Trò Chơi Đối Kháng

Chương 163: C163: Âm mưu thành công




Edit: Kazuo

Cố Thâm Mục nói cho Lý Hàn Phong biết vị trí biệt thự riêng của mình, tuy Lý Hàn Phong biết đây là âm mưu của Cố Thâm Mục, nhưng hắn vẫn không chút do dự mang theo thuộc hạ tới đó.

Thật lạ kì, Cố Thâm Mục không có ngăn cản, cả một đường đi đều thông suốt, Lý Hàn Phong nắm khẩu súng trong tay, đối diện với Cố Thâm Mục trong phòng khách. Đối với khí thế của Lý Hàn Phong, Cố Thâm Mục không hề hoảng sợ, chỉ lên lầu nói một cách bình tĩnh: "Tiểu Lẫm đã ngủ."

“Ngươi đánh thuốc mê em ấy?” Lý Hàn Phong lạnh lùng nói, khẩu súng trong tay hướng về phía Cố Thâm Mục, mà thuộc hạ của Cố Thâm Mục cũng giơ súng lên, hiện trường như sắp nổ tung.

“Là do Tiểu Lẫm buồn ngủ quá, chút nữa sẽ tỉnh lại.” Cổ Thâm Mục nói, ra hiệu thuộc hạ bỏ súng xuống, sau đó đi lên lầu, quay người nói: “Ngươi không muốn biết vì sao Tiểu Lẫm chịu đi cùng ta sao? Đáp án nằm ở trên này!"

Sắc mặt Lý Hàn Phong âm trầm, vừa mới cất bước tiến lên, Jason đột nhiên nói: "Lý tổng, cẩn thận một chút, đây rất có thể là âm mưu."

"Cậu dẫn người canh gác dưới lầu, hiện tại hắn không dám động thủ với tôi."

Lý Hàn Phong nói xong liền đi theo Cố Thâm Mục lên lầu.

Đi tới gian phòng mẹ Chu Lẫm đang nằm, Cố Thâm Mục đi tới bên giường, khẽ cười chỉ vào người phụ nữ trên giường: “Bà ấy là mẹ của Tiểu Lẫm, chỉ cần bà ấy ở bên cạnh ta, Tiểu Lẫm không thể nào quay trở về với ngươi, và tất nhiên, ngươi cũng đừng mơ đem bà ta rời khỏi đây."


Lý Hàn Phong tiến lại gần, nhìn nữ nhân trên giường cười lạnh hai tiếng, "Cố Thâm Mục, ngươi thật là biết tấu hài." Hắn chỉa khẩu súng trong tay vào nữ nhân trên giường, tiếp tục nói: "Đem một nữa nhân chủng dung lại cho giống mẹ của Chu Lẫm, hẳn là khiến ngươi tiêu phí không ít tâm tư đi?"

Cố Thâm Mục cười khẽ, "Ta thật sự đánh giá thấp ngươi, ngươi còn không biết bộ dáng mẫu thân Chu Lẫm thế nào, lại đoán được nữ nhân này là giả."

Điều này mà cần phải đoán sao? Lý Hàn Phong cười lạnh trong lòng, cái chết của vợ chồng Chu Hồng hơn mười năm trước chấn động một thời, vì để xác nhận cái chết của họ, Thượng Nguyệt Bang đã đặc biệt cử người chụp ảnh thi thể, cũng là bởi vì có không có bức ảnh nào của Chu Lẫm khiến bọn họ nghi ngờ con trai của Chu Hồng còn sống, nhưng cuối cùng vẫn điều tra ra Chu Lẫm.

Ánh mắt Lý Hàn Phong lạnh lùng: "Vậy ngươi cảm thấy cái thứ hàng giả này có thể uy hiếp Chu Lẫm sao?"

“Ai nói người phụ nữ này dùng để uy hiếp Tiểu Lẫm.” Cố Thâm Mục cười nham hiểm, “Ta chuẩn bị bà ta cho ngươi, Lý Hàn Phong.”

"Ý của ngươi là?" Lý Hàn Phong híp mắt, nguy hiểm nhìn chằm chằm Cố Thâm Mục.

Đương nhiên, Cố Thâm Mục sẽ không nói ra mục đích thực sự của mình, hắn đang đợi, chờ Lý Hàn Phong ra tay.

"Chu Lẫm đã tin lời của ta nói, cho nên cậu ta đêm nay sẽ không rời khỏi nơi này, mặc dù là hàng giả, cũng có thể trở thành con át chủ bài trong tay ta." Cố Thâm Mục bình tĩnh nói.

“Ngươi cho rằng dùng hàng giả có thể ngăn cản ta sao?” Trên gương mặt nham hiểm của Lý Hàn Phong hiện lên một tia cười lạnh tàn nhẫn, vừa dứt lời liền nã đạn về phía người trên giường, viên đạn chính xác bắn vào thái dương của nữ nhân, máo tươi trào ra, một phát trí mạng.

Phát súng này làm rung chuyển mọi nơi trong biệt thự, đồng thời đánh thức Chu Lẫm bị Cố Thâm Mục đánh thuốc mê ở gian phòng bên cạnh.

Lý Hàn Phong thổi tắt nhiệt khí ở họng súng, cười lạnh nói: "Thực xin lỗi, con át chủ bài của ngươi không còn."

Cố Thâm Mục không hề hoảng sợ, "Ngươi có biết Tiểu Lẫm có bao nhiêu hy vọng về người thân không?"

"Em ấy có ta là đủ rồi."

