Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 33: Đây là bạn trai tôi




Trong sảnh tiệc của khách sạn Quốc Tế ở Giang Ninh, Từ Khiêm gặp Quý Tinh. Cô ta mặc một bộ áo liền quần màu trắng, thanh thoát đi tới.

"A Khiêm, đã lâu không gặp!" Nụ cười thấp thoáng, cô ta chẳng bận tâm ai, chào Từ Khiêm.

Tối nay mười mấy người bạn đến đây đều biết nhau, có người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, có người là bạn làm ăn.

Tôn Quân Trác lăn lộn thương trường nhiều năm, đã tạo được một mạng giao thiệp nhất định. Tối nay đánh tiếng là hô hào cờ hiệu, tụ tập bạn bè nhưng thực ra tới đây cũng là để nói chuyện làm ăn.

Cảnh Húc Nghiêu vừa tới chưa được bao lâu đã bị lôi sang chuyện làm ăn.

Từ Khiêm dù không sống ở Giang Ninh, cũng không dính tới việc làm ăn, nhưng cái danh Nhị công tử nhà họ Từ cũng làm giới chính trị và thương gia biết nhiều đến anh.

Từ Khiêm cũng chỉ cầm ly rượu, khẽ cụng ly với Quý Tinh, nở nụ cười nhàn nhạt, nói: "Đã lâu không gặp."

Quý Tinh còn định nói điều gì đó, thế nhưng Từ Khiêm chỉ còn thiếu điều ra dấu ngắt lời.

"Tôi đi tìm Húc Nghiêu, không trò chuyện với cô được." Nói xong, Từ Khiêm đi về phía Cảnh Húc Nghiêu đang đứng.

Mấy cuộc chuyện trò trước khi khai tiệc luôn dông dài và nhàm chán.

Từ Khiêm chào Cảnh Húc Nghiêu một tiếng xong liền đi ra ngoài. Sảnh tiệc nhà hàng Quốc Tế nằm ở tầng 12, bên phải gần sảnh tiệc có một hoa viên nho nhỏ ngoài trời. Từ Khiêm cảm thấy không khí bên trong hơi ngột ngạt nên đi ra ngoài.

Anh đặt ly rượu xuống khay trà, dựa cả người vào lan can, nghiêng người xuống dưới nhìn dòng xe cộ nườm nượp.

Chợt nhớ tới Ngu Dao, anh móc điện thoại ra, tìm số Ngu Dao và gọi, vậy mà điện thoại reo rất lâu nhưng chẳng thấy bắt máy.

Từ Khiêm nhìn đồng hồ, mới hơn sáu giờ, vào giờ này Ngu Dao hẳn là vẫn còn ở nhà.

Mấy phút sau anh lại gọi lần nữa, lần này không phải không có ai nhận máy mà là ngắt máy luôn.

Từ Khiêm ngó di động, khóe miệng nở một nụ cười mang hàm ý thích thú.

Lúc Quý Tinh tới đây, đúng lúc thấy Từ Khiêm đang cầm di động cười cười.

"Gì thế?" Quý Tinh đứng ở lối vào hoa viên, sau một lúc mới bước vào.

Nghe âm thanh, tầm mắt Từ Khiêm chuyển từ di động sang người đang vừa tới, anh cất di động, lạnh nhạt nói một câu "Không có gì", sau đó xoay lưng lại.

Quý Tình tới cạnh anh. "A Khiêm, anh đang tức giận sao?"

"Tức giận gì cơ?"

"Hai năm trước, em bỏ đi là..."

"Là có nỗi khổ tâm? Quý Tình, mấy câu như thế thường quá rồi. Cô nghĩ tôi sẽ tin sao?"

Quý Tinh biết Từ Khiêm sẽ không tin cái lý do này.

Nhưng đó là thật, nguyên nhân thật sự đúng là như thế.

Khi đó bà Từ đã tìm tới nhà cô và nói một đống những lời khó nghe, cho dù Từ Khiêm luôn luôn nói với cô không cần để tâm lời mẹ anh nói, chỉ cần tin tưởng anh là được, nhưng Quý Tinh vẫn rất để ý.

Chẳng cô gái nào có thể chịu đựng nổi khi mẹ chồng tương lai cứ tìm mọi cách gây khó khăn cho mình, cho dù đó có là mẹ ruột của người mình yêu.

Khi đó, cũng vì chuyện nghề nghiệp của mình mà Từ Khiêm gần như gây lộn với người trong nhà. Anh muốn học Y, đại học Y năm năm, không muốn học gì khác; nhưng ông Từ cho anh hoặc chính trị, hoặc kinh doanh, chọn một trong hai.

Vì chuyện làm ăn mà gần như ngày nào Từ Khiêm cũng thấy người trong nhà tranh cãi. Rồi sau này, mỗi lần Quý Tinh kể khổ với anh cũng chỉ được nghe câu: "Đợi một thời gian nữa, sẽ được thôi."

