Trò Chơi Đối Kháng

Chương 111: C111: Lý hàn vũ vs triệu tú anh




Edit: Kazuo (Lâu lâu bà tác giả sẽ chèn một chương về Cp phụ vào, đọc thấy cặp phụ dễ thương với hài vãi)

Lần đầu tiên giữa Lý Hàn Vũ và Triệu Tú Anh thật là cẩu huyết...

Từ lúc Lý Hàn Phong đáp ứng với Lý Hàn Vũ rằng hắn có thể vượt qua giới hạn theo đuổi Triệu Tú Anh, Lý Hàn Vũ hai mắt tinh quang nhìn chằm chằm Triệu Tú Anh cả ngày. Không chỉ ở thuê một căn hộ gần biệt thự Triệu Tú Anh, thậm chí còn làm bộ vô tình hướng Triệu Tú Anh giảng dạy về chuyện tình dục của nam giới.

Cho đến khi Triệu Tú Anh cuối cùng bộc phát….

Ngày hôm đó...

Triệu Tú Anh định đi tắm, nhưng vừa cởi sạch quần áo bước vào phòng tắm, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng vui vẻ: "A Tú! Tôi đây! Cậu ở đâu?"

Bởi vì âm lượng cú Lý Hàn Vũ khá cao, Triệu Tú Anh vẫn có thể mơ hồ nghe thấy cuộc đối thoại của hắn và người hầu trong phòng khách.

"Tiên sinh đang tắm rửa, rất mau sẽ xong. Vũ thiếu gia, mời ngồi."

“Đang tắm!” Tiếng hét vui sướng như điên của Lý Hàn Vũ khiến Triệu Tú Anh ở trong phòng tắm ba lần run lên. Ai mà biết tại sao Lý Hàn Vũ nghe cậu tắm lại tự dưng kích động như vậy, xuất phát từ bản năng phòng vệ, Triệu Tú Anh nhanh chóng khóa cửa phòng tắm lại.

“Ý cậu là A Tú hiện đang khỏa thân?” Giọng nói gần như run rẩy của Lý Hàn Vũ thực sự khiến người hầu hoảng sợ.

"Chắc... chắc là vậy đi."

Cậu không nghe rõ cuộc đối thoại, nhưng trực giác mách bảo Triệu Tú Anh khóa cửa phòng tắm là hành vi sáng suốt.

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa phòng tắm.


"A Tú A Tú! Cậu ở bên trong không sao?"

"..." Triệu Tú Anh tỉnh táo im lặng.

"A Tú, đừng có gạt tôi, tôi nghe thấy tiếng nước."

"..." Tiếng nước đột nhiên biến mất.

"A Tú! A Tú! A Tú!" Thấy người bên trong không trả lời, Lý Hàn Vũ đầu tiên nghĩ đến có phải người bên trong ngất xỉu do thiếu oxy hay không. Nghĩ đến cảnh này, Lý Hàn Vũ cuống quít bất đầu dùng sức đạp cửa "A Tú, đừng sợ, tôi đến cứu cậu đây.”

Triệu Tú Anh mặt đầy hắc tuyến nhìn cánh cửa lung lay sắp đổ, cuối cùng không nhịn được gầm lên: "Ngươi mẹ nó ngừng đạp!"

“Thật tốt quá, A Tú, cậu không bị gì.” Lý Hàn Vũ nhẹ nhõm nói, sau đó bắt đầu gõ cửa không biết mệt mỏi, “A Tú, mở cửa đi, tôi giúp cậu chà lưng.”

"Không cần!"

"..."

"..."

"A Tú, tôi cũng muốn tắm rửa... cậu có thể cho tôi..."

"không thể!"


"..."

"... A Tú... Tôi muốn vào."

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục không ngừng.

Rốt cuộc Triệu Tú Anh cũng không chịu nổi nữa, dùng khăn tắm quấn quanh hạ thân rồi mở cửa. Sau đó, cậu nhìn thấy khuôn mặt phi thường đáng thương trên khuôn mặt tươi cười của Lý Hàn Vũ.

“A Tú.” Lý Hàn Vũ nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt cố tình quét qua thân thể lộ ra ngoài của Triệu Tú Anh.

Sau đó... "A Tú, làn da của cậu so với anh trai tôi còn tốt hơn a."

"... Anh mẹ nó nhìn thân thể nam nhân mà cũng chảy máy mũi được sao?"

"A? Chảy máu mũi?" Lý Hàn Vũ nhanh chóng lau mũi, quả nhiên... chảy máu.

Rõ ràng lần này Triệu Tú Anh không thể tắm được nữa, mà điều quan trọng nhất là cậu chuẩn bị về phòng ngủ mà Lý Hàn Vũ có vẻ không chịu rời đi.

Triệu Tú Anh mặc áo choàng tắm, trông giống như chủ nhân của một biệt thự ngồi trong phòng khách, hai chân bắt chéo nhau, bàn tay đặt lên đùi.

“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì sao?” Triệu Tú Anh nhàn nhạt mở miệng.

Lý Hàn Vũ đan các ngón tay vào nhau, do dự không biết nên nói gì, ánh mắt quét qua lồng ngực đang ẩn hiện của Triệu Tú Anh, nghĩ đến khi chạm vào sẽ có cảm giác như thế nào, liền nuốt nước bọt không biết bao nhiêu lần.


"Buổi sáng anh hai có hỏi tôi đã đem cậu đi chưa..." Lý Hàn Vũ mím môi, tiếp tục xoa ngón tay.

"Sau đó thì sao? Anh trả lời như thế nào?" Triệu Tú Anh kiềm chế lửa giận trong lòng, bình tĩnh hỏi.