"Lý Hàn Phong, anh đối với Tiểu Lẫm thật tàn nhẫn."

Lý Hàn Phong không biết tại sao Cố Thâm Mục đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng hắn không thèm tranh cãi với Cố Thâm Mục nữa, lúc này tìm Chu Lẫm mới là điều quan trọng nhất, Lý Hàn Phong khinh bỉ nhìn thi thể trên giường, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài phân phó Jason bắt đầu lục soát biệt thự, nhưng sau khi xoay người lại, chính là Chu Lẫm đang đứng trước cửa, trừng lớn đôi mắt khó tin nhìn hắn.


“Chu Lẫm.” Lý Hàn Phong thở phào nhẹ nhõm, cũng may người này không bị Cố Thâm Mục giấu đi.

Chu Lẫm đứng ngây người, ánh mắt rơi vào người nằm trên giường, giống như tất cả cảm xúc trong cậu đột nhiên bị lấy đi, Chu Lẫm như một cái máy chậm rãi đi vào bên trong, khi đi ngang qua Lý Hàn Phong, cậu cũng không có phản ứng gì.

"Tiểu Lẫm, Mục ca... không ngăn được anh ta." Cố Thâm Mục tỏ vẻ áy náy nhìn Chu Lẫm giống như chịu một cú đả kích thật lớn, muốn bước tới để hỗ trợ Chu Lẫm, nhưng Lý Hàn Phong đã ra tay trước, nắm lấy cánh tay Chu Lẫm kéo lại.

“Chu Lẫm, trở về với tôi đi.” Giờ phút này trong lòng Lý Hàn Phong hoàn toàn nghĩ đến việc tối nay Chu Lẫm rời đi mà không thông báo cho hắn biết, nhưng lại bỏ qua điều quan trọng nhất, lời giải thích, cũng vì hắn quá mức độc đoán.

Chu Lẫm đột nhiên quay đầu lại, không báo trước một quyền hướng Lý Hàn Phong, Lý Hàn Phong không phòng bị, gương mặt bị đấm hắt sang một bên.

"Vì cái gì?" Chu Lẫm gầm lên, "Anh lo lắng tôi không cùng anh trở về sao? Đồ khốn!" Trong lúc gào thét, Chu Lẫm nhịn không được rơi nước mắt, cú đấm thứ hai bay về phía Lý Hàn Phong cũng bị bắt được.

"Sao em vì một nữ nhân lại tức điên lên?"

“Anh con mẹ nó nói cái gì?” Chu Lẫm gào thét to hơn.

Đây là lần đầu tiên Lý Hàn Phong nhìn thấy Chu Lẫm mất khống chế cảm xúc đến mức độ này, nhìn vẻ mặt gần như phát điên của Chu Lẫm, Lý Hàn Phong đang định dùng vũ lực đem Chu Lẫm đi, lại thấy Cố Thâm Mục đứng sau lưng Chu Lẫm lộ ra nụ cười quỷ dị.

Lúc này Lý Hàn Phong mới biết mục đích thật sự của Cố Thâm Mục.

Mà giờ phút này, thời điểm giải thích tốt nhất đã bị bỏ lỡ...


“Chu Lẫm, nghe tôi nói.” Lý Hàn Phong cố gắng kiềm chế Chu Lẫm, “Người phụ nữ này là giả, bà ta không phải mẹ em, mẹ em sớm đã chết rồi.”

Chu Lẫm rõ ràng là không nghe Lý Hàn Phong nói, cứ như vậy đánh nhau, trong miệng không ngừng chửi rủa.

Sự ỷ lại và khao khát tình cảm gia đình của một người là như vậy, huống chi Chu Lẫm mới năm tuổi đã mồ côi cha mẹ. Sự gắn bó với tình cảm gia đình của Chu Lẫm rất mạnh mẽ, dù đã hơn mười năm, nhưng Chu Lẫm vẫn nhớ rất rõ hình dáng của cha mẹ mình. Niềm vui ập tới khiến Chu Lẫm hưng phấn như bay lên trời, cho nên sau đại hỉ là đại bi, đối với Chu Lẫm mà nói, giống như tái hiện lại cơn ác mộng của hơn mười năm trước.

Cố Thâm Mục kéo Chu Lẫm ra khỏi Lý Hàn Phong, cố gắng hết sức để an ủi Chu Lẫm, "Tiểu Lẫm, Mục ca hiểu tâm trạng của cậu vào lúc này, nhưng điều đầu tiên cần phải làm bây giờ là an táng mẹ."

Lý Hàn Phong nhìn Cố Thâm Mục đặt tay lên lưng Chu Lẫm, trong mắt tràn đầy sát ý.

"Cố Thâm Mục, ngươi thả Chu Lẫm ra." Lý Hàn Phong luôn luôn bình tĩnh, nhưng lúc này đối mặt cảnh tượng trước mắt lại đánh mất kiên nhẫn, vừa dứt lời, khẩu súng trong tay đã nhắm ngay Cố Thâm Mục.

Nhưng Chu Lẫm đột nhiên đẩy Cố Thâm Mục ra phía sau mình, sau đó hướng Lý Hàn Phong hét lên: "Lý Hàn Phong, anh cút khỏi đây ngay!"

Sắc mặt Lý Hàn Phong âm trầm, trong lòng lửa giận hừng hực, sắc mặt càng thêm đáng sợ, thanh âm cũng trở nên lạnh lùng.

"Chu Lẫm, tôi nói lại lần nữa, cùng tôi trở về!"