Sao anh lại ở nhà tôi?" Ngu Dao cảm thấy rất kỳ quái.
Thế nào mà người đàn ông này lại xuất hiện ở nhà mình để chúc Tết bố?
Ngu Dật Thần theo sau Ngu Dao đi vào nhà, tất nhiên cũng thấy Từ Khiêm, cậu kinh ngạc gọi: "Anh Maserati?"
Từ Khiêm và Chương Minh tất nhiên nghe thấy một rõ hai ràng.
Nghe thế, Chương Minh thiếu chút nữa cười ra tiếng, vì Từ Khiêm sắc mặt không tốt lắm nên phải nín lại; thế nhưng chuyện là vẻ mặt khó coi của Từ Khiêm lại trông như miếng gan heo nên Chương Minh không thể nhịn được nữa.
Ngu Dao cũng có chút run sợ trong lòng. Cái thằng Ngu Dật Thần đáng chết, rốt cuộc nó có thể đừng nói gì không?
Cái gì mà anh Maserati?
Đây là biệt danh Ngu Dật Thần đặt cho Từ Khiêm. Cậu hoàn toàn không biết người đàn ông này tên gì, chỉ biết loại xe anh hay lái, hơn nữa tuổi lại lớn hơn mình nhiều nên đương nhiên kêu anh là anh Maserati rồi.
Ngu Thế Minh cảm thấy rất kỳ quái, sao hai đứa con nhà mình lại quen hai người xa lạ này? Đột nhiên ông nhớ đến trước, khi Ngu Dật Thần gọi điện thoại cho ông và kể. "Không phải là bạn trai Dao Dao đấy chứ?"
"Bố!" Ngu Dật Thần và Ngu Dao đồng thanh kêu.
"Tuệ Nhàn, ra đây này!" Ngu Thế Minh làm lơ hai đứa con, chạy nhanh vào bếp, gọi Cố Tuệ Nhàn đang bận rộn ra.
Chương Minh có chút thắc mắc, hỏi một câu: "Thế nào đây? Đây là tình yêu nhỏ của cậu hả? Người một nhà sao?"
Anh ta biết chắc: Tết nhất Từ Khiêm không ở nhà mà lại chạy tới nơi này là vì bệnh của Quý Tinh. Hơn nữa, quá khứ của anh với Quý Tinh anh ta cũng biết rõ. Chỉ có điều, lúc nãy Ngu Thế Minh nói gì? Đây là bạn trai của con gái ông ta?
Từ Khiêm đưa mắt qua, trừng mắt với Chương Minh một cái, ý bảo anh ta câm miệng, chớ nói gì.
Ngu Thế Minh thấy Cố Tuệ Nhàn vẫn chưa ra, đành phải đi vào bếp. "Bà làm cái gì thế? Bạn trai của con gái đã tới nhà rồi sao bà còn chưa ra?"
Ngu Dao muốn giữ chặt bố mình lại để ông đừng nói nữa, kẻo làm trò hề cho thiên hạ, ầm ĩ chuyện chê cười. "Bố, anh ta không phải..."
Lời nói còn chưa nói xong, cánh tay Ngu Dao đã bị người ta túm, kéo lại.
"Anh làm gì đây?" Ngu Dao nhìn thoáng qua Từ Khiêm, không rõ người đàn ông này giữ chặt cô là có ý gì.
Từ Khiêm buông tay ra. "Em sinh ngày 5 tháng 5 năm 1990?"
"Sao anh biết?" Ngu Dao có chút kỳ quái, có điều, sau đó cô lại nhớ Từ Khiêm thần thông quảng đại như vậy, muốn biết sinh nhật của cô thì khó gì?
"Có vấn đề gì sao?"
"Nhóm máu Rh - ?" Từ Khiêm tiếp tục hỏi.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Ngu Dao có hơi không kiên nhẫn, tại sao Từ Khiêm lại điều tra cô rõ như vậy, ngay cả nhóm máu cũng điều tra.
Từ Khiêm ôm trán, trước đây anh đã cho người điều tra hoàn cảnh đời sống sinh hoạt và một chút về các thành viên gia đình cô nhưng không đi sâu hơn.
Nào biết có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên thế này.
Đúng lúc này, Ngu Thế Minh và Cố Tuệ Nhàn từ bếp đi ra, Cố Tuệ Nhàn trong miệng nói mãi: "Tới liền! Tới đây! Có gì lạ vậy nào!" Tựa hố như bà cũng không thực sự thấy hứng thú lắm với "bạn trai" của Ngu Dao.
Ngu Thế Minh thấy tất cả mọi người đều đứng liền cười ha hả, nói: "Dao Dao, sao không mời bạn con ngồi đi chứ?"
Vừa nói ông vừa đi tới, ý nói mấy người Từ Khiêm bọn họ ngồi xuống.
Chương Minh thấy thế đành phải mở miệng: "Chủ nhiệm Ngu, ông nghĩ sai rồi ạ."
"Sai gì cơ?"
"Anh ta không phải bạn trai con." Ngu dao nói luôn. Có người bạn trai nào phải theo một người khác mới đến được nhà bạn gái? Lại còn tận dụng lúc bạn gái không có ở nhà?
