Trò Chơi Đối Kháng

Chương 89: C89: Ai cho anh cởi thắt lưng




Khi Chu Lẫm ngẩng đầu lên đột nhiên cắn tóc người đàn ông đang định kéo quần cậu xuống, người đàn ông đau đớn kêu lên một tiếng, một vệ sĩ quay đầu lại, nhanh chóng rút dao đánh Chu Lẫm bất tỉnh.

"Ai bảo ngươi đánh cậu ta bất tỉnh!" Người đàn ông nhìn Chu Lẫm bất tỉnh, xoa xoa cái đầu vẫn còn đau nhức, tức giận nói: "Ta không thích làm tình với cái xác chết!"

Người vệ sĩ không dám trả lời, cúi đầu chuẩn bị tiếp nhận trừng phạt của người đàn ông.

Bất quá, nam nhân không có tiếp tục tức giận, mà là vươn tay vuốt ve khuôn mặt Chu Lẫm, thất thần ngắm nhìn thật lâu, cúi đầu hôn lên môi Chu Lẫm, cười nói: "Bảo bối, chờ cậu tỉnh, chúng ta lại tiếp tục."

Người đàn ông nhanh chóng mặc lại quần áo, quay sang một vệ sĩ nói "Mặc quần áo cho cậu ta rồi bí mật mang đi."

Khi người đàn ông chuẩn bị ra khỏi phòng còn lưu luyến quay lại nhìn Chu Lẫm vài lần, trong lòng rất vui mừng, hắn ta đã đến 'Underground' không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng tìm được một bảo vật thực sự, lần này đến đây thật không có vô ích.

Sau khi người đàn ông rời đi, tên vệ sĩ còn lại cởi trói trên người Chu Lẫm, lúc này Chu Lẫm đột nhiên mở mắt ra, tên vệ sĩ không phòng bị liền bị cậu cướp khẩu súng bên hông.

"Không được nhúc nhích, đem quần áo cởi hết ra cho tôi, nếu không đừng trách tôi thất lễ." Chu Lẫm dùng súng uy hiếp người đàn ông trước mặt.

Vệ sĩ hiển nhiên không nghĩ Chu Lẫm giả bộ bất tỉnh, chỉ có thể ngoan ngoãn trước họng súng cởi quần áo.

Chu Lẫm mặc vào áo khoác cùng những bộ quần áo khác của vệ sĩ rời khỏi phòng, vệ sĩ cũng không dám trần truồng đuổi theo, vì vậy Chu Lẫm thuận lợi trốn thoát.

Vứt quần áo mang theo ra ngoài, Chu Lẫm nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm lối ra từ đây, bởi vì không quen thuộc địa hình, Chu Lẫm mơ hồ nhanh chóng trở nên lo lắng, sợ người khác phát hiện cho nên không thể không kéo áo cao cổ, cẩn thận tránh đám người đang đuổi theo cậu.

Chu Lẫm liền phát hiện những người ra vào phòng ở hành lang đều mặc áo choàng kỳ quái, đeo mặt nạ giống như hóa trang, tuy rằng không đoán ra được tình hình cụ thể, nhưng Chu Lẫm có thể thấy được những người không có lộ mặt này có vẻ rất quyền thế, hầu như ai cũng sẽ có một hoặc hai vệ sĩ đứng phía sau, thậm chí những kẻ đang đuổi theo cậu cũng phải cúi đầu kính cẩn khi nhìn thấy những người đó, sau đó mới từ bên cạnh nhanh chóng chạy đi.

Chu Lẫm đang núp trong góc nảy ra một ý tưởng, nếu ăn mặc giống bọn họ, chẳng phải sẽ dễ dàng rời khỏi đây sao, nói không chừng có thể biết được ai trói cậu ở đây và mục đích là gì.

Với ý tưởng này, Chu Lẫm lập tức bám vào góc tường chờ đợi một kẻ xui xẻo nào đó đi ngang qua mình, bước đầu tiên là đánh hắn bất tỉnh, bước thứ hai là kéo hắn vào một chỗ khuất; bước thứ ba là cởi áo choàng và mặt nạ.


