Trò Chơi Đối Kháng

Chương 104: C104: Em ở đâu




Edit: Kazuo

Trời bắt đầu mưa nhỏ, Lý Hàn Phong ngồi trong phòng làm việc vẻ mặt vô cảm lật xem tài liệu, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng giấy tờ cọ vào nhau. Trong bầu không khí quỷ dị, Lý Hàn Phong giống như một pho tượng màu đen, trông uy nghiêm tản ra vô số sự lạnh lẽo.

Sau khi Jason gõ cửa và bước vào, hắn cúi chào Lý Hàn Phong bắt đầu báo cáo.

"Lý tổng, Chu thiếu gia đã thuận lợi rời khỏi biệt thự."

Lý Hàn Phong cúi đầu tiếp tục lật xem tài liệu trong tay, chỉ lạnh lùng đáp lại một tiếng "ừm" rồi không nói chuyện nữa.

“Chu thiếu gia có vài lời muốn thuộc hạ nói với Lý tổng.” Jason vẫn chưa nói xong, hắn đang chờ sự cho phép của Lý Hàn Phong. Chỉ khi người đàn ông này cho phép, hắn mới có thể tiếp tục nói.

Tay của Lý Hàn Phong đột nhiên dừng lại, nhưng đầu vẫn không ngẩng lên, như là trải qua mấy cái thế kỷ, Lý Hàn Phong mới lạnh lùng mở miệng: “Lui ra đi.” Nói xong tiếp tục lật xem tài liệu, chỉ là tốc độ hiển nhiên nhanh hơn rất nhiều.

“Vâng, Lý tổng.” Jason lặng lẽ lui ra ngoài, khi hắn đóng cửa lại, hắn nhìn thấy Lý Hàn Phong cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, biểu tình trên gương mặt vẫn như thường lệ không có gì thay đổi.

Jason thở phào nhẹ nhõm, xem ra Lý Hàn Phong thật sự không có đem Chu Lẫm để vào trong lòng, ít nhất bằng cách này, đôi bên đều được giải thoát.

Chỉ là... mọi chuyện có thật sự tốt không?

Có lẽ khi mọi chuyện sáng tỏ thì đã quá muộn.

- -------------------------------------------------

Khi tất cả tay chân đều bị những người đàn ông trước mặt đè xuống đất, Chu Lẫm mắng chửi đủ kiểu, nhưng cậu vẫn không ngăn được những người đàn ông này tùy tiện cọ xát cơ thể mình.


Quần áo Chu Lẫm bị xé rách tả tơi, mấy bàn tay thô ráp thoải mái phiêu diêu ​​trên da thịt lõa lồ, một người cúi đầu liếm cắn cổ Chu Lẫm, nhếch miệng cười nham hiểm nói: "Đây là bảo vật do Lý tổng ban thưởng, cần phải chịu đau một chút."

Chu Lẫm thất thần, khi tay người đàn ông sắp đưa ra phía sau, Chu Lẫm đột nhiên ngẩng đầu lên, cắn vành tai của người đàn ông đang nằm trên cổ mình. Cho dù người đàn ông có chửi ầm lên, tay đấm chân đá, Chu Lẫm như cũ vẫn không chịu buông miệng.

“Ta thao!” Người đàn ông bị cắn lỗ tai tức giận giơ dao găm trong tay lên đâm vào bụng Chu Lẫm, trong phút chốc, máu tươi phun ra như vỡ đê, sắc mặt Chu Lẫm lập tức tái nhợt, trong miệng phát ra âm thanh đau đớn, nhưng miệng vẫn không buông ra.

Con dao găm cắm vào cơ thể bị người đàn ông rút ra một cách thô bạo, đất xung quanh bị nhuộm đỏ bởi máu bắn tung tóe. Người đàn ông hai mắng đỏ ngầu, cảm giác lỗ tai như muốn đứt ra, hắn cầm con dao găm tiếp tục đâm vào người của Chu Lẫm một lần nữa.

Chu Lẫm rốt cục cũng buông lỏng miệng, dịch nhờn không ngừng trào ra khỏi miệng, ánh sáng trong mắt cũng dần dần mờ mịt.

Đám người đang nắm tay chân Chu Lẫm lập tức buông tay, hoảng sợ nhìn người đàn ông đang cầm dao găm bịt ​​chặt lỗ tai đầy máu.

“Nếu tên này chết thì sao?” Một người đàn ông giận dữ nói, “Ngươi có nghĩ đến chúng ta sẽ bị giết không?

Người đàn ông bịt tai nhìn thân thể Chu Lẫm vẫn còn hơi run rẩy trên mặt đất, trong lòng trở nên hoảng sợ.

"Dù sao hắn ta vẫn... chưa chết được, dù sao chúng ta cũng... đã đạt được mục đích, ta... chúng ta đi thôi!"

Sau khi run rẩy nói xong, đám người hốt hoảng bỏ chạy.

Chu Lẫm phát hiện ý thức của mình bắt đầu mờ mịt, cơn buồn ngủ mạnh mẽ dâng lên, cơ thể giống như sắp bay lên.

