Trò Chơi Đối Kháng

Chương 93: C93: Cơ thể và tâm trí




Edit: Kazuo

Chu Lẫm dựa vào xe, nhìn nhà thờ đóng cửa, trong lòng cảm thấy khó tả. Chu Lẫm biết Lý Hàn Phong đã vì cậu mà chọc giận Lý Cừu, về phần Lý Cừu sẽ trừng phạt hắn như thế nào, Chu Lẫm không dám nghĩ tới.

Chu Lẫm lắc đầu, nghĩ lại, đây là chuyện gia đình Lý Hàn Phong hắn, có liên quan gì đến cậu. Chính là nghĩ như vậy, trong đầu Chu Lẫm nhanh chóng bị đảo lộn bởi hình ảnh Lý Hàn Phong đeo vòng cổ thánh giá cho cậu. Chu Lẫm cúi đầu nhìn mặt dây chuyền trên ngực mình, trong lòng Chu Lẫm phức tạp.

Nếu không phải Lý Hàn Phong, cậu có lẽ đã bị Thương Nguyệt Bang bắt từ lâu. Vì cậu, Lý Hàn Phong tình nguyện đắc tội với ác ma máu lạnh Lý Cừu. Vì cậu...

Đáng ghét! Chu Lẫm trong lòng chửi bới, đấm thật mạnh lên xe.

Có lẽ không chỉ Lý Hàn Phong khốn nạn, mà còn có cả cậu.

Gần một tiếng đồng hồ trôi qua, trong nhà thờ vẫn không có động tĩnh gì, Chu Lẫm linh cảm không tốt nên vội vàng đẩy cửa bước vào.

Nhóm người mặc đồ đen trong nhà thờ đã không thấy bóng dáng từ ​​lâu, Chu Lẫm giật mình sải bước đi về phía trước, liền thấy Lý Hàn Phong sắc mặt tái nhợt bên cạnh bàn tuyên thệ.

Lý Hàn Phong dựa vào bàn nhắm mắt lại, vết máu trên khóe miệng vẫn chưa khô, trên mặt ngoại trừ không hề có huyết sắc thì không nhìn ra bất kỳ vết thương nào. Nhưng máu thấm qua quần áo một lượng lớn, nhìn kỹ có thể phát hiện áo quần Lý Hàn Phong có rất nhiều vết rách, như thể nó bị một loại vũ khí sắc nhọn nào đó đâm thủng.

Chu Lẫm kinh ngạc không nói nên lời, vội vàng ngồi xổm xuống lắc lắc vai Lý Hàn Phong.

"Này! Tỉnh lại đi! Đừng giả vờ chết với lão tử!" Nhìn thấy Lý Hàn Phong giống như sắp chết, Chu Lẫm hoảng sợ không thể tả. Rõ ràng lúc trước cậu muốn Lý Hàn Phong xui xẻo.

Lý Hàn Phong chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Chu Mặc đang ngồi xổm ở trước mặt, Lý Hàn Phong nhếch lên khóe miệng cười phi thường thỏa mãn: "Tôi còn tưởng rằng em đã rời đi rồi."

"Đừng nói nhảm nhiều nữa, tôi đưa anh về." Chu Lẫm nói xong ôm Lý Hàn Phong lên, kinh ngạc phát hiện đôi giày da và tay của Lý Hàn Phong có vài lỗ máu, giống như bị vũ khí sắc nhọn đâm qua. Nhìn thật khủng kiếp!

Lý Hàn Phong không thể đứng vững, toàn bộ sức lực đều dồn lên trên người Chu Lẫm, mỗi khi bước một bước, trên mặt hiện lên vẻ rất thống khổ.


"Là Lý Cừu đã ra lệnh đánh?" Đỡ Lý Hàn Phong, Chu Lẫm nghi vấn hỏi. Bất kể như thế nào, Lý Hàn Phong cũng là con ruột của Lý Cừu. Hơn nữa, mẹ của Lý Hàn Phong cũng vì Lý Cừu mới qua đời.

