Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 74: Hoài niệm hương vị thuộc về cô




Thời điểm Thạch Hâm đến Cảnh thị, vừa đúng hai giờ chiều.

Lúc này, tất cả mọi người cơm nước xong, lục tục trở lại đi làm.

"Xin chào, tôi là nhân viên ở phòng thiết kế thuộc công ty Tuyên Thành, đến để đưa một bản dự án thiết kế." Thạch Hâm nói với cô gái ở bàn tiếp tân biết mục đích của mình.

Tuyên Thành chính là công ty do Cố Thành mở. Bởi vì cùng hợp tác với một người bạn, cho nên tên công ty lấy từ tên của hai người họ.

Nhân viên tiếp tân của Cảnh thị cũng là rất có tố chất, cô rất nhanh nhấn một mã số, xác định có hẹn trước, cúp điện thoại.

"Tiểu thư, xin chào. Xin mời cô đi thang máy bên trái trực tiếp lên tầng mười, thư ký Tần sẽ chờ cô ở cửa thang máy."

Thạch Hâm cười với cô gái tiếp tân nói một tiếng "Cám ơn", sau đó đến cửa chờ thang máy.

Tần Diệp đúng lúc chờ ở cửa thang máy, thấy có người đi ra.

"Xin chào. Xin hỏi cô từ công ty Tuyên Thành đến sao?"

"Đúng vậy, tôi tên là Thạch Hâm."

Tần Diệp cảm giác, cảm thấy tên này rất quen thuộc, nhưng là trong lúc nhất thời lại không nhớ nổi đã nghe qua ở đâu.

"Xin chào. Lý tổng đang họp, đặn tôi tới đây dẫn cô đến phòng họp bên cạnh chờ ngài ấy."

"Lý tổng?" Thạch Hâm cảm thấy rất kỳ quái. "Không phải là Cảnh tổng sao?"

"Dĩ nhiên không phải. Chút chuyện nhỏ, nếu như cũng cần Cảnh tổng tự thân xuất mã mà nói..., vậy chúng tôi cũng không cần làm việc nữa." Tần Diệp nói rất thẳng nói thật.

Nếu như chỉ là một người đến đưa dự án thiết kế cũng có thể gặp Cảnh Húc Nghiêu, không biết chừng anh bận rộn thành cái dạng gì đây.

Thạch Hâm thở phào nhẹ nhõm. "Vâng. Đã làm phiền anh."

Người cô sợ nhìn thấy nhất, không xuất hiện là tốt rồi.

Tần Diệp là phụ tá cá nhân của Cảnh Húc Nghiêu, nhưng hai ngày này bởi vì thư ký của Lý Tiêu xin nghỉ bệnh, cho nên tìm Cảnh Húc Nghiêu mượn Tần Diệp hai ngày, đợi thư ký của cô đi làm lại là có thể trở về.

Cảnh Húc Nghiêu tự nhiên không có dị nghị, dù sao Tần diệp có việc, hồi báo với ai cũng như vậy, chuyện riêng, gần đây Cảnh Húc Nghiêu thật đúng là không có chuyện riêng gì cần anh để ý.

Tần Diệp dẫn Thạch Hâm tới phòng họp tầng mười, để cô ngồi chờ.

"Lý tổng họp xong sẽ đến đây."

"Tốt."

Tần Diệp thối lui khỏi phòng họp, chuẩn bị đón thang máy trở về lầu mười ba tiếp tục dự họp.

Mới vừa rồi, anh nhận được điện thoại của tiếp tân, sau đó rời khỏi hội nghị, lúc này, dàn xếp người xong, cũng có thể tiếp tục tham dự hội nghị .

"Cảnh tổng?" Tần Diệp thích đi thang bộ, chỉ có ba tầng, thời gian chờ được thang máy, anh cũng đã đến nơi.