Quý Tinh không biết cái "Đợi một thời gian nữa, sẽ được thôi." đó là cái gì, lâu ngày kìm nén, cuối cùng cô cũng bùng phát.

Cô bảo với Từ Khiêm rằng mình đến Giang Ninh, nguyên nhân bởi vì ở bên cạnh anh, cô không còn cảm nhận được sự kích tình như thuở ban đầu.

Từ Khiêm đã giải thích với cô rất lâu, rằng hai người ở cùng nhau thì kích tình cũng sẽ qua đi bớt.

Tình cảm của quãng ngày đó, những gì còn lại chỉ là cuộc sống nhạt phèo như nước lọc.

Sau đấy, Quý Tinh bắt đầu ban đêm không về.

Từ Khiêm cũng muốn để cô suy nghĩ thấu đáo nên cũng không gọi điện hàng ngày cho cô nữa. Cho đến một lần, Từ Khiêm từ đại viện về trễ, trước cổng khu nhà, anh thấy Quý Tinh và một người đàn ông đang hôn nhau khó mà rời. Từ Khiêm ngồi trên xe, không nhấn còi cũng không xuống xe. Đợi đến khi hai người ấy hôn đủ rồi, môi lưỡi buông nhau ra, Từ Khiêm mới nhìn rõ người đàn ông kia là Tôn Quân Trác.

Khi ấy, bàn tay cầm lái của Từ Khiêm trắng bệch.

Sau đó, Quý Tinh bỏ đi, Từ Khiêm cũng không nói gì. Chuyện của cô ta và Tôn Quân Trác anh cũng không hỏi. Quý Tinh cứ nghĩ mình che dấu giỏi nhưng không ngờ Từ Khiêm đã biết hết.

"A Khiêm, em thật sự..."

Từ Khiêm không muốn nghe nữa, anh đi xuống.

Mới vừa rồi bị Ngu Dao ngắt điện thoại, lửa giận chưa có chỗ bùng phát, anh chỉ muốn quay về ngay Bạch Sa hỏi người phụ nữ kia vì sao lại ngắt điện thoại của anh.

Quý Tinh thấy Từ Khiêm muốn đi liền kéo vạt áo anh. Từ Khiêm nhìn cô ta một cái, Quý Tinh lập tức thả tay ra.

Quay vào sảnh tiệc, Từ Khiêm nói qua với Cảnh Húc Nghiêu một câu rồi mới đi.

Trên đường ra sân bay, Từ Khiêm bảo Trương Tiêu đổi vé máy bay của anh sang tối nay, từ Giang Ninh về Bạch Sa, giờ bay khoảng hai tiếng rưỡi nữa.

Nhận được điện thoại của sếp, Trương Tiêu lập tức đổi vé sang chuyến gần nhất.

Khi máy bay hạ cánh xuống Bạch Sa đã là mười giờ tối. Từ Khiêm ngay cả nhà cũng không về, đi thẳng tới Cám Dỗ.

---

Ngu Dao cuối cùng cũng đưa được chai rượu cuối cùng trong tay mình cho khách. Đã sắp mười một giờ, cô báo với quản lý mình chuẩn bị ra về.

Thay quần áo xong, cô đi về.

Diệp Tử Mặc từ trong một bóng cây chui ra, dọa Ngu Dao giật mình.

Ngu Dao rõ ràng bị dọa, cô vỗ vỗ ngực mình. Qua một lúc lâu, hai người mới vừa cười vừa nói cùng đi về phía trạm xe buýt gần đó.

Từ Khiêm vừa xuống xe liền thấy bóng lưng Ngu Dao và một người đàn ông đang đi về.

Hừm, khó trách không nhận điện thoại của anh.

Từ Khiêm chỉ thấy bóng lưng, không biết rằng người đàn ông này mình đã gặp qua. Anh lại lấy điện thoại ra, gọi cho Ngu Dao.

Ngu Dao cảm thấy điện thoại trong túi rung. Cô lấy ra xem, thấy màn hình hiển thị "Anh Từ", định ngắt thì Diệp Tử Mặc lại nói: "Nghe đi. Chắc có chuyện gì đó."

Cuộc điện thoại này tối nay Diệp Tử Mặc thấy đã ba lần. Ngu Dao bất đắc dĩ, chỉ còn cách bắt máy.

"Alo?"

"Đang ở đâu?"

"Đang về nhà." Ngu Dao thành thật trả lời.

"Một mình?"

"Với bạn trai."

Cái này cũng đâu bị xem là lời nói xạo nhỉ? Diệp Tử Mặc hiện tại cũng coi như là bạn trai cô rồi.

Từ Khiêm còn định nói gì đó nhưng Ngu Dao đã nói trước: "Anh Từ, không có chuyện gì vậy tôi cúp máy đây, bạn tôi vẫn đang đứng đây chờ tôi."

Thấy điện thoại bị cúp, Từ Khiêm nổi đóa. Một tuần mình không ở đây, tiểu nha đầu này đã muốn làm ông Trời rồi.