Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 57: Anh rể, sao anh chịu được chị em?




Hôm sau.

Lúc Ngu Dật Thần thức dậy, Ngu Dao đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng.

Cô biết Ngu Dật Thần đã ăn phát ngán mấy món rau mặn cháo lạt của nhà mình cho nên sáng sớm cô đặc biệt xuống lầu mua chéo quẩy và bánh bao hấp xửng tre, tự ép một bình sữa đậu nành lớn bằng máy làm sữa đậu nành trong nhà, chia cho ba người.

Thạch Hâm sáng sớm cơm nước xong liền đi ra ngoài, nói là có công chuyện, phải tới công ty xử lý.

"Sớm vậy chị!" Ngu Dật Thần uể oải duỗi người, đi ra khỏi cửa phòng.

Sau khi mua đồ ăn về, Ngu Dao đã ở trong bếp dọn dẹp cả buổi sáng, cô liếc người mới vừa dậy một cái. "Còn sớm? Đã mười giờ rồi."

"Nghỉ mà! Ngủ nhiều là bình thường thôi." Ngu Dật Thần đưa tay cầm một cái bánh bao, bỏ vào miệng ăn.

Cậu biết, số đồ ăn sáng trên bàn này nhất định là của cậu hết.

"Đi rửa mặt đánh răng! Không được ở bẩn!" Thấy cậu ngay cả răng cũng chưa đánh, Ngu Dao dĩ nhiên không cho ăn sáng.

Ngu Dật Thần bất đắc dĩ bỏ cái bánh bao xuống, đành phải xoay người đi vào phòng tắm. Rửa mặt xong cậu đi ra, im lặng ăn sáng, xong lại quay về phòng tiếp tục chơi game.

Diệp Tử Mặc cũng được nghỉ hai kỳ lễ. Ngu Dao đã gọi điện thoại trước với anh, bảo anh xuống ăn cơm; vì thế, đúng mười một giờ, Diệp Tử Mặc tới.

Ngu Dật Thần vừa nghe tiếng Diệp Tử Mặc liền từ trong phòng lao ra. "Anh Tử Mặc, nhanh! Giúp em trả thù! Sáng nay em bị phe khác giết không còn mảnh giáp."

Game Ngu Dật Thần thích chơi là lol.

Tối qua, sau khi làm quen với Diệp Tử Mặc xong, cậu bắt đầu chơi game này với Diệp Tử Mặc, hai người hợp lại thành một phe đi đánh để thăng cấp. Hôm nay bởi vì không có Diệp Tử Mặc ở đây, Ngu Dật Thần đành một thân một mình đi thăng cấp, ai ngờ đụng phải phe hôm qua bị mình đánh nên bị đánh lại tơi tả.

Diệp Tử Mặc bất đắc dĩ nhìn Ngu Dao. Ngu Dao gật đầu một cái, ngầm đồng ý cho Diệp Tử Mặc cùng chơi game.

Đối với việc Ngu Dật Thần chơi game, Ngu Dao vẫn rất yên tâm. Ngu Dật Thần rất tự giác trong việc học, căn bản không để bố mẹ phải hao tâm, chơi game chỉ là xen kẽ chơi với học. Ngày nghỉ cậu mới được chơi game ở nhà, hoặc tới mấy quán internet chơi cùng bạn bè, chủ yếu cho có không khí.

Thành tích của Ngu Dật Thần ở trường luôn luôn nằm trong danh sách top mười, vì thế, về chuyện này Ngu Dao luôn thoải mái, không bắt Ngu Dật Thần chết dí trong việc học.

Sau khi Diệp Tử Mặc bị Ngu Dật Thần lôi đi, Ngu Dao liền đưa laptop của Thạch Hâm cho Diệp Tử Mặc, để anh và Ngu Dật Thần chơi với nhau.

Mãi đến lúc ăn cơm trưa, hai người ấy nói về game vẫn chưa đã miệng.

