Trò Chơi Đối Kháng

Chương 97: C97: Không phản công chờ anh đè sao




Edit: Kazuo

Chu Lẫm đang ngồi trong nhà vệ sinh, cho nên khi điện thoại vang lên, Chu Lẫm chỉ có thể nhờ Cố Phi nghe máy. Khi Cố Phi nhìn thấy tên trên người gọi là Lý Hàn Phong, cậu cầm điện thoại di động của Chu Lẫm đi vào phòng ngủ để kết nối.

Lý Hàn Phong vốn định cưỡng chế Chu Lẫm về chỗ ở của mình, nhưng ngay khi điện thoại được kết nối, đầu bên kia truyền đến âm thanh lịch sự và lạnh lùng, "Lý tổng, anh khỏe chứ!"

Lý Hàn Phong không vui cau mày, không phải Chu Lẫm "Em ấy đâu?"

"Hôm nay cậu ấy sẽ không rời đi. Tôi không được khỏe, vì vậy Lẫm sẽ chăm sóc tôi." Giọng của Cố Phi bình tĩnh, nắm chiếc điện thoại tiến hành một màn chiến tranh không khói lửa.

Trong lòng có chút khinh thường, Lý Hàn Phong cười mỉa mai, "Cậu quá tự tin vào chính mình."

“Có thể anh chưa biết.” Cố Phi cũng cười lại, “Lẫm và tôi sống dưới cùng một mái nhà, cùng phòng và cùng giường!”

Cố Phi nói xong liền cúp điện thoại, cậu biết Lý Hàn Phong sẽ làm gì tiếp theo. Bởi vì cậu và Chu Lẫm chỉ ngủ trên cùng một giường, khoảng cách khiến Cố Phi cảm thấy thất bại.

Chu Lẫm mặc quần từ trong phòng tắm đi ra, "Phi Phi, là ai gọi tới vậy?"

“Nhầm số thôi.” Cố Phi nhẹ nhàng cười.

Tuy rằng cơn chóng mặt kéo dài từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng Chu Lẫm vẫn quyết định đến công ty vào buổi chiều. Cố Phi tiễn Chu Lẫm xuống tầng dưới chung cư, nhìn chiếc xe mà Chu Lẫm lái đi, tay cậu vô tình nắm chặt hơn.

"Để mắt tới cậu ta. Nếu cậu ta định đến chỗ ở của Lý Hàn Phong, lập tức nói với Lý Hàn Uy rằng kế hoạch phải được thực hiện sớm."

Cố Phi buông điện thoại, nhắm mắt lặng lẽ dựa vào ghế sô pha.

Lẫm, đừng trách tôi, chỉ là tôi không muốn mất cậu.


- -------------------------------------------------

Từ khi rời khỏi căn hộ, Chu Lẫm liền rối rắm, vò đầu bứt tai hồi lâu mới từ đoạn đường đến Nguyên Soái đổi thành đến 'lâu đài' của Lý Hàn Phong.

Chu Lẫm bất đắc dĩ thừa nhận cảm giác trong lòng dần dần nảy sinh đối với Lý Hàn Phong, cậu coi sự thôi thúc muốn nhìn thấy Lý Hàn Phong này chỉ là cơn sốt nhất thời. Nhưng một khi nghĩ đến khuôn mặt nhân thần cộng phẫn đó, Chu Lẫm không khỏi nghĩ đến những lời nói và nụ cười của Lý Hàn Phong đối với cậu. Mặc dù đôi khi hắn độc đoán, thậm chí có lúc cậu xúc động muốn dùng một con dao chém chết hắn.

Khi nhìn thấy hắn phải nói cái gì? Chu Lẫm cầm vô lăng nghĩ, cậu không thể để hắn biết được cậu đi thăm hắn là vì nhớ hắn.

Xe của Chu Lẫm vừa tới cửa, Jason đã tiến lên giúp Chu Lẫm mở cửa, "Lý tổng đã đợi tiên sinh rất lâu."