"Đây là phương pháp thông thường của Lý Cừu. Bất cứ ai không tuân theo mệnh lệnh của ông ta sẽ bị tra tấn. Chỉ là tôi không thể ngờ lần này lại dùng dùi đâm vào cơ thể."

"Đây là do anh tự tìm, tôi cũng không yêu cầu anh làm nhiều như vậy cho tôi." Chu Lẫm quật cường hừ lạnh một cái, bĩu môi không nói chuyện nữa. Khi đỡ Lý Hàn Phong lên xe, động tác vô cùng nhẹ nhàng, tựa như sợ làm Lý Hàn Phong đau.

Nhìn vẻ mặt của Chu Lẫm, Lý Hàn Phong khẽ cười: "Vậy thì em có cảm động không?"

"Không!" Chu Lẫm đang lái xe nhìn về phía trước với vẻ mặt khẳng định.

"Em còn ghét tôi?"

"Đúng!"

"Vậy em nói tại sao hiện giờ cơ thể tôi không tốt, em lại không trả thù tôi. Chờ tôi tốt hơn, em không thể đánh lại tôi."

"Nếu anh lại nói mấy lời vô nghĩa, tôi sẽ ném anh ra ngoài."

Lý Hàn Phong thực sự ngừng nói, trên khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười nhàn nhạt, hắn say mê nhìn Chu Lẫm cho đến khi Chu Lẫm rốt cuộc không nhịn được loại tầm mắt nóng rực này.

"Có cái gì đẹp. Đừng nhìn chằm chằm tôi lần nữa."

"..." Tiếp tục nhìn cười.

"Con mẹ nó nếu anh còn nhìn tôi, tôi sẽ vứt anh lại đấy."

"........." Tiếp tục nhìn cười.


"Những gì tôi nói là sự thật!"

"........." Tiếp tục nhìn cười.

"........"

"Chu Lẫm, tôi yêu em!"

"........."

Edit: Kazuo

__________________________

Chu Lẫm đưa Lý Hàn Phong trở về biệt thự của hắn, đúng như Chu Lẫm nghĩ, biệt thự của Lý Hàn Phong thật sự có bác sĩ riêng, thậm chí còn có một bệnh viện tư nhân nhỏ.

Khi Lý Hàn Phong được thuộc hạ bế vào một căn phòng tương tự như phòng giãi phẫu, Chu Lẫm vẫn ngây ngốc ở ngoài cửa. Cho đến một giờ sau, bác sĩ riêng của Lý Hàn Phong mới bước ra với vẻ mặt u ám.

Chu Lẫm muốn đi vào, nhưng lại bị Jason đi ra với bác sĩ ngăn lại.

"Chu thiếu gia, Lý tổng đã ngủ rồi, cho nên ngài trở về đi."

"Chỉ cần không chết là được, ai muốn nhìn thấy hắn!" Chu Lẫm nói như vậy, nhưng là hai mắt không ngừng nhìn chằm chằm cánh cửa phía sau Jason.

"Lý tổng đã ra lệnh, cho đến khi ngài ấy hồi phục, chức vụ chủ tịch Nguyên soái sẽ do ngài đại diện tạm thời."


"Tôi đã rõ." Chu Lẫm dừng một chút rồi nói thêm "Chuyển lời của tôi cho Lý Hàn Phong, cảm ơn lễ vật của hắn." Nói xong cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức bổ sung: "Nói với hắn, là chính hắn tặng cho tôi, vì vậy tôi sẽ không biết ơn hắn ta." Nói xong liền quay đầu rời đi.

Chu Lẫm đang lái xe riêng của Lý Hàn Phong, nhưng lại do dự không biết trở về nơi nào.

Ở nhà? Biệt thự riêng của cậu? Hay... căn hộ của Cố Phi?