"Được rồi, Ngu Dật Thần, ăn cho đàng hoàng!" Ngu Dao gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, để thằng nhóc lắm lời Ngu Dật Thần này im lặng ăn cơm.

Ngu Dật Thần lam mặt quỷ với Ngu Dao, lè lưỡi một cái, bất mãn nói: "Anh rể, chị em bá đạo thế này mà sao anh chịu được thế?" Thằng nhóc này đã nhanh chóng thăng cấp cho Diệp Tử Mặc từ "anh Tử Mặc" lên "anh rể."

Ngay cả nói chuyện khi ăn cơm mà cũng bị quản, Ngu Dật Thần rất lo cho cuộc sống sau này của Diệp Tử Mặc.

Ngu Dao không biết Ngu Dật Thần đã đổi xưng hô với Diệp Tử Mặc, chợt nghe thế nên cô hơi không tự nhiên, hơn thế nữa là ngượng ngùng.

"Ngu Dật Thần!" Trong thanh âm của Ngu Dao tràn đầy ý cảnh cáo.

"Được rồi, ăn cơm!" Diệp Tử Mặc canh đúng thời cơ, gắp cho Ngu Dao một viên thịt.

Ngu Dao chỉ có thể trừng mắt với Ngu Dật Thần một cái.

Bữa cơm này cuối cùng vẫn trôi qua trong tiếng ồn ào nhao nhao.

Cơm nước xong, Ngu Dật Thần lên net tra những địa điểm thăm quan ở Bạch Sa ngay.

Lần này Ngu Dật Thần tới Bạch Sa không phải chỉ đi thăm chị, mà hơn đó là đi thăm quan danh lam thắng cảnh. Chỉ một năm nữa cậu sẽ tham dự kì thi tốt nghiệp phổ thông, cậu học ban tự nhiên, không nắm chắc lắm về môn Văn của kì thi trung học phổ thông. Trong bài kiểm tra hàng tháng, điểm môn Văn của cậu luôn chỉ được 35 điểm, cao nhất là 50. Chủ nhiệm lớp lại là giáo viên dạy Văn rất quan tâm Ngu Dật Thần, không muốn cậu vì môn Văn mà mất đi điểm số, sẽ dẫn tới việc mất lợi thế trong kì thi tốt nghiệp, vì thế, cô chủ nhiệm liền đề nghị cậu đi đây đó nhiều hơn một chút, gặt hái kỹ năng tả của mình qua nhân văn, địa lý.

Ngu Dao dĩ nhiên cũng biết điểm yếu của em mình, cô đề nghị: "Chúng ta tới bảo tàng xem đi! Nghe hướng dẫn viên ở đó giảng giải cũng biết được không ít kiến thức."

Cô đề nghị đi tới bảo tang là vì có một năm, đề thi tốt nghiệp phổ thông liên quan tới lịch sử, cô sợ đề tài lịch sử lại được lồng vào nên không muốn để Ngu Dật Thần bỏ lỡ cơ hội, mặc dù việc ra đề trùng nhau cũng không nhiều.

---

Từ Khiêm hôm nay có một cuộc hội nghị hàn lâm. Sau khi hội nghị kết thúc, anh bị những người ở đó kéo đến bảo tàng của Bạch Sa.

Với những địa điểm tràn ngợp hơi thở lịch sử, anh rất không thích. Những lịch sử ban đầu mà anh được biết đều dựa vào sự mù lòa và che đậy, sao anh có thể thích những chỗ thế này?

Biết làm sao được? Người kéo anh đi lại là bạn học của anh, Phương Hạo Kỳ.

Phương Hạo Kỳ là người thành phố Lâm An, bạn học cùng khoa với Từ Khiêm ở Đại học Y Giang Ninh.

Năm đó, ở Đại học Y Giang Ninh, anh ta và Từ Khiêm không phân được cao thấp.