Chu Lẫm nín thở nhìn bóng đen trên mặt đất dần dần lớn hơn, thầm nghĩ, bất kể là ai, cũng chỉ có thể trách mình xui xẻo.

Chu Lẫm bất ngờ xuất hiện từ góc tường, tung một cú đấm cực nhanh vào mặt người qua đường.

Lý Hàn Phong cảm thấy có chút bực bội, nên chọn cách tự mình đi quanh 'Underground'. Nhưng hắn không ngờ rằng ở đây lại có người dám tấn công hắn.

Vừa đi tới góc cua, một nắm đấm vung về phía hắn, Lý Hàn Phong không nhìn thấy ai đang tới, hơi hơi ngửa mặt ra sau, cú đấm của Chu Lẫm lướt qua trên mặt Lý Hàn Phong, rơi vào khoảng không.

Chu Lẫm không ngờ người này thân thủ lại nhanh nhẹn như vậy, bởi vì lo lắng người khác sẽ phát hiện ra ở đây, Chu Lẫm nhanh chóng lấy ra khẩu súng lục vừa cướp được từ vệ sĩ, đặt lên bụng Lý Hàn Phong, thân thể dán sát nhau, người qua đường chỉ cảm thấy hai người thân mật nói chuyện với nhau.

"Đừng nhúc nhích, nếu không tôi sẽ bắn anh." Chu Lẫm liếc nhìn xung quanh, dùng thân hình cao lớn của Lý Hàn Phong để chặn chính mình, chỉ khi cậu chắc chắn không ai chú ý đến bên này, cậu mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông mà cậu dùng súng uy hiếp.

Chiếc mặt nạ mà Lý Hàn Phong đang đeo gần như che kín môi và vẻ ngoài của hắn, đây chính xác là kiểu mặt nạ mà Chu Lẫm mong muốn.

Lý Hàn Phong chưa bao giờ nghĩ rằng nguồn cơn khiến hắn bực bội lại đột nhiên xuất hiện ở đây, trong lòng vô cùng kinh hỉ, nhìn thấy bộ dạng tỉnh táo của Chu Lẫm, Lý Hàn Phong trong lòng mỉm cười, xem ra tên ngốc này không biết ai đang đứng trước mặt mình.

Không biết Chu Lẫm sẽ có biểu cảm gì khi hắn cởi mặt nạ ra. Nghĩ đến đây, Lý Hàn Phong hiện tại không khỏi muốn cùng Chu Lẫm vui đùa một chút.

"Đi về phía trước, đừng nói chuyện!" Chu Lẫm tiếp tục dùng súng để bên eo Lý Hàn Phong, cảnh giác nhìn xung quanh, "bắt cóc" Lý Hàn Phong đi về phía trước.

"Nếu cậu tiếp tục đi, cô sẽ sớm bị phát hiện." Lý Hàn Phong đột nhiên nói, nhìn Chu Lẫm vẻ mặt vui đùa, không có một chút cảm giác khủng hoảng khi bị người khác uy hiếp.

Chu Lẫm đương nhiên biết những gì Lý Hàn Phong nói là có lý, nhưng người bị cậu "bắt cóc" vẫn vô tư nhắc nhở mình như vậy, điều này khiến Chu Lẫm có cảm giác thất bại.

"Không cần anh phải nhắc nhở tôi, chỉ cần im lặng!" Chu Mặc thì thào nói.


Thật ra, chỉ cần Chu Lẫm cẩn thận một chút, sẽ nghe thấy giọng nói rất quen thuộc, nhưng lúc này, cậu hoàn toàn tập trung tìm một chỗ khuất có thể thay quần áo với người đàn ông bên cạnh, tự nhiên sẽ không chú ý tới.

"Nơi này có rất nhiều phòng trống, nếu không ngại chúng ta có thể vào trong đổi đồ." Lý Hàn Phong thâm ý nói.

Bị nhìn thấu mục đích thay quần áo, Chu Lẫm toàn thân không được tự nhiên, Chu Lẫm cậu là người cầm súng, cậu như thế nào cảm giác được chính mình đang bị dắt mũi.

