Sau khi nghe Đổng Thắng Lôi ra lệnh, đám người đàn ông ôm Chu Lẫm ngay lập tức ánh mắt nhuốm màu d*c vọng, thậm chí có người còn vươn tay c ởi quần của Chu Lẫm.
Chu Lẫm kích động giãy dụa, cảm giác được quần của mình nới ra, không biết sức lực từ đâu, Chu Lẫm dùng một chân đá vào chân của tên đang định c ởi quần kia. Trong khi tất cả mọi người đều ngạc nhiên, cậu đã giơ nắm đấm lên đấm vài tên khác đang đè cậu.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Chu Mặc đang đứng trước mặt mình, vừa rồi bị khí thế như sói của Chu Lẫm chấn trụ.
Việc đầu tiên Chu Lẫm làm khi đứng vững là vươn tay kéo khóa qu@n lên.
Lau mồ hôi lạnh trên trán, Chu Lẫm thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là cậu đã chống trả kịp thời, bằng không sẽ rất nghiêm trọng.
Đối với chuyện vừa rồi, Chu Lẫm nhất thời chỉ là adrenaline tăng vọt, bởi vì Chu Lẫm cảm giác rõ ràng giờ phút này thân thể vẫn chưa có sức lực, cho dù đứng, cậu vẫn cần chống bàn bên cạnh.
“Thật không thể nghĩ tới mày lại còn sức lực để phản kháng.” Đổng Thắng Lôi cười mỉa mai, nhưng trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Thân thủ của Chu Lẫm, Đổng Thắng Lôi biết rất rõ rằng nếu không có tác dụng của thuốc, cho dù đám thủ hạ có to lớn này cũng không chắc có phần thắng.
Khi Chu Lẫm lôi ra khẩu súng lục với một nụ cười, Đổng Thắng Lôi và thuộc hạ của hắn ta tái mặt.
"Không ngờ tình thế lại xoay chuyển nhanh như vậy! Anh trai yêu quý." Chu Lẫm cười nhẹ, bắn vào đùi một người đàn ông bên cạnh Đổng Thắng Lôi, bị bắn trúng, tên kia lập tức rú lên, ôm vết thương đang chảy máu đầm đìa.
Chu Lẫm nhắm súng vào Đổng Thắng Lôi, giận dữ hét "Đuổi hết đám cẩu này ra ngoài!"
"Được được! Tao sẽ đuổi bọn họ đi ngay, mày phải bình tĩnh lại đi!" Đổng Thắng Lôi cuống quít ra lệnh cho thuộc hạ đi ra ngoài, trên mặt toát mồ hôi lạnh. Nếu như hắn biết Chu Lẫm mang theo súng trên người, thì cho hắn mười cái gan hắn cũng sẽ không trêu chọc con sói hoang này.
Khi chỉ còn lại Chu Lẫm và Đổng Thắng Lôi trong quán, Chu Lẫm vẻ mặt giận dữ đá Đổng Thắng Lôi. Dù không thể dùng hết sức, nhưng cú đá của Chu Lẫm quả thực đủ để Đổng Thắng Lôi nằm trên mặt đất mà ôm bụng hồi lâu.
Chu Lẫm rốt cuộc không dùng được hết sức lực, liền ngồi xuống chiếc ghế mà Đổng Thắng Lôi vừa ngồi, khẩu súng trên tay vẫn tức giận chĩa về phía Đổng Thắng Lôi*.
*Chỗ này tui xem nhiều bản không biết có lỗi gì hay không mà bản nào cũng ghi chĩa súng về phía Lý Hàn Phong, mà đọc khúc này lẫn khúc sau đều không thấy ăn khớp gì nên tui đổi qua Đổng Thắng Lôi luôn.
"Ai cho mày lá gan để khiêu khích tao?"
Đổng Thắng Lôi hiển nhiên vẫn chưa hồi phục sau cơn đau bụng dữ dội, nhìn Chu Lẫm với vẻ mặt thống khổ.
"Chu Lẫm, mày bình tĩnh! Tao nói! Bỏ súng xuống trước!" Đổng Thắng Lôi thực sự sợ rằng Chu Lẫm kích động sẽ bóp cò.
“Mày tốt nhất nên thành thật, chỉ bằng những việc mày đã làm cũng đủ để giết mày mười lần.” Chu Lẫm chậm rãi đặt súng xuống.
“Là Lý Hàn Phong!” Đổng Thắng Lôi đột nhiên nói, “Là Lý Hàn Phong yêu cầu tao chỉnh mày, vì vậy nhóm côn đồ đó cũng là hắn giao cho tao.” Đổng Thắng Lôi vội vàng nói, từ sự hoảng sợ trên người hắn ta, Chu Lẫm không cảm giác được trong lời nói của hắn có gì khác thường.