Cảnh Húc Nghiêu bởi vì cảm thấy đề tài mới thảo luận rất ồn ào, cho nên trước tiên cứ để mọi người tranh luận hoàn tất, sau đó mới vào nghe ý kiến của bọn họ, cho nên lúc này, anh đang ngồi ở cầu thang lầu mười ba hút thuốc. Nghe được có người gọi, anh ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó gật đầu.

"Sao ngài lại ở bên ngoài?"

"Bên trong ngột ngạt quá, tôi đi ra ngoài hóng mát một chút." Cảnh Húc Nghiêu hút một hơi thuốc, sau đó phun ra một vòng khói.

"Đi làm gì?"

"Tuyên Thành bên kia cử người tới đưa dự án thiết kế, tôi đi xuống một chuyến."

"Tuyên Thành?" Cảnh húc Nghiêu cảm thấy tên này có chút quen tai.

"Lúc trước, ngài và Lý tổng cùng đi xã giao với công ty đó. Ông chủ tên là Cố Thành." Tần Diệp tức thời nhắc nhở một câu.

Cảnh Húc Nghiêu lúc này mới chợt nhớ tới, đó là công ty Thạch Hâm, khó trách cảm thấy quen thuộc.

"Là ai tới đây đưa dự án thiết kế?"

"Giống như tên là cái gì Thạch Hâm đó."

Vừa nghe tên Thạch Hâm, Cảnh Húc Nghiêu cảm giác máu toàn thân đều như sôi trào.

"Đưa người đó đến phòng làm việc của tôi."

Đã bao lâu anh không gặp Thạch Hâm rồi?

Kể từ khi buổi sáng hôm đó đưa cô về nhà, Cảnh Húc Nghiêu vẫn chờ Thạch Hâm gọi điện thoại đến tìm mình, ai ngờ đợi lâu như vậy, cũng không có thấy có động tĩnh. Anh nhớ rõ ràng đã đem số điện thoại cá nhân của mình viết lên trên danh thiếp, nhét vào trong quần áo Thạch Hâm.

Vốn là muốn để Lý Tiêu đi tìm Cố Thành hỏi số điện thoại của cô, vậy mà, bởi vì một ít chuyện anh phải trở về Giang Ninh, sau khi trở lại liền liên tục bận rộn họp, đem chuyện này ném ra sau ót.

Hiện tại, người này lại tự động xuất hiện trước mắt anh rồi.

Tần Diệp cảm thấy hành động của Cảnh Húc Nghiêu có chút kỳ quái. Anh đi theo bên cạnh Cảnh Húc Nghiêu lâu như vậy, chưa từng thấy anh lại quá coi trọng một công ty hợp tác thiết kế dự án như vậy, hơn nữa chỉ là một công ty lắp đặt thiết bị danh tiếng không lớn.

Tần Diệp phát huy sở trường làm phụ tá của mình, trong đầu tìm tòi mối liên hệ giữa Cảnh Húc Nghiêu và Thạch Hâm, chợt nhớ tới mấy ngày hôm trước nhận được một cú điện thoại.

Người phụ nữ nói muốn tìm Cảnh tổng kia? Hình như cũng là gọi Thạch Hâm? Không phải là Thạch Hâm này chứ?

Tần Diệp cảm thấy cần thiết phải báo cáo lại.

"Cảnh tổng, cái kia, thật giống như. . . . . ." Tần Diệp không biết làm sao mở miệng.

"Cái gì?"

"Lúc trước, có người gọi điện thoại tìm đến ngài. Là một cô gái, hình như, gọi là cái gì Thạch Hâm?"

"Lúc nào?" Cảnh Húc Nghiêu hỏi.

Tần Diệp hồi tưởng một lúc. "Sau đêm đó anh Khiêm đã rất gấp gáp tìm ngài."

Cảnh Húc Nghiêu thoáng cái kinh ngạc, anh còn đang đau khổ chờ Thạch Hâm tìm mình, không nghĩ tới thế nhưng mình lại sơ sót.