"Lão tử biết, anh không cần nhắc nhở, chỉ cần im lặng." Chu Lẫm áp vào bên người Lý Hàn Phong, súng trong tay càng đè mạnh lên eo Lý Hàn Phong, như muốn cọ thật sâu vào thân hình Lý Hàn Phong. Lý Hàn Phong cảm thấy thắt lưng hơi đau, hơi nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, xem ra thật sự phải dạy dỗ tên ngốc này một bài học.

Cuối cùng Chu Lẫm cũng tìm được một căn phòng trống không có khóa cửa, nên "bắt cóc" Lý Hàn Phong bước nhanh vào, vừa bước vào, Chu Lẫm lập tức khóa cửa lại, sau đó dựa vào cửa thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng thầm nghĩ, việc tiếp theo sẽ rất dễ dàng.

"Ai bảo anh ngồi xuống!"

Chu Lẫm tức giận phát hiện người bị mình cầm súng bắt cóc thật sự nhàn nhã ngồi ở trên giường thư giãn. Hắn ta nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái, nụ cười trên khóe miệng có vài phần tà ác.

"Muốn tôi bây giờ cởi ra sao?" Lý Hàn Phong chỉ vào quần áo trên người anh, nhẹ giọng châm chọc nói.

Trên mặt Chu Lẫm bắt đầu xuất hiện hắc tuyến, vì sao những lời này nghe rất ám muội.

Cậu luôn cảm thấy rằng kể từ lúc súng của cậu chạm vào người đàn ông này, cậu đã bị người đàn ông này giữ chặt một cách nhẹ nhàng, không nhanh cũng không chậm, mà cậu dường như đang bị một luồng khí rất vi diệu điều khiển trong bàn tay hắn ta.

Nhưng Chu Lẫm nghĩ, chỉ cần có thể ra khỏi đây càng sớm càng tốt, cậu sẽ không sao cả, vì vậy cậu nói "Cởi ngay bộ quần áo lố lăng kia cho tôi! Không được giở trò gì, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"

Lý Hàn Phong cười nhẹ duỗi tay xuống.

Nhìn thấy hành động của người đàn ông trước mặt, Chu Lẫm lập tức sững người, tức giận gầm lên.


"F*ck! Tôi kêu anh cởi áo choàng và mặt nạ, anh tháo dây nịch quần làm gì?!"

Lý Hàn Phong giả bộ đột nhiên tỉnh ngộ, dáng vẻ tà ác nói: "Tôi còn tưởng cậu còn chuẩn bị lên giường ngủ cùng với tôi."

"........"

Chu Lẫm cúi đầu, nắm chặt hai tay run rẩy, cố gắng đè nén ý muốn giết người trong lòng, nghĩ thầm, cần gì phải phát hỏa với tên điên này, thoát khỏi đây mới là chính sự.

Một lúc sau, Chu Lẫm mới bình tĩnh ngẩng đầu lên.

"Anh yên tâm, chỉ cần anh ngoan ngoãn phối hợp, tô sẽ không làm gì anh."

Lý Hàn Phong giả vờ cởi dây áo choàng trên ngực, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu, bất lực giang hai tay nói: "Nút thắt chết rồi, tôi không thể cởi ra được."

Chu Lẫm nghi ngờ nhìn nút thắt trên ngực Lý Hàn Phong, tự nghĩ, thời điểm cậu vô tình nhìn thấy nút thắt, rõ ràng là nút rất dễ gỡ, làm sao sau khi hắn gỡ một lúc lại có thể trở thành nút chết.

Chu Lẫm đoán rằng giờ phút này, người đàn ông trước mặt chắc chắn hi vọng bản thân có thể trốn thoát khỏi bọn bắt cóc. Về cơ bản, khi một người lạ đột nhiên chĩa súng vào mình, mọi người đều sẽ nghĩ như vậy, cho nên Chu Lẫm không nghĩ tới người đàn ông trước mặt lại cố tình giở trò bất lợi cho tính mạng của mình.

Lý Hàn Phong nhìn Chu Lẫm một cái, "Nếu không cậu đi qua xem một chút."

Chu Lẫm chưa tới mức hấp tấp đi qua, bởi vì Chu Lẫm biết rất rõ người đàn ông trước mặt này thân thủ không đơn giản, có thể nhìn thấy được từ cú đấm mà hắn ta vừa tránh được. Nhưng Chu Lẫm vẫn rất tự tin vào kỹ năng của mình, dù sao cho tới nay, cậu chỉ chịu thua Lý Hàn Phong.

