Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 116: Thật giả về Quý Tinh, thân thế được bật mí




Editor: Dế Mèn

***

Thẩm Ninh Tịch hiện tại đang làm việc cho một nhà xuất bản dịch thuật sách ngoại văn ở Giang Ninh, thời gian tương đối tự do, muốn đi ra ngoài chỉ cần đăng kí đi gặp khách hàng ở quầy tiếp tân là được.

Ngu Dao tới tiệm cà phê dưới lầu công ty Thẩm Ninh Tịch chờ cô ấy xuống. Tiệm cà phê này dựa theo khẩu vị người châu Á để pha chế cà phê phù hợp, không đắng như Starbucks. Bạch Sa cũng có tiệm cà phê như vậy, có điều Ngu Dao chưa tới lần nào.

Cà phê và các món đồ trang trí đi kèm rất hợp với các đôi tình nhân nói chuyện yêu đương, hoặc cho giới văn phòng đi gặp khách hàng.

Ngu Dao gọi một ly Cappuccino và một phần bánh pho mát. Cô chọn vị trí gần cửa sổ để ngồi, không bao lâu, Thẩm Ninh Tịch đã tới.

“Hi, Dao Dao!” Thẩm Ninh Tịch ở ngoài đã Ngu Dao đang ngồi gần cửa sổ.

Thẩm Ninh Tịch trang điểm ăn vận kiểu dân văn phòng, nhìn qua rất có phong thái tinh anh, trên sống mũi là cặp kính gọng đen, dù đã makeup nhưng cũng không giấu được vẻ mỏi mệt và quầng thâm mắt, vừa nhìn đã biết cô ấy phải thường xuyên thức đêm làm việc.

“Ninh Tịch, sao lại thành gấu trúc rồi?” Ngu Dao thấy bộ dáng này của cô ấy cũng rất kinh ngạc.

Trong trí nhớ của cô, Thẩm Ninh Tịch luôn luôn tỏa sáng, dù cả đêm không ngủ được thì hôm sau cô nàng cũng sẽ makeup để che đi quầng thâm mắt, thế mà người đang ở trước mặt lại hoàn toàn không thèm che bộ dạng thiếu ngủ của mình.

“Tớ đi gọi đồ uống trước đã.” Thẩm Ninh Tịch chưa kịp ngồi xuống liền tới quầy order. Quán cà phê này cũng giống KFC, tự mình đi gọi món, tự phục vụ.

Lát sau, Thẩm Ninh Tịch bưng một cái khay lại. “Dao Dao, đi làm vất vả quá à!” Cô nàng oán giận nói.

Thẩm Ninh Tịch trước kia rất thích đọc tiểu thuyết, giấc mơ lớn nhất của cô nàng là làm biên tập cho một nhà xuất bản. Cô ấy rất thích một tác giả có tên là LIN, tới giờ vẫn rất muốn được hợp tác một lần. Sau khi tốt nghiệp đại học, Thẩm Ninh Tịch tuy đã đi phỏng vấn ở vài công ty sách không tồi, nhưng vấn đề của cô nàng là, làm chưa được bao lâu lại từ chức.

Sau đó, với sự giúp đỡ của anh trai là Thẩm Ninh Kiện, cô ấy mới gia nhập công ty dịch thuật sách ngoại văn này cho tới giờ.

Vì trái múi giờ nên Thẩm Ninh Tịch phải thường xuyên thức khuya làm việc và tăng ca, nhưng cũng may tiền lương và phúc lợi đều không tồi nên Thẩm Ninh Tịch cắn răng nhịn.

“Đi làm đương nhiên vất vả rồi, cậu làm việc ở Giang Ninh, được sống cùng gia đình là đủ vui rồi.”

“Aaaa, Dao Dao, tại sao tớ chịu cực chịu khổ cả tháng, kết quả là còn không bằng tác giả trên mạng người ta viết một quyển sách?” Thẩm Ninh Tịch vì đọc tiểu thuyết rất nhiều nên quen rất nhiều tác giả viết trên mạng. Mỗi lần nói chuyện phiếm với nhau lại bị vị tác giả đó làm đau lòng một phen.