"Dẫn người đến phòng làm việc của tôi." Cảnh Húc Nghiêu để lại một câu dặn dò rồi trở về phòng họp.

Trước tiên anh phải đi giải quyết đám người ở phòng họp kia đã.

Tần Diệp rất nhanh đã dẫn Thạch Hâm đến phòng làm việc của Cảnh Húc Nghiêu.

"Không phải nói Lý tổng đang họp sao?"

Thạch Hâm còn cảm thấy kỳ quái, ngồi ngốc ở tầng mười cũng tốt mà, sao phải dẫn mình lên phòng làm việc tầng mười ba chứ?

Tần Diệp mở ra cửa phòng làm việc của Cảnh Húc Nghiêu, bên trong không có ai, đoán chừng là còn chưa trở lại.

"Cô đợi ở đây là được."

Anh không nói cho Thạch Hâm, thật ra đây là phòng làm việc của Cảnh Húc Nghiêu.

Cảnh Húc Nghiêu từ phòng họp đi ra ngoài, liền sải bước về phòng làm việc của mình, lúc này anh thật sự muốn gặp Thạch Hâm ngay lập tức.

Cảm giác như vậy, lúc trước chưa từng có. Lần đầu tiên nhìn thấy Thạch Hâm, anh đã cảm thấy cô gái nhỏ này không giống nhừng người phụ nữ trước kia của anh, không nghĩ tới quả thật là không giống, kể từ sau đêm đó, anh đối với bất kỳ người phụ nữ nào cũng không có hứng thú, chỉ muốn ngày đêm ôm Thạch Hâm. Phảng phất giống như một loại độc dược gây nghiện, chỉ cần dính một chút sẽ không phòng bị được nữa.

Nghe được có tiếng mở cửa, Thạch Hâm lập tức đứng lên.

"Lý tổng. . . . . ."

Nhưng là vừa thấy người, cũng không phải là Lý tổng gì đó, mà là...

"Là anh?"

Không phải nói, loại chuyện nhỏ nhặt này không phải không phiền Cảnh tổng tự thân xuất mã sao? Làm sao lúc này lại xuất hiện.

Cảnh Húc Nghiêu đi vào phòng làm việc, thuận tay đóng cửa lại, anh đi tới trước mặt Thạch Hâm, đưa tay một cái, đã kéo Thạch Hâm ôm vào trong ngực của mình, anh đem đầu mình vùi sâu vào cần cổ của cô, hít lấy mùi hương của cô.

"Thơm quá." Anh khẽ lẩm bẩm.

Thạch Hâm bị giam cầm ở trong lòng ngực của anh, cô thử nhúc nhích.

"Anh buông ra."

Nhưng không có biện pháp nhúc nhích được.

Cảnh Húc Nghiêu dĩ nhiên sẽ không cứ như vậy buông cô ra rồi. Một lúc lâu anh mới ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Thạch Hâm, sau đó nhắm ngay đôi môi của Thạch Hâm, cứ như vậy hôn xuống.

Thạch Hâm bị dọa.

"Này. . . . . ."

Đây là loại tình huống gì chứ.

Há mồm muốn nói chuyện, trong nháy mắt, Cảnh Húc Nghiêu đã cạy mở hàm răng cô, tiến vào khoang miệng cô rồi. Thạch Hâm dùng sức vỗ vào lồng ngực người đàn ông, thế nhưng hoàn toàn vô dụng.

Đánh một lúc lâu, người đàn ông vẫn không buông cô ra, ngược lại càng lúc càng dữ dội, Thạch Hâm không thể làm gì khác ngoài buông tha, tùy ý người đàn ông này lộng hành.

Cảnh Húc Nghiêu cảm thấy Thạch Hâm quả nhiên thật hợp khẩu vị, miệng của cô sao có thể ngọt như vậy chứ? Thật giống như đang ăn đường vậy.

Anh vô cùng hoài niệm loại hương vị này. Hương vị chỉ thuộc về một người duy nhất là Thạch Hâm.