Edit: Kazuo
Lúc Chu Lẫm tỉnh lại liền phát hiện mình bị trói vào một cái cột, toàn thân vẫn mềm yếu vô lực, ngay cả mở mắt ra cũng cảm thấy rất mệt mỏi, nếu không phải bị một sợi dây dày trói chặt, nói không chừng thân thể lập tức ngã xuống đất.
Nơi này giống như một sảnh hành quyết dưới lòng đất, ngoại trừ ánh đèn mờ ảo, Chu Lẫm nhìn thấy trên tường và sàn nhà xung quanh đều có những thứ giống như dụng cụ tra tấn, với màu sắc và hình dạng đáng sợ. Trong không khí có một mùi giống như mùi máu khiến Chu Lẫm buồn nôn.
Khi Chu Lẫm chật vật nhấc cái đầu đang rũ xuống, liền nhận ra Lý Hàn Phong đang ngồi ở trước mặt mình, hai tay khoanh trước ngực, hai chân bắt chéo, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ bình tĩnh nhìn cậu. Ánh sáng yếu ớt chiếu vào nửa khuôn mặt của Lý Hàn Phong khiến Chu Lẫm thoáng hiện ra ảo giác, cậu thấy Lý Hàn Phong cười, sau khi cười xong, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn, giống như sắp nhào tới xé nát chính mình. Nhưng cũng có thể chỉ là ảo giác.
Chu Lẫm biết Lý Hàn Phong thực sự rất tức giận, hắn hận nhất chính là những người xung quanh lợi dụng lòng tin phản bội hắn. Chu Lẫm cảm thấy Lý Hàn Phong lần này sẽ không buông tha cậu, hắn là quốc vương cao cao tại thượng, làm sao có thể vì Chu Lẫm cậu mà phá vỡ nguyên tắc của chính mình. Sự ngoan độc và tàn nhẫn của hắn vĩnh viễn không phải người bình thường như Chu Lẫm có thể tưởng tượng được.
Đùa giỡn với Lý Hàn Phong, vốn dĩ chỉ có duy nhất kết cục này.
Lý Hàn Phong không lên tiếng, nhìn thấy Chu Lẫm tỉnh lại, hắn không khỏi siết chặt bàn tay dưới nách, trên mặt không có biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ lạnh lùng nhìn Chu Lẫm. Hắn đang đợi, chờ Chu Lẫm mở miệng hướng hắn giải thích, cầu xin hắn tha thứ.
Nếu như vậy, hắn sẽ vì nam nhân này mà phá vỡ nguyên tắc, không giết cậu.
Chu Lẫm nhắm mắt lại, lúc này biết mình lần này phải chết, Chu Lẫm lại lười đi nói chuyện với Lý Hàn Phong. Nếu cuối cùng Cố Phi không được bọn Diệp Văn Sâm thuận lợi giải cứu, Chu Lẫm cảm thấy chính mình vừa lúc có thể đến thế giới khác bù đắp cho Cố Phi, sau đó cùng cậu tiến vào vòng sinh tử luân hồi.
Về phần người trước mặt Chu Lẫm, cuối cùng cũng chỉ là một người qua đường.
Chu Lẫm cuối đầu khiến cho Lý Hàn Phong chỉ có thể nhìn thấy bờ môi của cậu mà không thấy được cảm xúc trong mắt. Nhưng Lý Hàn Phong kinh ngạc khi nhìn thấy Chu Lẫm mỉm cười, chỉ có điều khóe miệng cậu khẽ nhếch lên rồi yếu ớt rũ xuống.
Lý Hàn Phong lập tức chấn động, đó là nụ cười gì vậy? Đó là tượng trưng của sự tuyệt vọng hay tượng trưng của... sự chế giễu.
Nhìn thấy Chu Lẫm nhắm mắt cúi đầu không nói lời nào, Lý Hàn Phong càng thêm tức giận, vẻ mặt kiêu ngạo không chút sợ hãi của Chu Lẫm không lúc nào là không khiêu khích hắn. Lý Hàn Phong nắm chặt tay, mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: "Vì cái gì mà cười?"
Chu Lẫm vốn định tiếp tục cúi đầu không lên tiếng, nhưng không ngờ một tên thuộc hạ vạm vỡ phía sau Lý Hàn Phong nhanh chóng bước tới, vươn bàn tay cường tráng ra túm tóc Chu Lẫm, thô bạo nâng mặt Chu Lẫm lên.
Chu Lẫm chỉ cảm thấy da đầu một trận đau nhức, ý thức vốn là mơ hồ lập tức tỉnh táo lại, nhưng Chu Lẫm vẫn cắn răng không nói lời nào.
Lý Hàn Phong đứng dậy từng bước đi về phía Chu Lẫm, sắc mặt lạnh lùng, toàn thân toát ra sát khí.
"Nói cho tôi biết, những gì cậu nói dưới gốc cây có phải là sự thật không?" Lý Hàn Phong vuốt ve khuôn mặt của Chu Lẫm, sắc mặt phức tạp, thấp giọng nói.