Cố Tuệ Nhàn nghe nói vậy sắc mặt liền thay đổi trong nháy mắt.lúc trông thấy Từ Khiêm, bà đã lập tức cảm thấy có chút quen mắt.
Thật lâu sau mới bà mới nhớ tới ra, chính vào cái đêm 29 đó, người đàn ông này đã đưa Ngu Dao về nhà.
Tuy là buổi tối nhưng bà vẫn thấy rõ khuôn mặt người đàn ông.
Ngu Thế Minh nghe Ngu Dao nói xong thì hơi xấu hổ không biết phải làm sao. "Cái này..." Ông liếc nhìn xung quanh một cái xem Ngu Dật Thần đâu.
Ai ngờ thằng nhóc thấy có chuyện không đúng nên đã sớm chuồn đi rồi.
"Thưa bác, thật xin lỗi vì đột nhiên tới thăm." Từ Khiêm đứng bên cạnh mở miệng nói: "Hôm nay tới thăm gia đình là vì có một chuyện muốn thương lượng."
Đây mới là nguyên nhân quan trọng để anh không màng tới việc đang kì nghỉ tết mà chạy tới tận đây.
"Chuyện gì?"
Chương Minh nhìn nhìn Từ Khiêm, thấy anh gật đầu, anh ta mới mở miệng nói: "Không biết có tiện nói chuyện không?"
Ngu Thế Minh dẫn hai người bọn họ vào phòng làm việc, phòng khách chỉ còn Ngu Dao và Cố Tuệ Nhàn.
"Dao Dao, hôm con về mẹ đã muốn hỏi con nhưng chưa kịp hỏi." Mấy việc nãy đang làm dở tay Cố Tuệ Nhàn cũng làm sắp xong rồi, là một người mẹ, cho dù không thích đứa con gái này nhưng có một số việc bà vẫn phải hỏi. "Nghe Dật Thần nói, con có bạn trai rồi?"
Cả bố cũng đã biết chuyện mình có bạn trai thì tất nhiên mẹ cũng đã biết, Ngu Dao gật gật đầu. "Dạ đúng ạ!"
"Là ai?"
"Anh ấy là..."
"Không đời nào! Nghĩ thôi cũng không có đâu!" Ngu Dao còn chưa nói xong đã nghe tiếng của Ngu Thế Minh từ phòng làm việc truyền đến.
Có vẻ thật sự rất tức giận.
Ngu Dao vội vàng đứng dậy, định tới phòng làm việc xem sao, ai ngờ chưa đi tới đã thấy Ngu Thế Minh mở cửa phòng làm việc, mời Từ Khiêm và Chương minh ra. "Hai cậu đi đi."
"Chủ nhiệm Ngu, ông hãy suy xét một chút." Chương Minh vẫn khuyên nhủ, đáng tiếc không được hiệu quả gì.
Khuôn mặt Từ Khiêm vẫn mang vẻ bình tĩnh giống Ngu Dao, người vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra. "Bố? Sao vậy?"
Ngu Thế Minh nhìn lướt qua Ngu Dao, nói: "Giúp bố tiễn hai cậu này về."
Lệnh đuổi khách đã hai lần được hạ xuống, không đi thì da mặt có vẻ dày quá. Từ Khiêm cất bước đi trước, Chương Minh theo sau.
Từ Khiêm đi trước, liếc nhìn Ngu Dao một cái mang ý vị sâu xa rồi mới xoay người đi về.
"Bố, rốt cuộc là sao vậy?" Đóng cửa lớn lại xong, lúc này Ngu Dao mới hỏi.
Ngu Thế Minh vẫn chưa nói điều gì. "Sau này không được một mình gặp mặt hai người đó nữa!" Nói xong liền đóng cửa phòng làm việc "rầm" một cái.
Ngu Dao chưa rõ nguyên do cho lắm, bố rốt cuộc làm sao vậy? Cô thoáng nhìn qua Cố Tuệ Nhàn. "Mẹ, mẹ đi hỏi bố xem rốt cuộc làm sao thế? Sao giận dữ vậy?"
"Để sau đi. Lúc này bố con đang nổi nóng, hỏi cũng sẽ không nói." Cố Tuệ Nhàn thật sự hiểu Ngu Thế Minh.
Hiện tại ông giận dữ như vậy, nếu không biết tốt xấu đi lên dò hỏi, nói không chừng chẳng hỏi được gì mà có khi còn bị mắng một trận.
---
Chương Minh và Từ Khiêm xuống lầu, ngồi trong xe. Chương Minh đưa cho Từ Khiêm một điếu thuốc, hỏi: "Giờ làm sao đây?"
"Không phải còn hai người nữa sao?"
"Vậy tiếp tục tra à?" Chương Minh cẩn thận hỏi lại.
Từ Khiêm nhả một vòng khói, gật đầu.
Anh ngồi trong xe, lướt nhìn cửa sổ nhà Ngu Dao sau đó mới bảo Chương Minh lái xe đi.
Anh thầm cầu nguyện, chỉ mong có thể tìm ra hai người có cùng nhóm máu kia, hơn nữa, càng sớm càng tốt.
Bằng không, anh chỉ có thể tìm Ngu Dao.