Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 58: Ngu Dật Thần, tên nội gián này!




Ngu Dao ở thành phố Bạch Sa lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô tới bảo tàng địa phương này.

Cô nhớ trước đây lớp học đã từng tổ chức hoạt động tương tự, mọi người cùng đi ra ngoài chơi. Nhưng khi đó vừa bận học ở trường học còn phải làm thêm bên ngoài cho nên cơ bản là cô không tham dự những hoạt động này, đương nhiên cũng chưa từng tới chỗ này.

Ngu Dật Thần càng không cần phải nói, cậu vốn là lần đầu tiên đến thành phố Bạch Sa, đối với những thứ ở nơi này đều tràn ngập tò mò.

Đi vào nhà bảo tàng, nhìn đông nhìn tây, xem một chút có văn vật nào hấp dẫn ánh mắt hay không. Nhưng mà đi dạo một vòng lại phát hiện cũng không có cái gì đặc sắc.

Diệp Tử Mặc nhìn bộ dạng thiếu niên hăng hái, không khỏi bật cười: "Dật Thần, đi dạo bảo tàng cũng không phải xem như vậy."

Anh coi như là người tương đối yêu thích những đồ vật này, đối với lịch sử văn vật, có một chút yêu thích, hiểu rõ một chút lịch sử truyền thống của thành phố Bạch Sa.

Lúc mua vé vào cổng, Ngu Dao thấy ở cửa có cho thuê thiết bị giải thích, Ngu Dao dự định thuê một cái để Dật Thần có thể nghe giảng giải về nơi này một chút, nhưng bị Diệp Tử Mặc ngăn cản.

"Không cần những thứ này, anh có thể giới thiệu một chút cho Dật Thần."

Ngu Dao cùng Diệp Tử Mặc quen biết lâu như vậy, còn không biết ngay cả những thứ này anh cũng hiểu.

Từ Khiêm vẫn đi theo phía sau ba người bọn họ, nhìn Ngu Dao luôn cười tươi như hoa, đã cảm thấy tức giận.

Khi nào thì cô cũng sẽ như vậy đối với mình?

Ngu Dật Thần luôn mở miệng gọi anh rể, làm Diệp Tử Mặc như nở hoa trong lòng, lại càng thích người em trai này.

Từ lời nói của cậu thanh niên kia với Diệp Tử Mặc, Từ Khiêm mới biết người xa lạ này chính là em trai của Ngu Dao, nếu không làm sao sẽ gọi Diệp Tử Mặc là anh rể chứ?

Chẳng qua là, tiếng anh rể này không phải nên là anh sao? Làm sao cuối cùng lại rơi vào trên người Diệp Tử Mặc chứ?

Anh ta cũng đáp lại tự nhiên vô cùng, cũng không sợ gặp báo ứng à.

Hạo Kỳ bên cạnh Từ Khiêm, nhìn sắc mặt Từ Khiêm trở nên xám xịt, hỏi: "Cậu quen họ?" Ánh mắt anh nhìn về phía ba người đi cách đó không xa.

Phương Hạo Kỳ cảm thấy kỳ quái, cô gái đi phía trước, mặc dù anh không thể thấy rõ mặt, nhưng từ bóng lưng, cũng cảm thấy chỉ là một người phụ nữ bình thường, không có gì đặc biệt, làm sao lại khiến Từ Khiêm thần hồn điên đảo đến như vậy?

Trước kia, phụ nữ bên cạnh Từ Khiêm, mặc dù anh chưa gặp hết trăm phần trăm, nhưng dầu gì cũng thấy qua không ít, dựa theo khẩu vị của Từ Khiêm, chắc chắn sẽ không để ý đến những cô gái trẻ như thế kia.

"Anh còn nhìn cái gì đó? Không được nhìn, đi thôi." Từ Khiêm rất giận căm phẫn nói.

Nếu không phải người ở bên cạnh này lôi kéo mình tới đây cái gì mà khám phá viện bảo tàng, làm sao anh gặp phải một màn này? Làm sao phải nghe tiếng gọi chói tai như vậy? Làm sao sẽ thấy trên mặt Ngu Dao là nụ cười mà chằng bao giờ mình thấy qua?

Phương Hạo Kỳ có chút bất đắc dĩ sờ sờ đầu mũi, mình thật giống như đụng phải mìn rồi. Tự nhận xui xẻo, không thể làm gì khác hơn là cùng Từ Khiêm ra khỏi viện bảo tàng, mặc dù còn chưa thấy được thứ gì bên trong.