“Vậy cậu cũng viết đi!” Ngu Dao kiến nghị.

Cô đang nói thật lòng. Thẩm Ninh Tịch lúc học đại học cũng đã từng viết tiểu thuyết. Ngu Dao còn nhớ lúc ấy, Thạch Hâm và Úy Lăng đều như điên, giục Thẩm Ninh Tịch viết nhanh nhanh. Sau đó, Thẩm Ninh Tịch quen một anh học trưởng ở trường, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình, áng văn ấy vẫn chưa được giải quyết.

Sau đó nữa, lúc quét dọn phòng, Ngu Dao đột nhiên thấy quyển ghi chép ấy, trong lúc rảnh rỗi cũng lật xem một chút. Cô nhớ đại khái cuốn đó viết về câu chuyện giữa ông chú và Lolita, viết khá tốt.

Thẩm Ninh Tịch chống cằm, sắc mặt đau khổ: “Nghe nói, hội gõ chữ và hội FA phối hợp cùng nhau.”

Cô nàng thuộc kiểu người không có tình yêu sẽ chết, sao có thể vì điểm cặn bã này, đi làm kẻ độc thân, lại nói, cô ấy cũng không thiếu thứ không giá trị đó.

Ngu Dao bị những lời này chọc cười.

“Sao cậu lại tới Giang Ninh?” Thẩm Ninh Tịch bấy giờ mới nhớ ra.

Thẩm Ninh Tịch lúc trước vẫn nhiều lần khuyên Ngu Dao tới Giang Ninh làm việc nhưng đều bị Ngu Dao lấy lý do không muốn xa gia đình mà từ chối.

“Ừm, có chút việc nên tới một chút.” Ngu Dao tránh nặng tìm nhẹ trả lời.

Thẩm Ninh Tịch cũng không nghĩ nhiều. Cô ấy biết Ngu Dao làm ở một siêu thị với quy mô toàn quốc, chỉ nghĩ Ngu Dao đang đi công tác nên cũng không nghĩ nhiều, thậm chí nhà Ngu Dao xảy ra chuyện cô ấy cũng chưa biết.

“Khi nào thì đi?”

“Cũng chưa biết nữa, chắc phải mấy ngày.”

“Trước khi về, cùng nhau ăn bữa cơm đi.” Thẩm Ninh Tịch uống một ngụm cà phê, miệng liền bị dính bọt kem.

Ngu Dao gật gật đầu. “Đến lúc đó mình sẽ liên lạc.”

Hai người cũng không nói chuyện được nhiều, bởi vì hôm nay Thẩm Ninh Tịch buổi có hội nghị thường kỳ nhưng cô nàng lén chuồn ra ngoài nên hai người nhanh chóng chia tay.

Bên này, Từ Khiêm cùng Cảnh Húc Nghiêu cũng đã tới khách sạn.

Vừa vào sảnh khách sạn, hai người bọn họ liền thấy người có khuôn mặt giống Quý Tinh và cả tên cũng giống kia.

“Bên kia.” Cảnh Húc Nghiêu một tay đặt sau lưng Từ Khiêm, một tay chỉ vào khu cho khách ngồi nghỉ trong đại sảnh.

Quý Tinh vốn định hôm nay sẽ rời Giang Ninh. Hiện tại lý trí đã quay về, cô thật sự không hiểu sao mình lại đi theo một người xa lạ tới chỗ này.

Từ khi đến đây, Cảnh Húc Nghiêu, người đưa cô tới vẫn không xuất hiện, ngược lại, người đón cô trạm tàu cao tốc lại xuất hiện hai lần, nói một đống chuyện cô không thể hiểu, làm đầu cô muốn phình ra.

“Cô Quý!” Cảnh Húc Nghiêu lịch sự chào.