“Lâu không?” Chu Lẫm nhíu mày, Lý Hàn Phong sẽ không giận cậu đúng không?

Chu Lẫm không có gõ cửa, thấy không có khóa liền đẩy cửa bước vào, Lý Hàn Phong vừa lúc dựa vào trên giường nhìn cửa, trong chốc lát hai mắt giao nhau.

"..."

"..."

"Tôi đến xem thử anh đã chết hay chưa? Nhìn qua thì có vẻ hồi phục khá tốt." Chu Mặc là người đầu tiên mở miệng, tránh ánh mắt của Lý Hàn Phong, như cũ vẫn là dáng vẻ cứng đầu.

Lý Hàn Phong không nói chuyện, gương mặt vô cảm nhìn Chu Lẫm tiến vào. Chu Lẫm bị Lý Hàn Phong nhìn có chút không được tự nhiên, ngồi ở trên sô pha, nói tiếp: "Tối hôm qua tôi vô tình ngủ thiếp đi, cho nên mới không có đến... Không phải bây giờ tôi đã ở đây sao, coi như thay thế đêm hôm qua."

“Vô tình ngủ quên?” Lý Hàn Phong híp mắt, “Tôi nghĩ em bị bỏ thuốc mà không hay."

Chu Lẫm không phản ứng là những ám chỉ trong lời nói của Lý Hàn Phong, theo bản năng nghĩ rằng Lý Hàn Phong tức giận nên mới nói như thế. Vì vậy cậu nhướng mày, giận dỗi nói: "Vậy sau này tôi không đến đây nữa, kẻo bị người khác hạ độc đến chết.


Lý Hàn Phong tức giận nhìn Chu Lẫm, hơi nắm chặt bàn tay đang quấn băng gạc của mình, nam nhân khẳng định hắn bây giờ không tiện cửa động, cho nên mới vênh váo nói.

Chờ vết thương hồi phục lại, hắn phải hảo hảo xoa nắn tên ngốc này thật tốt.

"Tôi đã phái người mua vé máy bay đến đảo XX, một tuần sau theo tôi tới đó."

"Đó không phải là một hòn đảo du lịch sao, theo anh tới đó làm gì?"

"Hưởng tuần trăng mật!"

"Mật... Tuần trăng mật? Có ma mới đi hưởng tuần trăng mật với anh!" Chu Lẫm trong lúc gào lên, Lý Hàn Phong đã xuống giường rồi. Nhưng ngay khi chân tiếp đất, hắn đã có xu hướng muốn ngã xuống.

“Cẩn thận!” Chu Lẫm chạy về phía trước với tốc độ nhanh như gió để đỡ lấy thân thể đang ngã của Lý Hàn Phong, không ngờ lại bị Lý Hàn Phong xoay người đè anh xuống giường.

"Chết tiệt! Vết thương của anh... ngô..." Chu Lẫm lời còn chưa nói xong liền bị Lý Hàn Phong chặn lại. Vừa định đẩy Lý Hàn Phong ra, liền thấy trên vai hắn thấm đẫm máu. Hiển nhiên là do hồi nãy động tác quá mức kịch liệt, dẫn đến vết thương lại nứt ra.

Lý Hàn Phong thấy Chu Lẫm ở dưới ngừng giãy dụa, tiện tay luồn một cái vào trong quần của Chu Lẫm.

"Lý... ngô... Hàn Phong... vết thương của anh còn chưa lành... ưm..." Chu Lẫm bắt lấy cái tay đang lộng hành ở trong quần của mình, khó khăn nói.

Lý Hàn Phong ngẩng đầu, mê muội nhìn Chu Lẫm ở dưới, "Em vừa rồi gọi tôi là Hàn Phong?"

“Không có!” Thật ra nguyên nhân là do hô hấp không thuận tiện, lời nói mới bị đứt đoạn như vậy.