Nghĩ đến Lý Hàn Phong, Chu Lẫm phát hỏa, nếu không phải đã ngất đi ở ven đường, làm sao có thể gặp phải tình huống như vậy.

"Tôi không muốn bắn anh, vì vậy tốt nhất anh không nên giở trò gì." Chu Lẫm với vẻ mặt nghiêm túc đến gần Lý Hàn Phong. Vì phòng ngừa hắn đánh lén, họng súng vẫn luôn chĩa vào Lý Hàn Phong.

Chu Lẫm nhìn thấy nút thắt thật sự là một cái nút chết, cậu không khỏi muốn dùng một tay xé nát đoạn dây quanh thắt lưng, nhưng Chu Lẫm lại lo lắng sẽ làm tổn thương người trước mặt, rốt cuộc bản thân cũng không có nguyên tắc cũng dùng súng uy hiếp.

"Tự mình xé nát đoạn dây đi. Nhanh lên!" Chu Lẫm nói.


Lý Hàn Phong biết Chu Lẫm vươn tay là muốn tự xé đoạn dây lưng, nhưng lúc này, Chu Lẫm đột nhiên kêu chính hắn xé, hiển nhiên là vì lo lắng cho hắn bị thương.

Khóe miệng Lý Hàn Phong hơi nhếch lên, ý muốn chiếm hữu vĩnh viễn Chu Lẫm trong lòng hắn lại càng mãnh liệt hơn.

"Tay yếu!" Lý Hàn Phong nhẹ nhàng buông xuống một câu, giơ tay nói tiếp, "Tôi bị cậu dọa đến không còn sức lực."

Chu Lẫm đột nhiên nhận ra người đàn ông này có lẽ đang cùng mình hòa hoãn chờ thuộc hạ đến giải cứu, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng. So với việc hắn ta có bị thương hay không, sự an toàn của bản thân rõ ràng quan trọng hơn.

Huống chi, chính cậu cũng khó chịu với người đàn ông này.

"Mẹ kiếp! Lão tử không có thời gian cùng ngươi ở đây!"

Chu Lẫm giật mạnh một cái, dây đeo lập tức đứt ra, mà lúc này, Lý Hàn Phong đột nhiên đưa chân gạt chân Chu Lẫm, trọng tâm của Chu Lẫm không vững, ngã vào người Lý Hàn Phong.

Tốc độ của Lý Hàn Phong hiển nhiên nhanh hơn rất nhiều so với phản ứng của Chu Lẫm, một tay liền giật khẩu súng trong tay Chu Lẫm ném xuống dưới giường.

Khốn nạn! Chu Lẫm thầm kêu không ổn, cong khuỷu tay đánh thẳng vào mặt Lý Hàn Phong.

Sau đó....... Lại một lần nữa thất bại.

Chu Lẫm cảm thấy tay nghề của mình hẳn là sa sút, hoặc là tác dụng thuốc mê trên người còn chưa hoàn toàn biến mất, nếu không, làm sao có thể dễ dàng bị một người đàn ông xa lạ đè dưới thân như vậy.

Lý Hàn Phong một tay giữ hai tay ấn đỉnh đầu Chu Lẫm, hai đầu gối đặt ở hai bên hông Chu Lẫm.

"Đồ khốn!" Chu Lẫm giận dữ mắng, trong lòng không khỏi kinh ngạc trước thân thủ nhanh nhẹn và sức lực lớn của người đàn ông, cậu không khỏi buồn bực vì sao cái tư thế này lại quen thuộc đến như vậy, giống như là......

Lý Hàn Phong nở một nụ cười nham hiểm, vươn tay cởi bỏ mặt nạ trên mặt, khuôn mặt yêu nghiệt kia hiện ra trước mắt Chu Lẫm.

Chu Lẫm kinh ngạc trợn to hai mắt, miệng há hốc nửa ngày mới kêu lên một tiếng quỷ quái.

"Lý Lý Lý Lý Lý Lý Lý Lý Lý Lý Hàn Phong!"