Quý Tinh ngẩng đầu, khoảnh khắc đôi mắt ấy thấy Từ Khiêm, Từ Khiêm cả người ngẩn ra.

Anh chưa từng có nghĩ trên đời này thật sự sẽ có hai người giống nhau như đúc. Tâm tình lúc xem hình chụp hoàn toàn không giống cảm giác khi chính mắt nhìn thấy hiện tại.

“Vị này là?” Quý Tinh chưa từng gặp Từ Khiêm, tất nhiên không quen biết.

“Anh ấy là một người bạn của tôi.” Cảnh Húc Nghiêu giới thiệu đơn giản.

Hai người ngồi xuống, phục vụ mau chóng bưng nước lọc cho họ, đồng thời hỏi bọn họ có muốn dùng gì không? Dù sao cũng là khách sạn năm sao, phục vụ không tồi.

“Cô sinh sống ở nước ngoài sao?” Từ Khiêm mở miệng dò hỏi.

“Đúng vậy.” Quý Tinh bởi vì tới sớm nên trước mặt trước mặt cô là một ly hồng trà. “Bố mẹ tôi là Hoa kiều, tôi từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài.”

Từ Khiêm nhớ lại tư liệu của Tần Hạo. “Cô xác định mình không có chị em sinh đôi?”

“Không có, tôi chắc chắn.”

Cảnh Húc Nghiêu từ trong túi lấy ra xấp giấy tờ, ý bảo cô ấy xem.

Quý Tinh bán tín bán nghi nhận tập hồ sơ. Cô mở ra xem lướt qua những thứ trong đó rồi lập tức ném văn kiện sang phía sô pha không có ai ngồi. “Sao có thể được?”

“Chúng ta cũng đã hoài nghi về tính thật giả của chuyện này, nhưng sự thật đã ở trước mắt. Đây là sự thật.” Từ Khiêm đoán cô ấy cũng như mình, không tin những gì ghi trên tư liệu, nhưng đó là sự thật.

Không có gì thật hơn mạng lưới tình báo của Tần Hạo thu được.

“Anh nói, tôi và cô gái các anh biết đều được nhận nuôi từ Viện phúc lợi?” Trong giọng nói của Quý Tinh lộ ra sự thiếu chắc chắn, không thể không nghi ngờ.

Từ Khiêm gật gật đầu. “Tôi tin cô đã xem xong tư liệu rồi.”

“Thật vớ vẩn!” Quý Tinh cười bất đắc dĩ.

Hóa ra, Quý Tinh mà phía Từ Khiêm quen biết tên thật không phải là Quý Tinh, cô ấy là Quý Nhu, được cha mẹ họ Quý nhận nuôi từ Viện phúc lợi.

Lúc trước, Quý Tinh, cô gái đang ở trước mặt anh đây cũng được người ta nhận nuôi.

Lúc ông bà Quý nhận nuôi chị em Quý Tinh, gia cảnh có thể coi là khá giả, nhưng không lâu sau, công ty nơi ông Quý làm việc được bán cho một ông chủ vô lương tâm, ông ta sa thải rất nhiều người, ông Quý chính là một trong số đó.

Trụ cột trong nhà đột ngột gục ngã, ông Quý đành phải đem Quý Tinh cho hàng xóm nuôi. Cũng bởi vì khi ấy, sức khỏe của Quý Tinh không tốt, luôn bị bệnh, phải tiêu tốn rất nhiều, vì vậy nhà họ Quý giữ lại Quý Nhu, đứa bé khỏe mạnh hơn.

Quý Nhu lớn lên, trong một cuộc tụ tập thì quen được Từ Khiêm.

Lúc ấy, Quý Nhu vốn muốn nói tên thật của mình cho Từ Khiêm, nhưng lời nói tới miệng lại bị cô nuốt trở về, cô nói với anh tên mình là Quý Tinh.

Quý Nhu cũng là sau khi lớn lên mới được mẹ cho biết mình còn một người chị tên là Quý Tinh.