"Gọi lại một lần cho tôi nghe."


"Nằm mơ."

"Giấc mơ của em có tôi sao?"

"........."

Lý Hàn Phong không có động tác gì thêm, chỉ cúi đầu ôn nhu hôn Chu Lẫm. Có vẻ như Chu Lẫm quan tâm đến vết thương trên người hắn, vì vậy chưa đến một phút hắn đã cởi sạch quần áo của Chu Lẫm.

“Chu Lẫm, cùng tôi chuyển đến đảo XX, hòn đảo đó là của tôi.” Lý Hàn Phong vuốt ve bộ ngực cường tráng của Chu Lẫm, nhẹ nhàng nói.

Chu Lẫm cười nửa miệng: "Nguyên Soái, anh không muốn sao?"

"Ông ta đã làm một giao dịch với tôi."

"Giao dịch?"

“Tôi giao Nguyên Soái cho ông ta, lão sẽ giao em cho tôi.” Lý Hàn Phong bâng quơ nói, kỳ thật cũng không phải hoàn toàn. Thứ mà Lý Hàn Phong đưa ra không chỉ là Nguyên Soái, trên thực tế đó là tất cả thị trường và tài sản mà hắn làm việc chăm chỉ mới có được ở Trung Quốc.

Kỳ thật, Lý Hàn Phong biết rất rõ rằng Lý Cừu làm như vậy chính là đẩy hắn vào cảnh tuyệt vọng. Nhưng Lý Cừu không biết rằng các thế lực phát triển dưới trướng Lý Hàn Phong thực ra chủ yếu ở nước ngoài, mà căn cứ đó là đảo XX. Tất cả sự xa hoa trong nước chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Nó dùng để đánh lừa tai mắt của Lý Cừu và những kẻ thù muốn dồn hắn vào đường chết.

“Đừng tưởng rằng anh làm như vậy, tôi sẽ cảm kích anh.” Chu Lẫm ngoài miệng giả bộ không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn trầm xuống. Cậu biết Lý Hàn Phong ở trong nước đã tự mình kiếm được tài sản nhiều không đếm được, nhưng bây giờ hắn thực sự giao tất cả chúng cho cha mình chỉ để Thượng Nguyệt Bang không còn liên quan đến cậu nữa.

Chẳng lẽ bản thân cậu thật sự quan trọng đối với Lý Hàn Phong như vậy? Nghĩ đến đây, Chu Lẫm cảm thấy tim mình đập nhanh không thể giải thích được.

“Em muốn tổ chức đám cưới kiểu gì?” Lý Hàn Phong mỉm cười nhìn Chu Lẫm, bàn tay nhẹ nhàng sờ nắn hai điểm trước ngực Chu Lẫm.

“Tôi vẫn chưa đồng ý… ưm… cùng anh kết hôn… ưm… đâu… dừng lại!” Chu Lẫm lo lắng vết thương trên người Lý Hàn Phong sẽ lại nứt ra, cho nên không dám giãy dụa quá mạnh, nhưng một chút thay đổi nhỏ vừa rồi vừa lúc lại khiến Lý Hàn Phong còn đang tưởng bị cự tuyệt thành chào mời. Khi nào thì Chu Lẫm, người vẫn luôn phản nghịch khó thuần phục, lại có dáng vẻ này dưới thân hắn, làm Lý Hàn Phong nhiệt huyết sôi sục. Nhưng bởi vì trên người có quá nhiều vết thương, nhất thời không thể vận động mạnh, tạm thời đành phải bất đắc dĩ nghẹn loại việc xxx này.

Chờ về sau, tính toán một lần làm hết.


Lý Hàn Phong chỉ muốn trêu chọc Chu Lẫm, bởi vì trong mắt hắn, dáng vẻ tức giận của Chu Lẫm còn đáng yêu hơn cả nữ nhân. Chỉ đến khi Chu Lẫm đột nhiên đưa tay ra sau lưng vuốt ve, Lý Hàn Phong mới nhận ra không nên khiêu khích thân thể người đàn ông này khi hắn không tiện cử động.

