiêm xem anh có ý muốn cùng cô đi ăn tối không.

Sau một buổi chiều ở cạnh nhau, Chu Tịnh càng thêm thích người đàn ông này. Mỗi một động tác của người đàn ông này đều biểu dương một loại khí chất cao quý.

Từ Khiêm vốn định quay về Bạch Sa ngay trong đêm nay, nhưng người trong nhà không cho, nên anh đương nhiên phải ở lại thêm hai ngày.

Ngó thử đồng hồ thấy không còn sớm nữa, Từ Khiêm phong độ đàn ông, dĩ nhiên mời Chu Tịnh cùng đi ăn tối; Chu Tịnh tất nhiên đồng ý.

Xung quanh ngõ Linh Cảnh lại có rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng với người hay ra vào các nhà hàng sang trọng như Từ Khiêm, dĩ nhiên không lọt vào mắt; vì thế, bọn họ lái xe tới chỗ khác.



Ngu Dao và Thạch Hâm rất thích ngồi ăn ở mấy quán hàng rong trong ngõ Linh Cảnh, nhưng biết làm sao, vì Thẩm Ninh Tịch đã đặt chỗ trước ở nhà hàng trong khu CBD*.

(CBD: viết tắt của Central Business District – là khu vực trung tâm hành chính và thương mại của một thành phố)

Trên giao diện tìm duyệt của điện thoại, các phông chữ màu sắc lớn nhỏ bắt đầu cuộn, tự động chạy tới trang CBD trên phần quốc mậu. Khu vực này tập trung giới cổ cồn trắng*, các công ty lớn cũng tọa lạc ở đây.

(Cổ cồn trắng/ lao động cổ trắng: tiếng anh gọi là white-collar worker, hiểu nôm na là lao động trí óc, có học vấn, kiến thức cao. Ngược lại, cổ cồn xanh được hiểu là giới lao động chân tay.)

Thẩm Ninh Tịch và Úy Lăng đặt chỗ tại một nhà hàng kiểu Tây nhỏ, phong cách, nằm trên tòa nhà trung tâm thương mại 88 tầng, nơi có thể thấy toàn bộ cảnh đêm thành phố Giang Ninh.

Bốn người tự gọi món cho mình, tiếng xì xào tám chuyện lại bắt đầu nổi lên.

“Ninh Tịch, chỗ này không rẻ đâu nhỉ?” Ngu Dao cầm cái đồng hồ cát trên bàn lên, hỏi.

Thẩm Ninh Tịch bưng ly nước chanh, hớp một ngụm nhỏ: “Ừ, mà không sao đâu! Dù sao hôm nay có người mời mà!”

“Ai thế? Rộng rãi quá cơ! Giá chỗ này không thấp, bình quân một người cũng chừng 600 tệ chứ?!”

Úy Lăng là dân ở đây, đương nhiên biết giá một bữa ăn đồ Tây ở tòa trung tâm thương mại 88 tầng này không hề rẻ.

Nghe có người đãi, Ngu Dao cũng trợn to hai mắt, nghĩ thầm, người quen của Thẩm Ninh Tịch thật hào phóng, cứ theo chuẩn bình quân một người 600 tệ, bữa ăn này chẳng phải gần 3000 tệ sao? Ăn một bữa cơm thôi mà, có nhất thiết phải xa xỉ thế không?

Thẩm Ninh Tịch lại chỉ cười thần bí, không nói gì.



Ở bên kia, Chu Tịnh vốn muốn tới một nhà hàng nào đó có nét đặc trưng riêng dùng bữa, tìm kiếm mấy món ăn đặc sắc, nhưng cô suy nghĩ, Từ Khiêm đã theo mình đi thăm quan cả nửa ngày thu thập tài liệu, nếu cả buổi tối cũng không cho anh được ăn một bữa đàng hoàng thì thật không phải. Cô nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, thấy xe tới khu CBD thì thầm hiểu, với thân phận của mình, đương nhiên anh sẽ tới đây để tiêu xài.

Từ Khiêm đậu xe dưới tầng hầm, sau đó đi thang máy thẳng lên nhà hàng.

“Ôi chao, cậu chủ Khiêm! Lâu lắm rồi không thấy tới!”

Vừa bước cửa đã nghe có người gọi. Từ Khiêm đưa mắt nhìn xung quanh, thấy Lisa vừa lúc từ trong phòng VIP bước ra.

Từ Khiêm đi tới, nghiêng người hôn xuống gò má trái của Lisa, đồng thời chào hỏi: “Đây là Chu Tịnh, một người bạn.”

Từ Khiêm chỉ sang Chu Tịnh, giới thiệu đơn giản với Lisa. Lisa như có như không liếc nhìn Chu Tịnh, nở nụ cười rõ ràng không có thiện ý: “Chào cô, tôi là Lisa, chủ nhà hàng Ella.”

Vừa nói cô ta vừa đưa tay ra.

Chu Tịnh cũng tự nhiên mà rộng lượng chào lại: “Chu Tịnh, rất hân hạnh được biết cô.”

“Bà chủ, nhóm cậu chủ Lý, bọn họ đang đợi chị trong phòng VIP.” Lúc này, một nhân viên nữ đi tới, cắt ngang những điều Lisa đang định nói.

Lisa vốn đang hầu chuyện với khách khứa trong phòng VIP, đi ra ngoài định rửa tay thì vừa lúc gặp Từ Khiêm.

“Chị cứ đi đi, lúc nào hẹn gặp mặt.” Nói xong, Từ Khiêm tự động đi tới căn phòng đặt trước nằm phía trong cùng.



“Hahaa… nhưng mà hòn đá nhỏ à, tối qua cậu mất mặt lắm!”

Tay vừa chạm vào cánh cửa, Từ Khiêm chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc. Anh xoay người lại liền thấy đám Ngu Dao đang ngồi cạnh cửa sổ.

Nghe thì có vẻ các cô ấy đang nói chuyện tối hôm qua.

À, tối hôm qua?

Nhớ lại nụ hôn đó, Từ khiêm đưa tay lên, vuốt nhẹ đôi môi mình, một nụ cười mờ ám dâng lên