Bầu trời cũng đã tối hẳn, Chu Lẫm nhìn theo ánh đèn neon sặc sỡ dạo vài vòng rồi quyết định đi đến căn hộ của Cố Phi. Nhưng khi dừng lại ở tầng dưới trong căn hộ của Cố Phi, Chu Lẫm chợt nhận ra đã nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, cậu đã không gọi cho Cố Phi dù chỉ một cuộc điện thoại. Tuy nguyên nhân là do cậu bị bắt cóc, nhưng vẫn cảm thấy rất có lỗi với Cố Phi.

Chìa khóa dự phòng vào căn hộ của Chu Liễm đã mất từ lâu, cậu không biết Quý Phi đã về hay chưa, cho nên đứng trước cửa ngập ngừng gõ.

Khi Chu Lẫm quyết định gọi điện cho Cố Phi, cửa căn hộ mở ra. Cố Phi mặc áo sơ mi trắng, trên mặt vẫn mang một vẻ ôn hòa.

"Lẫm, hoan nghênh trở về!" Cố Phi đứng ở cửa nhìn Chu Lẫm trước mặt, không có biểu hiện kinh ngạc hay việc ngoài ý muốn, trên mặt thoáng hiện lên một nụ cười dịu dàng, làm cho Chu Lẫm đột nhiên trở về quá khứ.

"Phi Phi!" Chu Lẫm kích động ôm lấy Cố Phi, đầu ở bên cổ không ngừng cọ, "Phi Phi, tôi rất nhớ cậu."

"Mau vào đi, tôi vừa làm bữa tối." Quý Phi vỗ vỗ lưng Chu Lẫm, như đang an ủi một đứa trẻ vừa làm sai.

Sau khi Chu Lẫm đi vào, không đợi được ngồi vào bàn, Quý Phi cầm lấy bát đũa, bưng bát canh đầy đưa cho Chu Lẫm, Chu Lẫm cúi đầu húp một ngụm, ngẩng đầu cười nói "Quả nhiên Phi Phi nấu canh là ngon nhất."

Cố Phi mỉm cười, đem thức ăn trên bàn đẩy đến trước mặt Chu Lẫm, nhưng khi Chu Lẫm cúi đầu uống canh, lại vô tình nhìn thấy dấu hôn trên cổ hắn, thật là chói mắt.

"Lẫm, mấy ngày qua tôi không có ở nhà... thế nào rồi?" Cố Phi hai tay chống cằm, đáy mắt hiện tia khác thường, cười nhìn Chu Lẫm.

"Bình thường mà!" Tay Chu Lẫm khựng lại một chút, tuy rằng rất nhanh liền trở lại như cũ, nhưng lại bị Cố Phi cẩn thận nhìn thấy.

"Ngày mai đi làm à?" Cố Phi bưng bát trống rỗng của Chu Lẫm lên, múc đầy một bát canh khác.

"Ừ." Chu Lẫm gật đầu, "Gần đây chắc sẽ rất bận." Chu Lẫm nhớ tới mấy ngày nay phải đảm nhiệm vị trí của Lý Hàn Phong, vì thế khẳng định nói. Một lúc sau, Chu Lẫm lại nói thêm: " Phi Phi, nếu không cậu làm trợ lý của tôi đi, như vậy tôi có thể gần bên cậu mà bảo vệ được. Cậu nên biết rằng có rất nhiều gay chết tiệt trong bộ phận mà cậu đang làm."


"Được rồi!" Quý Phi cười nhẹ, nhưng tia khác thường trong đáy mắt lại càng trầm sâu.

Trước kia ở căn hộ Cố Phi, Chu Lẫm kho ngủ chỉ mang độc một chiếc quần lót, nhưng tối nay lại vô tình mặc một bộ đồ ngủ, hơn nữa còn cài cúc áo gần dưới cổ.

Cố Phi biết Chu Lẫm muốn che dấu cái gì, nhưng Chu Lẫm không ngờ rằng Cố Phi đã biết tất cả mọi thứ.