Mình sắp chết sao? Chu Lẫm thầm nghĩ. Đây chính là kết cục của cậu do người đàn ông mưa gió luôn đeo bám kia ban tặng cho.

Chu Lẫm mông lung nhìn thấy bờ sông chỉ cách mình vài bước, sợi dây chuyền chữ thập do chính Lý Hàn Phong đeo lên cho cậu vẫn lẳng lặng nằm ở đó. Tuy rằng một nửa đã chìm trong nước, nhưng cũng không có bị nước sông cuốn đi.


Chu Lẫm dùng khuỷu tay di chuyển thân thể đến gần sợi dây chuyền, khi ngón tay vừa chạm vào mặt dây chuyền, ánh mắt tối sầm lại ngất đi.

Mưa vẫn cứ rơi, Chu Lẫm cảm giác như rơi vào động băng không đáy, thân thể càng ngày chìm xuống, càng ngày càng lạnh lẽo.

Edit: Kazuo

___________________________

Lý Hàn Phong ở trong phòng làm việc gần một giờ mới đi ra, trên mặt vẫn không có biểu tình gì. Jason luôn canh giữ ở ngoài cửa, vừa thấy Lý Hàn Phong đi ra liền đưa áo khoác. Lúc này Lý Hàn Phong mới cảm giác nhiệt độ càng ngày càng lạnh, nhìn bên ngoài liền nhận ra trời đang mưa.

Rõ ràng lúc sáng trời vẫn còn nắng.

Lý Hàn Phong đột nhiên nhớ tới lúc Chu Lẫm rời đi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, tác dụng của hương gây mê còn chưa hết tác dụng, nói không chừng giờ phút này có lẽ đang ngồi dưới mưa, rét run vì lạnh. Chính hắn đã đặc biệt ra lệnh cho Jason thả Chu Lẫm đến một nơi hẻo lánh, chính là vì muốn cậu dưới tình huống di chuyển khó khăn mà không có ai xung quanh để giúp đỡ.

Lý Hàn Phong cảm thấy bản thân mình thật nực cười, đôi bàn tay đã đẫm nhiều máu lại đi dùng một phương pháp thiểu năng như vậy để trừng trị những kẻ đã phản bội mình.

Lúc Lý Hàn Phong đột nhiên tỉnh táo trở lại mới phát hiện ra rằng, nam nhân mà hắn muốn quên kia lại dễ dàng ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn đến vậy.

Lý Hàn Phong rất hối hận, hối hận vì đã quyết định tội của Chu Lẫm khi hắn chưa điều tra rõ mọi chuyện. Nhưng Lý Hàn Phong cũng không muốn thừa nhận rằng người nam nhân giả vờ nói thích hắn dưới gốc cây lại lần đầu tiên cho hắn biết thế nào là không nỡ ra tay.

Chu Lẫm vẫn còn sống. Nghĩ đến điều này, Lý Hàn Phong đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, hắn vui mừng vì không có bị cơn tức giận lấn át mà giết Chu Lẫm.

Tuy nhiên, việc hắn vì nam nhân này mà từ bỏ tất cả thế lực mà hắn phải chịu trăm ngàn cay đắng mới gây dựng được ở V thị, và cả việc vì chính cậu mà bị Lý Cừu tra tấn đến sống không bằng chết, mới nhận ra rằng nam nhân này thực chất đem tình cảm chân thành của Lý Hàn Phong hắn ra lừa gạt và phản bội. Nghĩ đến điều đó khiến Lý Hàn Phong không thể kiềm chế ý muốn giết người.


Jason vẫn luôn đứng sau lưng Lý Hàn Phong, thấy Lý Hàn Phong nhìn lên bầu trời mà không nói lời nào, ánh mắt phức tạp, như là đang đắm chìm trong hồi ức nào đó. Jason đang do dự không biết có nên nói cho Lý Hàn Phong nghe những gì Chu Lẫm muốn hắn chuyển cho hay không.

“Chuẩn bị xe, đi Intoxicated.” Lý Hàn Phong lạnh lùng nói, lúc này e rằng chỉ có rượu mới có thể loại bỏ cảm giác bất an kỳ lạ trong lòng.

Người hầu cầm ô cho Lý Hàn Phong đưa tới cửa, vừa lúc Lý Hàn Phong cúi đầu chuẩn bị bước vào chiếc xe Lincoln màu đen, một thuộc hạ chạy nhanh tới, cầm một tờ giấy đưa cho Lý Hàn Phong.

“Lý tổng ra lệnh cho thuộc hạ vứt hết đồ đạc của Chu thiếu gia, thuộc hạ tìm thấy thứ này trong túi áo khoác của Chu thiếu gia.” Thuộc hạ nhanh chóng báo cáo.

Lý Hàn Phong vô cảm mở tờ giấy ra, sau khi đọc xong, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Có phải tìm thấy trong chiếc áo khoác em ấy mặc sáng nay đúng không?” Lý Hàn Phong bóp chặt tờ giấy, giọng điệu thập phần kích động, thậm chí còn lộ ra vài phần chờ mong.

"Bẩm Lý tổng, đúng vậy!"

