Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 50: Sắp mất hết kiên nhẫn




Ngu Dao bởi vì chuyện vừa rồi, bị dọa thật lâu mới hoàn hồn. Từ Khiêm tất nhiên không thể đứng một bên cười đùa.

"Gan nhỏ như vậy sao?"

"Em rất tiếc mạng, chú Khiêm ạ."

Kể từ khi Từ Khiêm nói anh đối xử với Ngu Dao như cháu gái, cô vẫn luôn kêu Từ Khiêm là chú Khiêm. Đối với cách gọi này Từ Khiêm rất thích. Đây là một kiểu xưng hô rất đặc biệt.

"Anh sẽ không để cho em gặp chuyện không may." Từ Khiêm tiếp lời.

Chưa được ở cùng một chỗ với cô, sao có thể cam lòng để cô gặp chuyện không may chứ?

Ngu Dao không đáp lời, an tĩnh nhìn đường phía trước. Đường về nhà này, Ngu Dao đi lâu như vậy, tất nhiên không xa lạ gì rồi, nhưng lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra ven đường có nhiều cảnh đẹp như vậy.

Ví dụ như, không biết từ lúc nào trên cây ven đường treo đầy đèn nhỏ màu lam và màu đỏ, đến ban đêm sẽ sáng lên, rũ xuống giữa những nhánh cây thật đẹp.

Còn nữa, bên cạnh còn rất nhiều quán ven đường và người đi đường. Lúc đầu bánh tiêu, bánh rán chỉ buổi sáng mới có, nhưng giờ buổi tối cũng có. Còn có những món ăn vặt kia, bánh bột mì nướng, đậu hũ thối, bánh bao thịt và những món ăn khác.

Trước kia, khi về nhà, vừa lên xe buýt cô sẽ chọn vị trí cạnh cửa sổ, dựa đầu vào cửa, đeo tai nghe điện thoại, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Tất nhiên là không phát hiện được thì ra con đường về nhà này xuất hiện nhiều thứ như vậy.

Ban ngày, nếu không nhìn kỹ, căn bản là không nhìn thấy đèn màu trên cây, đồ ăn vặt ven đường, ban ngày bởi vì có đội giữ trật tự đô thị nên cũng không biết những hàng quán này.

Trong lòng Ngu Dao cảm thán đời người bất đắc dĩ không như ý, may mắn trong gia đình mình, vì có công việc của cha, cho nên tất cả mọi người có thể sống tương đối an ổn. Cô chưa từng nghĩ đến, sau này một ngày nào đó, cô đứng ở đường phố đối diện, nhìn bóng dáng cha bận rộn dưới ánh đèn đường, vừa phải tránh né đội giữ trật tự an ninh đô thị. Dĩ nhiên, đây đều là chuyện sau này.

Từ Khiêm cảm giác được người bên cạnh đang thở dài, anh thấy rõ phía trước không có xe cũng không có đèn đỏ, nghiêng người, nhìn thoáng qua Ngu Dao, thấy trong mắt cô đều là phiền muộn, nhìn những xe hàng rong anh vừa chạy lướt qua, liền hiểu nguyên nhân cô than thở.

"Mỗi người đều có cách sống riêng của mình, em không cần chỉ vì mấy gánh hàng rong này mà cảm thấy cuộc sống không dễ dàng. Có lẽ, thu nhập của những người này còn cao hơn so với em đó?" Từ Khiêm liếc mắt nhìn ra ngoài cửa xe, nhàn nhạt nói.

Ngu Dao cũng hiểu đạo lý này, cô cũng là thương cảm cho những quán ven đường kia thôi, sao cô không biết những quán đó thu nhập cao như thế nào chứ? Chẳng qua là, biết là một chuyện, cảm giác trong lòng cô lại là một chuyện khác.

Rất nhanh, xe liền lái đến chung cư Ngu Dao ở. Xe dừng lại, Từ Khiêm liền khóa cửa xe, Ngu Dao đẩy một lúc lâu cửa xe vẫn không mở ra.

"Chú Khiêm? Đến nhà em rồi." Ngu Dao nhắc nhở.

Đương nhiên là Từ Khiêm biết đã đến nhà cô, chẳng qua là anh không muốn để Ngu Dao đi về.