“Em dám!” Lý Hàn Phong híp mắt, khí tức nguy hiểm bộc phát, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.

Bị lời nói lạnh lùng của Lý Hàn Phong làm cho chấn động, tay Chu Lẫm thật sự dừng lại, sau đó không phục hừ một tiếng, tay thò xuống phía dưới, "Hiện tại lão tử không phản công, chẳng lẽ đợi anh khỏe lại rồi đè tôi sao."

“Em thử đưa tay xuống thêm một tấc xem.” Ánh mắt Lý Hàn Phong càng thêm u ám, Chu Lẫm không khỏi kinh hãi nuốt nước bọt.

"Anh...... Nếu anh lại trừng tôi, tôi sẽ thực sự thượng... thượng anh..." Tuy rằng trong lòng có linh cảm xấu, nhưng Chu Lẫm vẫn không sợ chết nói.

Lý Hàn Phong đột nhiên cởi thắt lưng Chu Lẫm, thô bạo trói chặt hai tay Chu Lẫm. Bởi vì động tác này, băng gạc quấn quanh tay Lý Hàn Phong lập tức bị nhuộm đỏ. Nhưng Lý Hàn Phong lại làm như không thấy, từ dưới gối lấy ra một chiếc điều khiển từ xa màu đen, đặt ở trước mặt Chu Lẫm, uy hiếp nói, "Có tin tôi đem thứ này đâm vào bên trong."

"Tôi... tôi chỉ là... nói giỡn! Hì hì... ha hả..." Chu Lẫm nhìn máy r*ng trước mặt, sắc mặt trắng bệch sợ hãi, không còn một chút động tĩnh nào giống như cái xác chết.

Edit: Kazuo

- -------------------------------------------------

"Chết tiệt! Nếu lại nứt ra nữa tôi mặc kệ sống chết của anh." Chu Lẫm một bên giúp Lý Hàn Phong băng bó, một bên phẫn nộ nói.

Lý Hàn Phong nhìn Chu Lẫm vẻ mặt tức giận của Chu Lẫm, sau đó nhìn lại động tác nhẹ nhàng trên tay hắn, cười lạnh nói: "Nếu lần nào em cũng có thể băng bó cho tôi, bị nứt ra thì có làm sao."

Chu Lẫm cúi đầu, Lý Hàn Phong không thấy rõ vẻ mặt của cậu, một lúc sau, Chu Lẫm thấp giọng lẩm bẩm: "Đừng tưởng rằng nói mấy câu dễ nghe thì tôi có thể tha thứ cho hồi nãy anh đe dọa tôi."

Nói đến vừa rồi, thật sự là khiến cậu sợ chết khiếp.

Sau khi băng bó xong, Chu Lẫm đỡ Lý Hàn Phong xuống khỏi giường ra ngoài đi dạo. Thật ra thân thể Lý Hàn Phong hồi phục rất nhanh, có thể đi lại mà không cần Chu Lẫm hỗ trợ. Nhưng nếu giả bộ thân thể vẫn còn yếu, có thể khiến Chu Lẫm ôn nhu đối với mình, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Lý Hàn Phong vừa đi vừa ôm eo Chu Lẫm, nhìn không ra dáng vẻ đang bị thương, người khác nhìn vào còn tưởng là chồng đang ôm vợ mình. Chu Lẫm thần kinh thô chỉ nghĩ Lý Hàn Phong còn yếu hai tay mới đặt trên thắt lưng cậu, vì vậy dọc đường cậu bình tĩnh đi ngang qua ánh mắt của đám người hầu xung quanh.

Ngay lúc tay Lý Hàn Phong từ từ di chuyển xuống ăn đậu phụ của Chu Lẫm, sau lưng truyền đến một giọng nói giễu cợt: "Thân ái, đã lâu không gặp!"