Mỗi lần thi cử, không phải Từ Khiêm thì là Phương Hạo Kỳ đứng nhất, hai người thế đều lực địch. Cả trường đều cho rằng hai người bọn họ không chỉ là đối thủ trong việc học, mà cũng sẽ là đối thủ trong đời thường; vậy mà, quan hệ của hai người đã làm cả trường không ngờ, hai người họ là anh em rất tốt.

Gia cảnh của Từ Khiêm cả trường ai cũng biết, sao anh kết bạn với người không có tiền như Phương Hạo Kỳ, mọi người không ai nghĩ ra được.

Nguyên nhân trong này đoán chừng cũng chỉ có Từ Khiêm và Phương Hạo Kỳ hai người họ biết.

Phương Hạo Kỳ là người yêu thích văn hóa và con người, đi đến đâu nhất định cũng sẽ đi tới bảo tàng ở nơi đó trước tiên. Thế nên lần này tới Bạch Sa khai mạc hội thảo học thuật, anh ta đương nhiên sẽ kéo Từ Khiêm cùng đi thăm bảo tàng.

Từ Khiêm cho xe dừng xong thì rút chìa khóa. "Cậu tự đi đi, tớ ngồi ở quán cà phê ven đường đợi cậu." Anh thật sự không thích những chỗ không khí nặng nề không có sinh khí như bảo tàng.

Thà một người đi uống cà phê chứ không chịu đi vào bảo tàng.

Thấy bộ dáng này của anh, Phương Hạo Kỳ chỉ còn cách giựt lấy chìa khóa trong tay anh. "Không đi thì hôm nay cậu đừng hòng lái được xe đi."

Quen biết Từ Khiêm nhiều năm như vậy, anh ta sao lại không biết chiếc Maserati này là chiếc anh thích nhất, có "con tin" này trong tay còn sợ gì Từ Khiêm không vào bảo tàng với anh ta?

Từ Khiêm bất đắc dĩ xuống xe, đi với anh ta vào bảo tàng.

Ai ngờ ở trong bảo tàng lại gặp được nhóm ba người Ngu Dao dẫn em đi thăm quan.

Anh nhìn thấy Ngu Dao và Diệp Tử Mặc tay trong tay thân mật đi cùng nhau, bên cạnh còn có một cậu con trai lạ mặt đi cùng. Nhìn Ngu Dao híp mắt cười nhìn cậu con trai lạ mặt kia, sắc mặt Từ Khiêm nhất thời liền thay đổi.

Nụ cười trên mặt Ngu Dao lúc này Từ Khiêm chưa từng được thấy.

Đó là nụ cười mang ý cưng chiều với người yêu thương.

***********

Bản edit thuộc quyền NCU Team.

Mẩu truyện nhỏ

Mỗi năm khi Tết đến, bốn người Nam Dạ Tước, Duật Tôn, Minh Tam thiếu, Từ Khiêm lại xúm lại đánh mạt chược.

Có mình Từ Khiêm thua thảm nhất, một mình thua cả ba nhà.

Ngu Dao gọi ăn cơm, Từ Khiêm lập tức vứt mạt chược, tiền trong tay cứ thua rồi lại thua.

"Tôi nghỉ. Hôm nay tôi thua sáu ngàn rồi đấy!" Từ Khiêm rên.

Ba con người kia cũng chẳng nói gì, chút tiền lẻ này đối với bọn họ mà nói cũng không là gì.

Ngu Dao ở trong bếp nghe được Từ Khiêm rên rỉ bèn hắng giọng: "Từ Khiêm, tối hôm qua ngủ cạnh em anh đã nói gì với em? Trong người chỉ có một ngàn! Năm ngàn hôm nay ở đâu ra?"

Từ Khiêm thầm mắng mình: "Trông cái mồm của mày, lộ hết rồi!"

"À à... vợ à, cái này, mượn người ta." Từ Khiêm xạo.

Còn lâu Ngu Dao mới tin ấy, tay chỉ chỉ Từ Khiêm, ý kia rất rõ ràng.

Phần sau không nói, các bạn tự hiểu.

Bác sĩ Từ không có quỹ đen. [Ha Ha]