Ngay khi thuộc hạ nói xong, Lý Hàn Phong không kìm được sự hưng phấn trong đầu. Cuối cùng hắn cũng biết tại sao Chu Lẫm lại muốn đánh cắp danh sách.

Hóa ra là Chu Lẫm bị người ta uy hiếp, hóa ra Chu Lẫm không có phản bội hắn, hóa ra vẫn có thể ở bên hắn.

Jason không biết trên mảnh giấy đó viết gì, nhưng nhìn vẻ mặt như được giải thoát của Lý Hàn Phong, Jason cảm thấy sự u ám, thậm chí là sự thống khổ mà Lý Hàn Phong phải áp chế trong vòng mấy giờ liền nhanh chóng tan biến thành mây khói.

“Jason, rốt cuộc câu cuối cùng em ấy nói là gì?” Lý Hàn Phong vẫn cầm tờ giấy, giọng nói không còn lạnh lùng như trước.

"Chu thiếu gia yêu cầu thuộc hạ nói với Lý tổng rằng những gì ngài ấy nói dưới gốc cây là sự thật."

Lý Hàn Phong không thể tin nhìn Jason, sau đó trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một nụ cười, nụ cười đẹp đến khó tả dần dần lan tràn trên khuôn mặt.

Hóa ra nam kia thích hắn, người vẫn luôn cứng đầu không thừa nhận yêu hắn đã bị hắn thu phục.

Nếu Chu Lẫm đã không phản bội hắn, hai người bọn họ đều thích nhau, Lý Hàn Phong nghĩ tại sao phải để cậu rời đi.


Lý Hàn Phong đột nhiên bước vào một chiếc xe thể thao, sau khi xe quay 180 độ tại chỗ, Lý Hàn Phong nhanh chóng đạp ga lái xe về nơi Chu Lẫm bị bỏ rơi.

Hương trầm mà Chu Lẫm hít phải có thể làm cho thân thể không thể cử động tốt trong vòng một ngày, Lý Hàn Phong đoán chừng Chu Lẫm hẳn là không có đi xa, rất có khả năng ngồi tại chỗ hồi phục thể lực.

Giờ phút này Lý Hàn Phong cảm thấy may mắn nhất chính là không tra tấn Chu Lẫm, hắn cảm thấy bao năm qua đây là việc làm đúng đắn nhất, nếu không khiến Chu Lẫm hận hắn, cũng có nghĩa là hắn có thể thoải mái cùng Chu Lẫm trở về như trước kia.

Lý Hàn Phong đột nhiên nhớ tới Chu Lẫm đã đáp ứng cùng hắn đến đảo XX, còn muốn bồi hắn cả đời. Vì vậy Lý Hàn Phong lại phải suy nghĩ, nhìn thấy Chu Lẫm thì nên nói cái gì, đúng rồi, là tới đón cậu về nhà.

Lý Hàn Phong tâm trạng đặc biệt tốt, nhớ tới những gì Chu Lẫm nói với mình dưới tàng cây chính là thú nhận. Giờ phút này Lý Hàn Phong nóng lòng muốn xông tới trước mặt Chu Lẫm, gắt gao ôm chặt lấy cậu, đối với cậu nói lời cảm ơn, cảm ơn cậu vì đã giúp hắn xua đuổi sự cô độc mà hắn đã trải qua trong nhiều năm.

Chiếc xe chạy nhanh như bay, Lý Hàn Phong dừng lại bên một con sông. Theo những gì hắn ra lệnh cho Jason, Chu Lẫm hẳn là bị bỏ lại khu vực quanh đây.

Chính là không có bất kỳ bóng người bên bờ sông trống vắng.

Trên bãi đất có một vài chỗ có đám có dại rất dài và dày, Lý Hàn Phong lo lắng hắn không thể tìm thấy Chu Lẫm nếu cậu nằm trong đó, vì hắn xuống xe đi dọc theo bờ sông.

Lý Hàn Phong phát hiện một vũng máu lớn và nhiều mảnh quần áo dưới gốc cây bên sông. Do mưa nhỏ, cho nên diện tích dính đầy máu trên mặt đất bị nước mưa lan rộng ra, nhìn đỏ rực đến chói mắt, mảnh áo sơ mi rách nát trên mặt đất thấm đẫm máu.

Lý Hàn Phong biết chiếc áo sơ mi kia chính là của Chu Lẫm đang mặc khi rời khỏi biệt thự.

Lý Hàn Phong lập tức cảm thấy lòng bàn chân ớn lạnh, cái loại cảnh tượng này từ lâu đối với Lý Hàn Phong đã tạo ra nỗi sợ hãi ẩn giấu trong lòng. Hắn sợ, hắn sợ máu trên mặt đất đều thuộc về nam nhân kia.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lý Hàn Phong lẩm bẩm, đôi tay run rẩy nắm chặt, “Làm sao có thể?"

Lý Hàn Phong tìm thấy mặt dây chuyền thánh giá mà hắn đã tặng cho Chu Lẫm bên bờ sông.

Lý Hàn Phong nắm chặt mặt dây chuyền, trong lòng dần dần hiện lên lo lắng cùng đau đớn.

Chu Lẫm, em đang ở đâu?