Edit: Kazuo
Cuối cùng cũng nhận được sự đồng ý của Triệu Tú Anh để hắn sống trong biệt thự của cậu, Lý Hàn Vũ giống như uống phải loại thuốc kích thích nào đó, gương mặt đỏ bừng, cả người tràn đầy khí thế. Hơn nữa còn chuyển hết đồ đạc của hắn qua lúc giữa đêm.
Chính là ngay khi người hầu dọn hành lý vào đại sảnh của biệt thự, Lý Hàn Vũ liền héo úa.
"Tại sao? A Tú không phải đồng ý đã ở chung sao? Tại sao Tiểu Vũ lại phải ở phòng cho khách?" Lý Hàn Vũ đứng trước mặt Triệu Tú Anh, cắn môi, lông mi dài khẽ động, biểu tình ủy khuất kháng nghị.
“Tôi nói là có thể ở chung cùng nhau, nhưng tôi chưa từng nói chúng ta có thể ngủ chung một giường.” Triệu Tú Anh khoanh chân, bình tĩnh nói. Trong lòng thầm nghĩ, ngay cả tên ngốc này cũng muốn đấu với cậu, đầu óc của hắn cũng không bằng một nửa của cậu.
Lý Hàn Vũ cúi đầu, đột nhiên nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình, quả quyết ngẩng đầu lên, vừa định nói cái gì, Triệu Tú Anh liền lên tiếng trước, "Nếu như cậu dám nói cho anh trai của cậu, về sau cậu đừng hòng bước vào đây một bước."
Sau khi Triệu Tú Anh tàn nhẫn nói ra, Lý Hàn Vũ giống như quả bóng xì hơi, mím môi cúi đầu, đi theo người hầu vào phòng khách. Nhìn bóng lưng của Lý Hàn Vũ, Triệu Tú Anh lại nhớ đến việc XXOO mà cậu đã làm với Lý Hàn Vũ tối hôm qua, cậu chợt dâng lên cảm giác tội lỗi không thể giải thích được, trong lòng bắt đầu nghĩ, có nên xin lỗi hắn hay không?
Nhưng ý tưởng này nhanh chóng bị xua tan, mặc dù Lý Hàn Vũ là người bị đâm, nhưng Triệu Tú Anh luôn cảm thấy cậu còn mệt hơn hắn.
Sau bữa tối, Triệu Tú Anh định đến Moonlight một chuyến, nhưng lại lo lắng Lý Hàn Phong sẽ gây khó dễ cậu, vì vậy cậu quyết định đến phòng làm việc đọc tạp chí.
Lý Hàn Vũ rón rén đi tới phòng làm việc, cầm ly nước đặt trước mặt Triệu Tú Anh.
“A Tú có đói bụng không, Tiểu Vũ kêu người hầu làm chút bữa khuya rồi đưa vào.” Lý Hàn Vũ nhìn chằm chằm vào Triệu Tú Anh đang tập trung đọc sách, trong lòng không khỏi gợn sóng, A Tú lúc tập trung thật mê người.
Triệu Tú Anh quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Lí Hàn Vũ đang nhìn mình với ánh mắt ủ rũ (thật ra chỉ có Triệu Tú Anh cảm nhận được).
“Tôi không thích ăn trước khi đi ngủ, cậu nên về ngủ trước đi.” Triệu Tú Anh cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh để nói chuyện, cậu không muốn bị ảnh hưởng bởi người đàn ông trước mặt.
“Thế à!” Lý Hàn Vũ thất vọng thì thào, vừa xoay người đi tới cửa thì đột nhiên quay lại, “A Tú khát không? Tiểu Vũ đi lấy một ly nước.”
"... Tôi còn chưa uống nước mà cậu vừa mang."
"..."
"Hỏi cậu cái này."
"Được a, được a! A Tú, cậu hỏi đi!"
"Cậu làm thế nào mà có thể sống sót được khi ở Thượng Nguyệt Bang?"
"........."
Thật lâu sau.......
"Cậu mẹ nó có biết phiền lắm không? Ngủ không quen phòng khách thì có gì liên quan tới tôi. Tôi không ép cậu ở lại đây!"
Triệu Tú Anh vừa gầm gừ xong, cậu mới nhìn đến Lý Hàn Vũ đã sớm bày ra bộ dáng đáng thương.
“Trời đã tối rồi, Tiểu Vũ đi nơi nào để ngủ bây giờ?” Lý Hàn Vũ cúi đầu, lộ ra vẻ ủy khuất.
Triệu Tú Anh không thể chịu đựng được nữa, mỗi lần Lý Hàn Vũ bày ra một biểu cảm vô tội như vậy, sức sát thương mạnh mẽ của hắn dường như có thể đánh gục bản thân cậu ngay lập tức.
Tuyệt đối không được để dáng vẻ của hắn đánh lừa! Triển Tú Anh hít sâu một hơi, tức giận gầm lên một tiếng, "Cậu thích ngủ chỗ nào thì kệ cậu! Tôi đêm đến ba, nếu không lại rời đi..."
Cậu chưa kịp nói xong, Lí Hàn Vũ đột nhiên ngẩng đầu nở nụ cười tươi rói, xoay người nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, bộ dáng hớn hở kia dường như đang kìm hãm sự hưng phấn mãnh liệt.
Triệu Tú Anh hắc tuyến, cậu nói sai gì đó sao? Tại sao Lý Hàn Vũ lại đột nhiên hưng phấn như vậy?