Edit: Kazuo
"Phi Phi! Thì ra là cậu!!" Chu Lẫm kinh ngạc nhìn người mở cửa, sau đó kích động lên. Cậu thật không ngờ người muốn đánh bạc với cậu lại là Cố Phi.
Cố Phi mặc một bộ âu phục màu trắng, trên khuôn mặt bình dị vẫn nở một nụ cười xinh đẹp, sự kinh ngạc sau khi nhìn thấy Cố Phi của Chu Lẫm lập tức bị nụ cười dịu dàng chôn vùi.
Cố Phi vốn tưởng rằng người đang đợi mình sẽ là Lý Hàn Phong, bởi vì khi cậu đã điều tra, phát hiện chủ nhân của chiếc du thuyền này chính là Lý Hàn Phong, nhưng bây giờ người đứng trước mặt cậu lại là Chu Lẫm, tuy rằng ngoài dự đoán, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, nó có vẻ hợp lý.
Cố Phi còn chưa kịp mở miệng, Chu Lẫm đã chạy tới ôm Cố Phi. Thân thể Cố Phi đầu tiên run lên, sau đó cũng ôm lấy Cố Phi.
“Cậu không sao chứ?” Cố Phi nhẹ giọng hỏi.
“Không sao!” Chu Lẫm buông tay ra, hưng phấn gật đầu, sau đó nghi hoặc hỏi: “Phi Phi như thế nào lại tới đảo XX, lại còn giả làm nhân vật thần bí như vậy?”
Cố Phi nghiêm túc nhìn Chu Lẫm, "Nếu như ta nói mục đích chính của tôi là nhìn thấy Lẫm, cậu tin tôi không?"
Ánh mắt nghiêm túc của Cố Phi khiến Chu Lẫm có chút choáng ngợp, nhìn thấy ánh mắt khác thường của Cố Phi, Chu Lẫm ngượng ngùng gãi đầu, dù sao cậu cũng biết rất rõ người Cố Phi yêu chính là mình, "Rất lâu rồi không gặp, Phi Phi nhất định là rất nhớ tôi, cho nên..."
“Lý Hàn Phong có đối xử tốt với cậu không?” Cố Phi nhẹ giọng hỏi.
Chu Lẫm sửng sốt một chút, không ngờ Cố Phi đột nhiên hỏi như vậy, lập tức ra lệnh cho mọi người xung quanh ra ngoài, cười cười kéo Cố Phi ngồi xuống, "Tôi và Lý Hàn Phong..."
"Nếu hắn không yêu cậu, cậu mọi lúc có thể..."
"Phi Phi!"
"..."
"Lý Hàn Phong rất yêu tôi, hơn nữa..." Chu Lẫm mím môi, thấp giọng nói thêm: "Hơn nữa tôi cũng rất yêu hắn."
Sở dĩ Cố Phi lại có hy vọng là bởi vì cậu cho rằng Lý Hàn Phong không nguyện ý vì Chu Lẫm giao dịch với Lý Hàn Uy, mà Cố Phi lại cho rằng một trong những nguyên nhân lớn nhất khiến Chu Lẫm rời đi không lời từ biệt là bởi vì hắn quá thất vọng Lý Hàn Phong.
Nếu là như vậy, cho dù Lý Hàn Phong có tìm lại Chu Lẫm, nhưng với tính cách của Chu Lẫm, hắn cũng không nên tiếp nhận Lý Hàn Phong.
Nhưng mà...
Nghĩ đến bản thân, Cố Phi lại cảm thấy nực cười, cậu có tư cách gì mà mang Chu Lẫm trở về?
Để phá vỡ bầu không khí khó xử này, Chu Lẫm nhanh chóng vui vẻ nói: "Phi Phi, để tôi đưa cậu đến suối nước nóng. Gần đây có một suối nước nóng, so với V thị còn tốt hơn."
“Không cần.” Cố Phi vội vàng trả lời, theo bản năng nâng cổ áo lên, “Tôi tới tìm cậu là muốn cho cậu một thứ.”
Cố Phi vừa nói xong, một người đàn ông đứng sau lưng cậu nghiêm túc đặt một chiếc hộp màu đen lên bàn, sau khi mở ra, bên trong có một ống thuốc nhỏ chứa đầy chất lỏng màu xanh lục."
"Đây là V70?" Chu Lẫm nghi ngờ hỏi.
Cố Phi gật đầu, người đàn ông bên cạnh đeo găng tay trắng, dùng ống tiêm rút thuốc bên trong, quay người lại, mặt không chút thay đổi nhìn Chu Lẫm, "Chu tiên sinh, làm phiền ngài đưa tay ra."
Chu Lẫm cau mày, "Thứ này lẽ ra chỉ có Lý Hàn Uy mới có, Phi Phi làm sao có được?" Rốt cuộc, để có được thứ này, Lý Hàn Phong đã phải tốn rất nhiều công sức, hắn lén thành lập đội nghiên cứu, làm việc ngày đêm cũng không ra bất kỳ kết quả gì.
“Có phải Lẫm đang nghi ngờ tôi không?” Vẻ mặt Cố Phi lộ ra vẻ tổn thương.