Chu Lẫm không biết lời của Đổng Thắng Lôi có đúng không, nhưng nhóm côn đồ kia đúng là thuộc hạ của Lý Hàn Phong, Chu Lẫm biết điều đó.
Khi ở dưới gầm giường trong phòng khách sạn, chính Chu Lẫm nghe thấy Lý Hàn Phong nói rằng sẽ cử một nhóm côn đồ đến bảo vệ Đổng Thắng Lôi.
“Những gì mày nói là sự thật?” Chu Lẫm vừa nghịch điện thoại vừa chĩa súng uy hiếp.
“Nếu mày không tin tao, mày có thể hỏi Lý Hàn Phong.” Đổng Thắng Lôi nhìn họng súng, kinh sợ nói.
"Cái này đương nhiên lão tử này sẽ hỏi hắn. Về phần của mày..." Chu Lẫm đột nhiên đứng lên, cười lạnh đi về phía Đổng Thắng Lôi, tuy rằng thể lực của cậu đã tới cực hạn, nhưng đối phó với một tên công tử yếu ớt như hắn thì cậu vẫn dư sức.
———————————————————
Khi Chu Lẫm dựa tường đi ra, cố kỵ với khẩu súng trên tay Chu Lẫm, không ai dám đi ra ngăn cản.
Chu Lẫm thuận lợi lái xe rời đi, cậu xoa bụng. Quả nhiên thân thể đủ rắn chắc, bị một cú đá vào xương sườn nhưng vẫn không thương tổn gì lớn lắm.
Trời đã sập tối, Chu Lẫm lái xe về biệt thự của mình.
Chu Lẫm có ba nơi ở, biệt thự của gia đình Chu, căn hộ của Cố Phi và một biệt thự tư nhân mà cậu đã mua cách đây rất lâu.
Để đánh lừa Đổng Vũ Trịnh, Chu Lẫm thường sống trong biệt thự của gia đình họ Chu, sau khi thất thủ, Chu Lẫm chỉ sống trong căn hộ nhỏ của Cố Phi, về phần biệt thự này, chỉ đến khi thời điểm Chu Lẫm muốn ở một mình.
Khi mua biệt thự này, cậu liền thuê một người giúp việc họ Trương, dì Trương rất thân thiện và đối xử với Chu Lẫm như con ruột của mình.
Dù chỉ có một mình dì Trương ở biệt thự nhưng nhà cửa vẫn được giữ gìn sạch sẽ.
"Dì Trương, con đói rồi, dì vào bếp nấu đại thứ gì cho con ăn đi, khi nào dì chuẩn bị xong thì gọi cho con." Chu Lẫm một bên nói, một bên giữ tay vịn cầu thang khi chuẩn bị lên lầu.
Dù Trương hiển nhiên rất vui mừng vì Chu Lẫm trở về, nhưng bởi vì Chu Lẫm quay lưng về phía bà, bà không để ý đến vết thương trên mặt cùng thân hình Chu Lẫm có gì kỳ quái.
“Được rồi, thiếu gia!” Trương Mã nhân hậu cười nói tiếp, “Thiếu gia, có một vị tiên sinh muốn gặp cậu, đã đợi cậu gần một giờ.”
"Cái gì? Có người tìm con?" Chu Lẫm giật mình nói, cậu còn chưa bao giờ nói cho Cố Phi biết căn hộ này, sao có thể có người tìm được.
“Hắn đâu?” Chu Lẫm vội vàng hỏi.
"Ở trong phòng ngủ của cậu.” Dì Trương trả lời.
Chu Lẫm không nói hai lời, dùng hết sức lực nắm chặt tay cầm, cố hết sức leo cầu thang lên lầu hai. Dì Trương cho rằng Chu Lẫm đang gấp muốn gặp vị khách nhân kia, vì thế ôn nhu cười, xoay người bước vào phòng bếp.
Thật vất vả mới leo lên được lầu hai, Chu Lẫm nhanh chóng hướng về phía cửa phòng ngủ.
Ngàn lần đừng là hắn ta! Ngàn lần đừng là hắn! Đừng là hắn!
Chu Lẫm một bên vừa cầu nguyện, một bên vừa mở cửa.
“LÝ - HÀN - PHONG!” Nhìn một người đàn ông đang dựa trên giường thản nhiên lật xem thư và nhật ký cá nhân của mình, Chu Lẫm gần như dùng hết sức rống lên một tiếng.
"Bỏ đồ của lão tử xuống!!!!"