Bị ngón tay lạnh như băng của Lý Hàn Phong chạm vào trên mặt, Chu Lẫm muốn tránh đi, nhưng bàn tay trên đầu lại nắm chặt lấy tóc của cậu, khó khăn lắm mới có thể hơi nghiêng đầu, Chu Lẫm chỉ có thể nhếch mép nói: "Thật hay giả thì có gì khác nhau sao? Kết quả của tôi không phải là đều chết sao?"
Ngón tay của Lý Hàn Phong đang lướt trên cổ Chu Lẫm, sau khi nghe được lời giễu cợt của cậu, Lý Hàn Phong đột nhiên bật cười, nhưng tiếng cười trầm thấo nghe cực kỳ kinh người.
Lý Hàn Phong vỗ vỗ mặt Chu Lẫm, xoay người ngồi trở lại trên ghế, có chút trào phúng nhìn Chu Lẫm, "Ai nói là sẽ giết cậu?"
Chu Lẫm bình tĩnh nhìn Lý Hàn Phong, biết hắn nhất định còn có chuyện muốn nói. Không để cậu chết? Chỉ sợ là muốn cậu sống không bằng chết đi.
"Nói cho tôi biết, tại sao cậu lại trộm danh sách đó." Lý Hàn Phong lạnh lùng chất vấn, "Hay phải nói là cậu định ăn trộm danh sách đó cho ai?"
Chu Lẫm nhớ đến lời cảnh báo trên mảnh giấy mà bọn bắt cóc đưa cho cậu, nếu ai khác ngoài bản thân cậu biết chuyện, Cố Phi sẽ gặp nguy hiểm.
"Không có vì cái gì cả" Chu Lẫm tự tin trả lời.
"Tôi đã cho cậu một cơ hội." Lý Hàn Phong nhàn nhạt mở miệng, ngay sau đó nhìn về phía người đàn ông đang nắm tóc Chu Lẫm, người đàn ông lập tức buông tay, nới lỏng dây buộc của Chu Lẫm.
Chu Lẫm dựa cây cột phía sau mới miễn cưỡng chống đỡ thân thể cũng không ngã xuống, hoàn toàn không hiểu tại sao Lý Hàn Phong đột nhiên cởi trói, nhưng Chu Lẫm tuyệt đối không tin Lý Hàn Phong lại dễ dàng buông tha cho cậu như vậy.
Lý Hàn Phong đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Chu Lẫm, vươn tay nắm chặt cằm của cậu, Chu Lẫm buộc phải ngẩng đầu nhìn Lý Hàn Phong. Lúc này, Chu Lẫm mới nhìn thấy được ẩn sâu trong đôi mắt của Lý Hàn Phong không chỉ tàn nhẫn và hận ý, mà còn là sự dịu dàng đã thấm sâu vào xương tủy của hắn.
"Đây là nụ hôn cuối cùng." Giọng nói của Lý Hàn Phong rất nhẹ nhàng, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Chu Lẫm, môi Lý Hàn Phong ôn nhu bao phủ lên.
Nụ hôn ngắn ngủi không có chút cảm giác sâu đậm khiến Chu Lẫm cảm thấy đã qua nhiều thế kỷ, lúc này Chu Lẫm mới nhận ra mình đã sơm không còn chán ghét người đàn ông này.
Thời gian như ngừng lại ở khoảng khắc này, chờ đến lúc Chu Lẫm định thần lại thì Lý Hàn Phong đã rời khỏi đây rồi. Ngay lập tức trước mặt cậu là Jason, người vẫn luôn đứng sau lưng Lý Hàn Phong.
"Động thủ đi!" Thân thể không chống đỡ được mà ngã xuống, Chu Lẫm ngây người nhìn mặt đất, yên lặng chờ đợi tiếng súng, Chu Lẫm thực sự khá hài lòng, ít nhất Lý Hàn Phong không có tra tấn cậu.
Edit: Kazuo
"Lý tổng có lệnh, kêu thuộc hạ đưa ngài rời khỏi đây." Jason nói xong liền cúi xuống đem một cánh tay của Chu Lẫm đặt lên người mình.
Chu Lẫm kinh ngạc nhìn Jason, "Chẳng lẽ Lý Hàn Phong muốn cho tôi rời khỏi đây?"
Khi Jason giúp Chu Lẫm ra ngoài, hắn ở một bên nói, "Đúng vậy, Lý tổng vốn định tra tấn Chu thiếu gia bằng mọi cách. Thậm chí còn định liên lạc với với tâm phúc của lão gia là Phó Tuyệt, mời hắn đến để tra khảo ngài."
"Thật sao?" Chu Lẫm cúi đầu cười khổ, không ngờ Lý Hàn Phong lại hận cậu đến như vậy. Quả nhiên ngay từ đầu, hắn đã định để mình sống không bằng chết. "Vậy tại sao hắn lại thay đổi chủ ý?" Chu Lẫm rất nóng lòng muốn biết câu hỏi này.
"Là thay đổi sau khi hôn Chu thiếu gia." Jason nhẹ nói.
