Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 110: Chúng ta kết hôn đi!




Cảnh Húc Nghiêu muốn trói Thạch Hâm lại cạnh mình, cách duy nhất chính là kết hôn.

Như thế họ sẽ có thể vĩnh viễn ở bên nhau.

Ý tưởng này làm chính Cảnh Húc Nghiêu cũng thấy sợ. Anh sao lại nghĩ đến chuyện kết hôn? Trong từ điển trước giờ của anh, kết hôn dường như là chuyện không có khả năng, nhưng vào giờ này ngày này, vì Thạch Hâm mà anh nghĩ đến việc bước chân vào hôn nhân.

"Thạch Hâm!"

Cảnh Húc Nghiêu nhìn cô gái trước mắt. Cô cũng không phải quá xinh đẹp, như một nụ anh đào thanh tú, môi hồng răng trắng. Mỗi lần cùng cô hôn môi, anh đều luyến tiếc khi rời đôi môi ấy, ngọt lành như mật mía.

Thạch Hâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cảnh Húc Nghiêu, cô thật sự không rõ tại sao Cảnh Húc Nghiêu muốn bám lấy mình không bỏ? Thật sự các cô gái đẹp hơn cô có rất nhiều, ngay cô gái tới tìm anh ngày hôm đó đã rất vô cùng quyến rũ rồi.

"Gì cơ?"

"Thạch Hâm, chúng ta kết hôn đi!"

"Anh, anh nói cái gì?" Thạch Hâm thực sự không thể tin được những gì mình cửa nghe.

Rốt cuộc là cô điên hay Cảnh Húc Nghiêu điên rồi? Vì sao một kim cương vương lão ngũ* lại muốn kết hôn với cô? Nếu trước kia Thạch Hâm chỉ đơn thuần cho rằng Cảnh Húc Nghiêu là người có chút tiền, thì hiện tại Thạch Hâm xác định trăm phần trăm, người đàn ông Cảnh Húc Nghiêu này, ngoại trừ tiền, anh không còn gì khác.

(t/n: đại khái chỉ người đàn ông có đủ năm tiêu chuẩn: 1. Nhiều tiền, gia đình giàu có quyền thế 2. Đẹp trai, độc thân 3. Học vấn cao 4. Có năng lực 5. Luôn cố gắng tránh xa ồn ào thị phị. Nguồn: tổng hợp)

Một vương lão ngũ ở trên cao vậy muốn kết hôn với mình, trò đùa gì vậy?

"Tôi không nói đùa với em." Cảnh Húc Nghiêu giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, nói ra lời.

Thạch Hâm ngẩn người, nói năng lộn xộn: "Tổng giám đốc Cảnh, tôi chỉ là một tiểu dân bình dân thôi, sao có thể làm anh phải ghé mắt nhìn! Đừng lấy tôi ra làm trò vui!"

Nói xong cô liền cầm túi xách định chạy.

Thế nhưng người đàn ông luôn nhanh tay lẹ mắt liền túm lấy cô.

"Thạch Hâm, em lại muốn chuồn sao?"

Nha đầu này, gặp được chuyện này lại muốn chuồn đi?

"Cảnh Húc Nghiêu!" Thấy mình không còn đường trốn, Thạch Hâm kêu lớn tên anh.

"Anh đã có hôn thê rồi sao còn muốn đùa giỡn tôi?"

"Có hôn thê hồi nào sao tôi cũng không biết?" Cảnh Húc Nghiêu có chút bực mình, có hôn thê mà sao chính anh cũng không biết?

Thạch Hâm nổi giận, cô gái hôm đó tới nhà tìm Cảnh Húc Nghiêu luôn miệng nói mình là hôn thê của Cảnh Húc Nghiêu, anh lại còn dám nói với mình là không có hôn thê?

"Có phải ở bên ngoài có nhiều phụ nữ quá nên quên mất rồi?"

"Tôi có bao nhiêu phụ nữ không phải em rõ nhất ư?"

Nghe những lời này của cô, Cảnh Húc Nghiêu không giận mà cười. Anh tiến tới một bước, ôm cái eo thon của cô, ôm siết Thạch Hâm lên cao gần bằng mình. Cảnh Húc Nghiêu ghé tới bên tai cô, nói với cô, ngữ khí cực kỳ mập mờ, thỉnh thoảng anh còn thổi nhẹ vào tai Thạch Hâm.

Hành động bất ngờ của Cảnh Húc Nghiêu làm Thạch Hâm không biết phải làm sao, từ cổ đến khuôn mặt cô đều hồng.

"Anh nói bậy gì đó!"

Người đàn ông này có bao nhiêu phụ nữ sao cô biết được?

"Tôi chỉ có một người phụ nữ sao em lại không hiểu?"

Cảnh Húc Nghiêu cười tà mị. Cô ngốc này, đêm nào anh và cô cũng đều ở bên nhau, anh có người phụ nữ khác không chẳng phải đã quá rõ?

"Tôi nuôi em còn chưa đủ, sao còn có người phụ nữ nào khác được?"

Nghe câu nói đó, khuôn mặt Thạch Hâm đỏ bừng, lan tới tận tai.

"Còn xấu hổ?" Cảnh Húc Nghiêu ôm cô vào ngực nhẹ giọng hỏi.

Thạch Hâm chỉ lắc đầu, không nói lời nào. Người đàn ông này, sao có thể không thèm để ý ai, cứ vậy mà nói những lời riêng tư thế chứ! Tuy đây là văn phòng của anh nhưng vẫn là nơi công cộng, lỡ như có người đi vào nghe thấy làm sao bây giờ?

Thấy bộ dáng đáng yêu của Thạch Hâm, lòng Cảnh Húc Nghiêu lập tức mềm nhũn. Anh thích bộ dáng thẹn thùng của người con gái này, thực sự đáng yêu không chịu được.

Thạch Hâm đêm đương nhiên không về nhà, Cảnh Húc Nghiêu dẫn cô ra ngoài ăn cơm rồi đưa cô về Ấn Tượng Thành.

Đêm đó, hai người họ, Cảnh Húc Nghiêu chỉ có mình Thạch Hâm hay không, cùng nhau "nghiên cứu" thật kỹ càng.

Ngày hôm sau, lúc thức dậy, xương sống và thắt lưng của Thạch Hâm đều đau. Cô xoa cái eo thon nhỏ, mắng Cảnh Húc Nghiêu cầm thú, mặc sức đòi hỏi. Cô đi vào phòng tắm, nhìn thấy dấu hôn đầy người liền không khỏi sinh giận.

Cảnh Húc Nghiêu lúc này từ phía sau ôm lấy cô, cắn nhẹ vào sau gáy.

"Là của anh. Tất cả là của anh."

Cái giọng con nít này làm Thạch Hâm nghe xong không khỏi có chút buồn cười.

Hai người rửa mặt xong ra ngoài đã là 8 rưỡi, dì giúp việc đã dọn bữa sáng lên bàn, tất cả đều là đồ ăn sáng Thạch Hâm thích nhất. Hai người vừa chuẩn bị dùng bữa liền nghe chuông cửa reo. Cảnh Húc Nghiêu đi mở cửa. Nhìn người phụ nữ đứng trước cửa, anh giật mình kêu: "Sao cô lại tới nữa?"