Triệu Tú Anh nhớ ra lần trước mình bị Lý Hàn Phong đánh ngất, bị đưa tới phòng của Lý Hàn Vũ, suýt nữa thì ngủ quên mất, may mà cậu tỉnh dậy kịp thời, đem ánh mắt ngoan độc áp bức Lý Hàn Vũ mới không cho tên kia động thủ với mình.

Vẻ mặt Lý Hàn Vũ có chút đỏ ấp úng nói, "Tôi... tôi nói với anh hai là tôi đã ngủ với A Tú..."

“Tốt rồi, vậy anh hai của anh sẽ không làm anh khó xử nữa.” Triệu Tú Anh nhàn nhạt nói. Đối với cậu mà nói, lời nói dối của Lý Hàn Vũ là một mũi tên trúng hai đích, ít nhất Lý Hàn Phong sẽ không dùng Lý Hàn Vũ để uy hiếp cậu nữa.

"Nhưng... nếu anh hai biết tôi nói dối anh ấy, tôi sợ..."

“Anh không cần phải lo, tôi sẽ không nói cho hắn biết.” Triệu Tú Anh nhấp một ngụm trà, tính toán tìm cách đuổi Lý Hàn Vũ đi, để một tên biến thái như vậy ở đây, Triệu Tú Anh khó mà chìm vào giấc ngủ được.

"Nhưng... tôi không muốn nói dối anh hai, cho nên..." Lý Hàn Vũ càng nói càng nhỏ, cẩn thận quan sát sắc mặt của Triệu Tú Anh. Quả nhiên, đã biến thành than.

“Đây mới là mục đích thực sự của anh đến đây sao?” Triệu Tú Anh lạnh lùng nói.

"Kỳ thật cũng không hẳn là..."

"Ba chữ cho anh, nằm mơ!"

“A Tú, đây là hai chữ.” Lý Hàn Vũ chớp mắt, ngây ngô sửa lại.

"..."

Triệu Tú Anh cũng lười để ý tới Lý Hàn Vũ, đứng dậy đi vào phòng ngủ. Lý Hàn Vũ bị bỏ rơi yên lặng chảy nước mắt, đương nhiên là chảy trong lòng.


“Vũ thiếu gia, tiên sinh đi rồi.” Người hầu thấp giọng nhắc nhở.

“Đem toàn bộ rượu ở đây ra cho tôi, tôi sẽ say chết ở đây, tôi muốn xem thử A Tú có đau lòng không.” Lý Hàn Vũ giống như một đứa trẻ tức giận nói.

"Cái này..." Người hầu có chút do dự nhưng không dám trái lệnh, liền lấy hết rượu đắt tiền trong căn hộ ra đặt trước mặt Lí Hàn Vũ.

Lý Hàn Vũ không nói hai lời, cầm một chai rượu lên mở nắp uống ừng ực. Người hầu kinh ngạc đến không nói nên lời, đây là rượu trắng a, uống như thế này nhất định rất nhanh sẽ say.

Tửu lượng của Lý Hàn Vũ không cao, chẳng mấy chốc mà hai má đỏ bừng, thân thể lảo đảo. Cầm một chai rượu, Lý Hàn Vũ bắt đầu mê sảng nói, hơn nữa âm lượng còn rất to.

"A Tú, tôi thích cậu, rất thích rất thích cậu..." Lý Hàn Vũ hai mắt mờ mịt, ở trên sô pha nhảy điên nhảy khùng. Một lúc sau, Triệu Tú Anh tức giận lao ra khỏi phòng.

Nhìn trên bàn đầy bình rượu, còn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong phòng khách, Triệu Tú Anh tức giận kéo áo của Lý Hàn Vũ lôi vào phòng, bảo người hầu dọn dẹp phòng khách.

"Anh mẹ nó điên rồi sao? Lại dám uống nhiều như vậy!" Triệu Tú Anh vừa gào thét vừa kéo.

"A Tú... A Tú... tôi thích cậu... chỉ cần không chán ghét Tiểu Vũ... Tiểu Vũ hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời..." Lý Hàn Vũ ôm lấy cánh tay của Triệu Tú Anh, say khướt nói.

Triệu Tú Anh bế Lý Hàn Vũ lên giường, định đi ra ngoài phân phó cho người hầu làm một bát canh giải rượu, kết quả vừa mới quay người đã bị Lý Hàn Vũ dùng sức kéo mạnh, cả người đều nằm trên người hắn ta.

Lý Hàn Vũ ngây ngô cười ôm eo Triệu Tú Anh không cho cậu đứng dậy, Triệu Tú Anh giãy dụa cũng vô ích, đành phải dùng chiêu độc nhất vô nhị mà cậu luôn dùng để đối phó với Lý Hàn Phong, ánh mắt hung ác cùng tầm mắt băng giá nhìn hắn ta. Kết quả thủ đoạn này lần đầu tiên không có tác dụng với kẻ say như Lý Hàn Vũ.

Khuôn mặt của Lý Hàn Vũ manh theo chút mập mạp của trẻ con, đôi môi hồng hào lộ ra vẻ quyến rũ hơn cả phụ nữ, hai má ửng đỏ mang theo sức dụ dỗ chết người khiến Triệu Tú Anh nhìn có chút ngây người.

“Cơ thể của A Tú thật thoải mái… thật mềm mại… thật thơm… Tiểu Vũ muốn…” Lý Hàn Vũ đang vùi trong cổ Triệu Tú Anh đột nhiên ngẩng đầu ngậm lấy cánh môi của cậu.

Chỉ trong chốc lát, trong miệng Triệu Tú Anh tràn ngập mùi rượu của Lý Hàn Vũ, khi Triệu Tú Anh ý thức được chuyện gì xảy ra thì lưỡi của cậu cùng lưỡi Lý Hàn Vũ đã sớm giao triền cùng nhau.