Vì muốn xác nhận xem Lý Hàn Phong đã buông tha cậu hay chưa, lúc giao văn kiện cho Lý Hàn Phong cậu cố tình nói thêm vài câu. Kết quả là Lý Hàn Phong chỉ "ừ" vài cái rồi im lặng, nhìn vẻ mặt trước sau lạnh lùng của Lý Hàn Phong, Chu Lẫm trong lòng hét lên một tiếng, cuối cùng ông trời cũng mở mắt ra.
Tâm trạng của Chu Lẫm trở nên tốt đến không ngờ, làm việc gì cũng tự nhiên vui vẻ hơn rất nhiều.
Lý Hàn Phong khó hiểu nhìn Chu Lẫm đột nhiên vui vẻ trên màn hình máy tính. Hắn rõ ràng vừa nãy đã từ chối tài liệu mà Chu Lẫm mang đến, đáng ra cậu phải tràn đầy lửa giận mới đúng.
Chu Lẫm biết cho dù cậu làm bao nhiêu lần, Lý Hàn Phong cũng sẽ không chấp nhận, vì vậy cậu cứ từ từ làm cho đến khi tan sở.
Sau khi nghĩ thông suốt, Chu Lẫm tùy ý gõ bàn phím, một lúc sau mới đút tay vào túi quần, nhàn nhã rời khỏi văn phòng, đi vào nhà vệ sinh.
Đi ngang qua cửa phòng làm việc của Lý Hàn Phong, Chu Lẫm phát hiện cửa phòng làm việc của Lý Hàn Phong đang khép hờ, giọng nói của Bạch Tường từ bên trong truyền đến. Chu Lẫm không có thói quen nghe trộm, nhưng cơ thể lại theo bản năng tới gần cửa thủy tinh khép hờ.
“Phong ca… đừng như thế này… với… với lại Chu tiên sinh còn… còn ở bên cạnh, anh ấy sẽ nghe thấy.” Bạch Tường ngồi trên đùi Lý Hàn Phong, vòng tay qua cổ Lý Hàn Phong, cơ thể tiếp thu bàn tay Lý Hàn Phong đang càn quấy bên trong quần áo.
Chu Lẫm đen mặt khi nhìn thấy cảnh này, lửa giận đã kiềm chế lúc này lại bốc lên.
Bạch Tường được Lý Hàn Phong sắp xếp làm việc ở dưới lầu, cuối cùng Chu Lẫm cũng hiểu được ý định thực sự của Lý Hàn Phong, có thể thỏa mãn d*c vọng của hắn ta bất cứ lúc nào.
Khi Lý Hàn Phong hôn Bạch Tường, Chu Lẫm tức giận bỏ đi.
Chu Lẫm không biết cơn tức giận của mình từ đâu ra, nhưng khi nhìn thấy Lý Hàn Phong hôn Bạch Tường, trong não liền nhớ đến cảnh Lý Hàn Phong ở bên tai mình kêu một tiếng, Lẫm.
Nhìn bóng đen biến mất ngoài cửa, Lý Hàn Phong khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó phát hiện.
Lý Hàn Phong cảm thấy mình có chút nực cười, lại chiến tranh lạnh với một người đàn ông như vậy, ý nghĩ lúc đầu đem Chu Lẫm nghiền xương thành tro lại tự nhiên biến mất.
Cái này tuyệt đối không được.
Tới giờ tan sở, Chu Lẫm phân loại tài liệu như cũ không thay đổi gì đưa cho Lý Hàn Phong, lần này Lý Hàn Phong cầm lấy, nhưng hắn ta cũng không mở ra xem.
Chu Lẫm biết rất rõ ngày cả hôm nay Lý Hàn Phong đang trêu đùa mình, cho nên lúc Lý Hàn Phong nhận lấy tập văn kiện, Chu Lẫm cái gì cũng không nói quay đầu bỏ đi.
Vừa tới cửa, phía sau đã truyền đến âm thanh từ tính của Lý Hàn Phong.
"Tối nay ăn mì."
Chu Lẫm dừng bước chân, theo bản năng quay đầy lại hỏi "Cái gì mà ăn mì?"
Lý Hàn Phong không ngẩng đầu, mặt vô cảm lật xem tài liệu trong tay, sau đó nhàn nhạt nói: "Đừng nấu mì quá cứng, bằng không tôi sẽ không ăn được."
Khi Chu Lẫm phản ứng lại lời nói của Lý Hàn Phong, cậu lập tức mạnh miệng nói: "Chuyện này liên quan gì đến tôi."
Lý Hàn Phong ngẩng đầu, mười ngón tay đan vào nhau chống cằm híp mắt nhìn Chu Lẫm đứng ở cửa.