Chu Lẫm vội vàng xua tay nói: "Làm sao có thể? Chỉ cần Phi Phi nói một câu, cho dù trong đó có chứa axit, tôi cũng sẽ nhận." Nói xong, cậu nhanh chóng cởi âu phục, đem cổ áo săn đến gần vai.
Sau khi tiêm xong, Chu Lẫm mỉm cười cử động cánh tay, "Thuốc của Phi Phi thật sự có hiệu quả tức thì, tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi."
Cố Phi cười nói: "Vua nịnh nọt!"
Trò chuyện một lúc, Chu Lẫm mới phát hiện ra mục đích của Cố Phi đến đây là để đưa cho hắn V70. Còn về lý do làm sao có được V70, Cố Phi chỉ giải thích là thông qua thương lượng giữa cha cậu và Lý Hàn Uy.
Chu Lẫm không hỏi quá nhiều, hắn tiếp nhận tất cả những gì Cố Phi nói, cuối cùng, bất kể có cố gắng thuyết phục Cố Phi ở lại như thế nào, Cố Phi vẫn rời đi.
Nhìn xe của Cố Phi dần dầm biến mất, Chu Lẫm đứng tại chỗ, lộ ra vẻ mặt lo lắng, tự hỏi mình có nhìn nhầm không, Chu Lẫm luôn cảm thấy Cố Phi có chuyện muốn gạt mình.
Ngoài ra, trong xe của Cố Phi hình như còn có một người khác, đeo kính râm, nhìn không rõ mặt.
Chu Liệt đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cậu sợ Cố Phi vì cứu cậu mà làm chuyện tổn thương chính mình.
Chu Lẫm biết rất rõ, với tư cách là thủ lĩnh của Hồng Viêm Đường, Cố Bắc Thanh cho dù có yêu thương con trai mình đến đâu, cũng sẽ không thể vì cậu mà thương lượng với Lý Hàn Uy. Mặc dù Cố Bắc Thanh không có xảo quyệt như cáo già Lý Cừu, nhưng cũng không thể chấp nhận làm chuyện nếu không có lợi ích về mình, huống chi là mang V70 ra để giúp cậu.
Suy cho cùng, Chu Lẫm cậu vẫn là kẻ thất hứa, cô phụ con trai của ông, Cố Bắc Thanh hận cậu còn không mau chết sớm, thì làm sao có thể ra tay giúp cậu.
- ---------------------------
Cố Phi lần này tới đảo XX, chỉ muốn thông qua Lý Hàn Phong giao V70 cho Chu Lẫm, về phần gặp được Chu Lẫm, chỉ cần nhìn từ xa, Cố Phi đã rất hài lòng.
Trong suy nghĩ của Cố Phi, cậu đã không còn tư cách để xuất hiện trước mặt Chu Lẫm nữa...
Cố Phi muốn gỡ bàn tay đang ôm eo mình ra, không ngờ bị người bên cạnh dùng một chút lực, cả người ngã vào trong lòng người kia.
"Lý Hàn Uy, bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra khỏi người tôi!" Cố Phi cố gắng ngồi dậy lần nữa, tát một cái vào mặt Lý Hàn Uy, kính râm của Lý Hàn Uy bị lệch qua một bên, mặt cũng bị đánh về hướng đó.
Lý Hán Uy cũng không tức giận, chậm rãi tháo kính râm xuống, trên mặt lộ ra nụ cười nham hiểm, "Tay bẩn? Đều đã bị Lý Hàn Uy tôi chơi qua, còn bày đặt thanh cao cái gì."
Cố Phi nổi giận, xấu hổ giơ tay tát vào mặt Lý Hàn Uy một lần nữa, "Thằng khốn!"
Lý Hàn Uy cười khẩy, dễ dàng nắm lấy tay Cố Phi, "Chuyện chúng ta đang làm là do cậu tình nguyện, tôi có bao giờ ép buộc cậu không, Cố thiếu gia?", Ở một câu 'Cố thiếu gia', Lý Hàn Uy cố ý cao giọng, nhìn khuôn mặt trắng hồng của Cố Phi dần chuyển sang trắng bệch, trong lòng Lý Hàn Uy hưng phấn không thể nào giải thích được.
Cố Phi thô bạo rút tay về, "Một tháng sau tôi sẽ chủ động tìm anh, hiện tại anh tốt nhất nên tránh xa tôi ra."
“Một tháng?” Lý Hàn Uy nở nụ cười, lại đem thân thể dán lên người Cố Phi, trầm giọng nói: “Tôi sợ là tôi chờ không nổi, chỉ là do khẩu vị của cậu quá ngon."
Cố Phi lạnh lùng nhìn Lý Hàn Uy, "Được! Chỉ cần anh đưa cho tôi công thức chế tạo V70, tất cả yêu cầu tôi đều có thể đáp ứng."
Lý Hàn Uy cười khẽ: “Vạn nhất sau này lỡ như cậu trở mặt, tôi không dám đến Hồng Viêm Đường đòi người.” Vừa nói, hắn vừa luồn một tay vào trong quần, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên chiếc cổ trắng nõn của Cố Phi, "Tôi đổi ý, chỉ cần cậu cự tuyệt tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ không đưa cho cậu V70."
“Đồ lưu manh!” Cố Phi vừa chửi xong, liền bị Lý Hàn Uy đè xuống ghế trong xe.