Ngu Dao thấy Từ Khiêm không nói lời nào, cô cho là âm thanh của mình quá nhỏ, cho nên kề sát vào một chút, lúc này mới nhắc lại: "Chú Khiêm, em về đến nhà rồi. Anh mở cửa xe đi, để em đi xuống."

Hơi thở lúc nói chuyện, phun vào cổ người đàn ông, lại là người vừa uống rượu vào ban đêm, lập tức có chút phản ứng. Sắc mặt Từ Khiêm ửng đỏ, mặt không được tự nhiên, quay cửa kính xe xuống, từ trong xe tìm được hộp thuốc lá, móc ra một điếu thuốc, đốt. Một lúc lâu, sự rung động mới bình phục, dần dần tản đi.

"Ngu Dao, sự kiên nhẫn của anh sắp bị em mài hết." Từ Khiêm nói một câu không đầu không đuôi như vậy.

Ngu Dao không kịp phản ứng? Cái gì gọi là sự kiên nhẫn của anh sắp bị mình mài hết? Cô không hiểu. Cô không biết làm sao đáp lại, cho nên không định nói tiếp nữa.

Từ Khiêm gạt tàn thuốc, dùng ngón tay búng ra ngoài, phun ra vòng khói cuối cùng. Đợi khói tản ra rồi, anh mới quay người lại, nhìn thẳng vào Ngu Dao, nói: "Dao Dao, đàn ông không chịu được trêu đùa. Anh cho rằng những hành động gần đây của em chỉ là những trò đùa trong tình cảm, nhưng, chơi nhiều sẽ không tốt."

"Có ý gì?"

"Em cùng Diệp Tử Mặc ấy. Anh không muốn nói quá nhiều. Nhưng em phải hiểu được, từ lúc bắt đầu anh đã coi trọng em, không nghĩ tới buông tay. Gần đây xảy ra nhiều chuyện, anh cho rằng em đang đùa giỡn anh. Nhưng, anh chờ đợi đã quá lâu rồi, sự kiên nhẫn của người đàn ông một khi không còn, em sẽ không tưởng tượng được hậu quả như thế nào đâu."

Từ Khiêm chỉ cần vừa nghĩ tới, buổi tối Ngu Dao nhường giường của mình cho Diệp Tử Mặc ngủ, cả người liền không được thoải mái. Anh tất nhiên biết rõ, Ngu Dao cùng Diệp Tử Mặc là trong sạch, cũng bởi vì sự trong sạch này, cho nên anh không cho phép bất kì vật gì của Ngu Dao bị nhiễm hơi thở của người đàn ông xa lạ, nhất là giường.

Ngu Dao nhìn Từ Khiêm, đột nhiên cảm thấy anh thay đổi. Anh không phải là chú Khiêm, đối với cô rất dịu dàng, không phải là người lúc cô gặp khó khăn, vươn tay giúp đỡ.

Thì ra là, tất cả đều là anh ngụy trang, chỉ là vì làm cho mình dỡ xuống phòng bị đối với anh. Nhưng anh không phải nên giả vờ cho đến cuối cùng sao? Tại sao, hiện tại đã lộ ra nguyên hình rồi? Cô nghĩ không ra.

Từ Khiêm nhìn cô thật lâu, cũng không nói chuyện. Những lời vừa rồi, đủ để cô giật mình rồi, anh biết, Ngu Dao là một người thông minh. Đắn đo cũng được, điểm mấu chốt, Ngu Dao sẽ là của anh, rất nhanh thôi.

Một lúc lâu, Từ Khiêm đè xuống khóa xe, Ngu Dao nghe được tiếng mở khóa, cô biết có thể xuống xe rồi, chỉ cần nhảy xuống xe cô có thể thoát.

Sau này, mình sẽ không bao giờ có bất kỳ liên hệ gì cùng người đàn ông này nữa. Ngu Dao không hề nghĩ ngợi, lập tức mở cửa xe, giống như đang chạy trốn khỏi xe.

Từ Khiêm ngồi bên trong xe, nhìn bóng lưng Ngu Dao, khóe miệng khẽ nhếch, cười cười, mới lái xe rời đi.