“Tôi sẽ cho cậu ba lựa chọn.” Lý Hàn Phong cười như không cười nói, “Hoặc là về căn hộ của cậu ăn tối, hoặc cùng tôi đến khách sạn ăn tối.”
“Vậy cái thứ ba thì sao?” Chu Lẫm lập tức nói, hoàn toàn quên mất câu 'Chuyện này liên quan gì đến tôi' lúc trước.
Thấy Chu Lẫm mắc mưu, Lý Hàn Phong nhếch lên một nụ cười xấu xa, "Cái thứ ba chính là chúng ta đến khách sạn để ngủ."
"..."
Cuối cùng, Chu Lẫm chọn phương án thứ hai.
*Ủa, sao mình thấy Chu Lẫm chọn cái nào cũng nguy hiểm hết vậy.
Lý Hàn Phong lái rất vững vàng, người vốn thích đua xe như Chu Lẫm cũng phải thán phục với tốc độ xe chạy trên đường. Chỉ là không khí trong xe... lạnh lẽo vô cùng.
Từ lúc lên xe, Lý Hàn Phong không nói lời nào, sắc mặt lạnh lùng tập trung vào tay lái.
Chu Lẫm rất khó chịu, Lý Hàn Phong rõ ràng đã dùng vũ lực cưỡng ép cậu đi, hiện tại lại không nói câu nào.
Xe được lái đến một nơi hẻo lánh không có ai, Chu Lẫm đang định hỏi hắn ở đây làm gì, quay đầu lại liền thấy Lý Hàn Phong lôi ra một khẩu súng lục màu đen.
"Anh có ý gì?” Chu Lẫm nhìn họng súng tối đen đang chĩa vào trán mình, trong mắt không có một tia hoảng sợ.
Sớm đã đoán được ngày này.
“Ngày hôm qua Lý Hàn Uy đã nói gì với cậu?” Giọng nói trầm thấp của Lý Hàn Phong lộ ra vài phần tàn nhẫn.
Sau khi nhìn thấy sát khí trong mắt Lý Hàn Phong, Chu Lẫm kinh ngạc phát hiện trong lòng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Quả nhiên, đây mới là quan hệ nên có của cậu và Lý Hàn Phong. Mặc dù một giây trước còn cùng cậu bình tĩnh nói chuyện trong văn phòng, một giây sau rút súng chĩa vào cậu không chút do dự.
“Nếu tôi chưa nói cái gì, anh có tin không?” Chu Mặc đồng dạng vô cảm nhìn Lý Hàn Phong.
"Chỉ cần quan hệ với Lý Hàn Uy, tôi đều sẽ không bỏ qua."
“Cho nên?” Giọng điệu của Chu Lẫm không hề có chút yếu thế.
Lý Hàn Phong không có trả lời, súng không ngừng chĩa vào Chu Lẫm, nếu lúc này Chu Lẫm mở miệng cầu xin một câu, Lý Hàn Phong cảm thấy có thể để cho cậu đi.
Nhìn thấy Chu Mặc quật cường nhìn lại hắn, Lý Hàn Phong không khỏi siết chặt tay.
Bang! Cửa sổ thủy tinh phía sau Chu Lẫm lập tức vỡ thành nhiều mảnh. Vài mảnh kính vỡ văng tung tóe làm đầu Chu Lẫm bị thương.
Nhìn vết máu từ từ chảy ra trên tóc Chu Lẫm, trong mắt Lý Hàn Phong hiện lên dấu vết chật vật, sau đó hắn lạnh lùng nói: "Biến khỏi đây trước khi tôi hối hận!"
Chu Lẫm sắc mặt lạnh như băng, không chút do dự mở cửa xe đi ra ngoài.
Chu Lẫm biết, Lý Hàn Phong đối với cậu nổi lên sát ý, cho dù trước đó cậu đã chiến đấu rất nhiều lần.
Cứ như vậy, xe của Lý Hàn Phong trước mặt Chu Lẫm gào thét rời đi.
Nhìn đuôi xe dần dần biến mất, Chu Lẫm ngây ngốc đứng một chỗ.
Cậu vẫn không hiểu lý do thực sự khiến Lý Hàn Phong muốn giết cậu là gì. Chẳng lẽ chỉ vì cậu có tiếp xúc với Lý Hàn Uy?
Chu Lẫm tình nguyện là lý do này.
Không biết có phải vì những mảnh vỡ làm đầu cậu đau không, Chu Lẫm cảm thấy choáng váng, máu trên đầu đã chảy đầy khắp mặt.
Chu Lẫm đưa tay lau mặt, kết quả tay dính đầy máu.
Khốn kiếp! Đừng có chơi cậu như vậy chứ.
Chu Lẫm thấp giọng mắng một câu, sau đó ngã xuống đất.