Bên này, một nhóm ba người Ngu Dao, cũng ngắm được tương đối nhiều thứ.

"Chúng ta đi thôi." Ngu Dật Thần đã không còn kiên nhẫn đi tiếp.

Mặc dù, Diệp Tử Mặc giảng giải rất cặn kẽ cũng rất hấp dẫn người nghe, nhưng hăng hái của cậu cũng không lớn.

Ngu Dao thấy em trai nói muốn trở về, vốn là muốn khuyên cậu xem thêm chút nữa, dù sao cũng tiêu 100 đồng tiền vé vào cửa. Ba người chính là 300 đấy. Còn không có xem hết đã đi ra, thật sự là lãng phí, cô có chút đau lòng, vẫn là Diệp Tử Mặc bên cạnh ngăn cô, nhìn cô lắc đầu.

Ý là, đừng nói, cứ theo cậu ấy đi.

Ngu Dao đành phải thôi, ba người ra khỏi viện bảo tàng, Diệp Tử Mặc có chuyện phải rời đi trước, chỉ còn lại có chị em hai người.

Vừa vặn lúc này, có chiếc xe lái đến bên cạnh hai người bọn họ, Phương Hạo Kỳ quay cửa kính xe xuống. "Người đẹp, để tôi đưa cô về nhà nha." Anh ngả ngớn nói.

Còn huýt sáo một cái, bộ dáng kia, muốn lưu manh bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Ngu Dao nhìn anh một cái, không nói lời nào, mặt không đổi sắc, nhìn đằng xa có chiếc taxi nào chạy tới không. Ngu Dật Thần rất hứng thú với chiếc xe này, nhưng đối với người bên trong xe lại không có hứng thú.

Tính cách bọn con trai, vốn là thấy xe hai mắt sẽ sáng lên, hơn nữa, đây còn là chiếc Maserati mà cậu vẫn thích.

"Chị, là Maserati đó." Ngu Dật Thần lôi kéo tay áo Ngu Dao, miệng có chút kích động nói. Cậu chỉ mới thấy chiếc xe này trên máy tính.

Có lần, cậu tra tài liệu, đột nhiên có một cửa sổ hiện ra, chính là đặc biệt giới thiệu về xe, cậu còn nhớ đến lúc ấy cũng có một chiếc Maserati, giá bán thấp nhất cũng là trăm vạn. Điều này đối với một cậu con trai còn đang đi học mà nói, là giá trên trời. Hôm nay, chiếc xe này đang dừng ở trước mắt mình, tự nhiên càng muốn nhìn nhiều thêm mấy lần rồi.

Ngu Dao cảm thấy Ngu Dật Thần phản ứng quá lớn, cô trừng mắt liếc Ngu Dật Thần, ý bảo cậu im lặng.

Từ Khiêm ở trong xe, thấy Ngu Dao thật giống như căn bản không nhìn thấy mình, anh vượt qua trước Phương Hạo Kỳ, mở miệng nói: "Ngu Dao, lên xe."

Lúc này Ngu Dao mới quay người lại, nhìn thấy Từ Khiêm.

Mới vừa rồi cô đã cảm thấy chiếc xe này rất quen thuộc, còn nghĩ là Từ Khiêm. Thấy cửa sổ xe quay xuống mà không thấy Từ Khiêm mới thấy an tâm. Thì ra là vừa rồi Phương Hạo Kỳ ngồi che khuất người đàn ông ngồi bên ghế lái.

Ngu Dao có chút do dự, nếu như hiện tại chỉ có một mình cô cũng không có ý kiến gì. Nhưng hôm nay bên cạnh còn có em trai, cô cũng không muốn cho em ấy biết quá nhiều chuyện.

Cô đang muốn mở miệng từ chối, vậy mà tên nhóc Ngu Dật Thần đã hưng phấn kêu lên: "Chị, mọi người quen biết à. Vậy lên xe thôi."

Ngu Dật Thần cảm giác mình quả thực quá may mắn, mới vừa rồi còn đang suy nghĩ, mình lúc nào mới có thể ngồi Maserati?

Vậy mà chủ nhân chiếc xe này lại quen biết chị mình.

Ngu Dao đột nhiên cảm thấy thật nhức đầu. "Ngu Dật Thần, em là tên nội gián à, em là muốn hại chết chị mới chịu bỏ qua sao." Bất đắc dĩ, Ngu Dao không thể làm gì khác hơn là kéo tên nhóc Ngu Dật Thần này lên xe của Từ Khiêm.