Chu Lẫm ngủ bên cạnh Cố Phi, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ, vô ý thức cử động để chiếc dây chuyền chữ thập từ trong cổ áo tuột ra ngoài.

Cố Phi vẫn chưa có ngủ, cậu chỉ yên lặng nhìn Chu Lẫm đang ngủ, khi nhìn thấy mặt dây chuyền rơi khỏi cổ Chu Lẫm, đôi mắt xinh đẹp của cậu bỗng nhiên nheo lại thành một đường.

Chu Lẫm không có thói quen đeo đồ trên cổ, hơn nữa cũng sẽ không đeo trang sức kiểu chữ thập như thế này. Bởi vì tính cách của hắn kiên cường và quật cường, hắn không bao giờ cần phải cầu nguyện.

Mặc kệ thứ này đến từ đâu, Cố Phi đều cảm thấy vô cùng chói mắt.

Trong lúc ngủ, Chu Lẫm hừ lạnh hai cái, trở mình, tay đặt ở trên người Cố Phi, sau đó tứ chi bắt đầu quấn quanh thân thể Cố Phi. Cố Phi không nhúc nhích, mặc kệ Chu Lẫm ôm chặt lấy mình. Nhìn khuôn mặt hắn gần như chạm vào chóp mũi, Cố Phi lại thất thần. Vì vậy, cậu nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, áp môi mình vào môi Chu Lẫm.

Quý Phi vươn đầu lưỡi cẩn thận cạy mở môi Chu Lẫm. Nhưng ngay khi đầu lưỡi ẩm ướt chạm vào môi Chu Lẫm, Chu Lẫm kéo áo ngủ lắc đầu, điều chỉnh tư thế ngủ, cả người hoàn toàn trầm xuống, khuôn mặt chôn giữa cổ Cố Phi.

Cố Phi hít hơi thở trên tóc Chu Lẫm, nhưng không ngờ lại cảm thấy nhiệt độ thân thể dần dần nóng lên, hơi ấm từ cơ thể của Chu Lẫm khiến cho Cố Phi sinh ra dục vọng, bàn tay chậm rãi tiến vào bên trong quần áo của Chu Lẫm, mang theo vài phần thận trọng, thậm chí còn có một chút phấn khích. Truyện Mỹ Thực

Cố Phi chưa bao giờ nghĩ sẽ sinh ra dục vọng khi chạm vào cơ thể của Chu Lẫm. Mặc dù cậu luôn biết rằng tình cảm của bản thân dành cho Chu Lẫm đã vượt quá tình cảm bạn bè. Nhưng đối với Chu Lẫm, Cố Phí vẫn luôn mang tâm lý vĩnh viễn che chở cho hắn, nhìn hắn vui vẻ, giải tỏa phiền muộn cho hắn, chỉ cần như thế, Cố Phi đã rất hài lòng.

Nhưng giờ đây, sự xuất hiện của Lý Hàn Phong đã làm thay đổi tất cả, khiến Cố Phi nóng lòng muốn thiết lập mối quan hệ với Chu Lẫm, một mối quan hệ chỉ thuộc về nhau, giống như một cặp đôi chân chính và cởi mở với nhau. Không chỉ muốn tâm trí, mà còn là thể xác.

Cố Phi biết Chu Lẫm hoàn toàn tin tưởng mình, và hắn còn không cảnh giác khi ngủ bên cạnh cậu.

Bàn tay Cố Phi dần dần đưa vào trong quần của Chu Lẫm, từ từ nhẹ nhàng tiến đến 'thằng em' của Chu Lẫm, mang theo vài phần khiêu khích, bàn tay mềm mại hoạt động.

Chu Lẫm không có tỉnh lại, chỉ là cau mày, vẻ mặt đầy khó chịu.

"Dừng... dừng lại..." Chu Lẫm nhắm mắt lẩm bẩm, như đang nằm mơ thấy cái gì, "Anh là đồ... khốn... khốn nạn... Lý Hàn Phong..."