Quý Nhu vẫn luôn cảm thấy cái tên “Quý Tinh” dễ nghe hơn tên của mình, cho nên năm thi đại học, cô giấu bố mẹ, đổi tên mình thành Quý Tinh.

Sau khi biết chuyện, ông Quý lập tức liền cầm chổi lông gà định dạy cho Quý Nhu một trận nhưng nị bà Quý chắn trước mặt. “Hai đứa đều là con của chúng ta, mặc kệ tên gì, không phải đều gọi chúng ta là bố mẹ sao?”

Thật sự những gì bà Quý nói đã lòng ông Quý động lòng.

Trong lòng ông thấy áy náy với Quý Tinh, ôn luôn nghĩ mình đưa con bé cho người khác là sai rồi. Khi trước, nếu đã đưa con bé từ Viện phúc lợi về, thì dù trong nhà có bất cứ chuyện kinh thiên động địa nào cũng không được vứt bỏ nó, đây là tâm bệnh của ông Quý.

Sau đó, ông Quý cũng mặc nhận, gọi Quý Nhu là Quý Tinh. Mỗi khi gọi “Quý Tinh”, bà Quý luôn cảm thấy như đó là đứa con họ đã vứt bỏ, dù trong lòng biết rõ đây không phải Quý Tinh nhưng vì muốn bồi đắp phần nào nên càng thương yêu Quý Nhu.

Quý Nhu vào đại học, quen với Từ Khiêm, sau khi hai người qua lại, cô vẫn luôn dùng cái tên mình đã đổi, cũng không nói gì về chuyện mình đổi tên.

Khi xem báo cáo, cả người Từ Khiêm ngây ngốc, anh không ngờ người phụ nữ mình yêu hai năm lại gạt anh, dùng một cái tên giả. Nhưng, nếu nói từ một góc độ khác, Quý Nhu cũng không có lừa gạt Từ Khiêm, chỉ là, có đến chết cô cũng không có nghĩ Từ Khiêm sẽ tương ngộ người chị sinh đôi của mình.

“Tôi nghĩ, tôi cần chút thời gian để suy nghĩ về chuyện này.” Quý Tinh hoàn toàn chưa có cách chấp nhận chuyện này.

Thật sự quá vớ vẩn!

Quý Tinh run rẩy đứng dậy, sau đó khom người lấy túi xách và thẻ phòng, quay về phòng mình.

Cô gọi điện cho bố mẹ ở nước ngoài, ban đầu định đối chất với ông bà về chuyện này, thế nhưng khi nghe mẹ ở bên kia từng câu dặn dò mình, những lời định nói chỉ biến thành một câu: “Bố mẹ phải giữ gìn sức khỏe!”

Quý Tinh khi còn nhỏ cũng từng hỏi mẹ, tại sao bố họ Võ, mẹ họ Trần, nhưng mình lại họ Quý?

Lúc ấy, mẹ nói thế nào nhỉ?

Mẹ nói: “Bởi vì khi mẹ sinh Tinh Tinh đã trải qua rất nhiều chuyện, cuối cùng có một vị bác sĩ họ Quý đã tới đỡ đẻ cho mẹ, vì báo đáp ơn cứu mạng của bà ấy nên mới cho Tinh Tinh mang họ của vị bác sĩ đó.”

Chuyện đó là khi Quý Tinh còn rất nhỏ, những lời nói bố mẹ nói, cô luôn tin tưởng không nghi ngờ, đương nhiên cũng tin ngay mấy lời này.

Giờ này ngày này, cô thật sự không thể tưởng được mình hóa ra không phải do bố mẹ sinh ra, mà là bị bố mẹ ruột vứt bỏ, sau lại bị bố mẹ nhận nuôi vứt bỏ.

Quý Tinh cảm thấy mình rốt cuộc đã gây tạo nghiệt gì mà kiếp này gặp phải những chuyện hoang đường, vô lý như vậy?