Thực ra, lúc đầu Jason chưa bao giờ nghĩ rằng Lý Hàn Phong sẽ thả Chu Lẫm. Jason, người đã làm vệ sĩ cho hắn nhiều năm hiểu rõ hơn ai hết rằng Lý Hàn Phong tàn nhẫn với kẻ phản bội như thế nào, Lý Hàn Phong chưa bao giờ thủ hạ lưu tình đối với bất kỳ kẻ thù nào. Từ nhỏ đã có máu giang hồ, sau khi mẫu thân mất, hắn càng điên cuồng âm thầm khuếch trương thế lực của mình, hắc bạch hai giới nghe danh Lý Hàn Phong liền sợ vỡ mật. Ngoại trừ Lý Cừu, hắn là thứ mà cả hắc đạo đều phải sợ.
Đây cũng là lý do tại sao Lý Cừu hy vọng Lý Hàn Phong kế thừa vị trí của mình. Có người như Lý Hàn Phong lãnh đạo Thượng Nguyệt Bang, Lý Cừu căn bản không cần lo lắng Thượng Nguyệt sẽ bị các thế lực khác xâm chiếm. Nhưng Lý Cừu cũng phải nghĩ mọi cách tìm thứ có thể kiềm chế Lý Hàn Phong.
Jason thấy Chu Lẫm sau khi nghe lời mình nói chỉ cúi đầu trầm mặc, cho nên nói tiếp, "Lý tổng nhờ thuộc hạ nói với Chu thiếu gia rằng sẽ không còn bảo vệ sự an toàn của ngài và tất cả bằng hữu của ngài, những thỏa thuận trước đây toàn bộ sẽ bị vô hiệu, và ngài không cần phải biết ơn Lý tổng vì đã báo thù cho ngài. Từ nay về sau, Lý tổng cùng ngài sẽ không còn bất cứ thứ gì liên quan nữa..." Sau khi Jason đem tất cả lời chuyển đến, Chu Lẫm càng cuối thấp đầu hơn.
Jason chở Chu Lẫm đến một con sông cách xa biệt thự thả cậu xuống.
"Rất xin lỗi Chu thiếu gia. Dựa theo mệnh lệnh của Lý tổng, thuộc hạ chỉ có thể chở ngài tới đây, sau đó ngài chỉ có thể tự mình trở về." Jason nhìn Chu Lẫm không nói lời nào quay đầu đi, thân ảnh lung lay giống như giây tiếp theo sẽ ngã xuống, dừng lại một chút, hắn ta tiếp tục nói, "Chu thiếu gia có điều gì muốn nói với Lý tổng không, thuộc hạ sẽ chuyển lời?"
Chu Lẫm quả nhiên dừng bước, đột nhiên tái nhợt ngẩng đầu nhìn mây đen giăng kín khắp bầu trời, sau đó không quay đầu khẽ nói: "Nói cho hắn biết, lúc dưới tàng cây, tôi không có lừa hắn."
"Thuộc hạ sẽ đem nguyên câu chuyển cho Lý tổng, tạm biệt Chu thiếu gia." Jason nói xong liền lái xe rời đi.
Chu Lẫm ngồi dựa vào gốc cây, trong lòng cảm thấy khó chịu không nói lên lời, phủi sạch mối quan hệ với người đàn ông kia đã sớm không còn là điều mà cậu mong muốn.
Chu Lẫm đột nhiên nhớ tới khoảnh khắc cùng Lý Hàn Phong ngồi dưới tán cây, thỏa mãn mà hôn lên môi hắn, nói với hắn rằng cậu thích hắn, sau đó nhìn nụ cười dần dần lộ ra trên gương mặt của hắn.
Bây giờ nó đã hoàn toàn biến mất.
Chu Lẫm biết mình nhất thời không thể nghỉ ngơi ở đây lâu, Cố Phi còn đang chờ cậu cứu, nghĩ đến đây, Chu Lẫm chống vào thân cây mà đứng lên, liền nhìn thấy sáu bảy nam nhân đi về phía mình.
Mặc dù Chu Lẫm không quen biết những người này, nhưng Chu Lẫm rất quen thuộc với bộ quần áo họ đang mặc. Đó là bộ đồ màu đen chỉ thuộc hạ của Lý Hàn Phong mới được mặc, trên ngực áo có khâu một chữ "Phong" màu trắng bạc.
Chu Lẫm có chút khó hiểu, chẳng lẽ người của Lý Hàn Phong lại tới đây để đưa cậu về?
Loại suy nghĩ này nhanh chóng bị phá vỡ, bởi vì một người đàn ông đột nhiên đi tới trước mặt Chu Lẫm, một quyền đấm vào mặt Chu Lẫm. Bởi vì thân thể còn suy yếu, Chu Lẫm bị một quyền này đập cho ngã xuống đất.
"Như thế nào? Ngươi cho rằng Lý tổng sẽ buông tha cho ngươi dễ dàng như vậy sao? Đừng có nằm mơ." Một người đàn ông nhìn thấy Chu Lẫm lau vết máu trên khóe miệng, nở một nụ cười khinh thường, phẫn nộ tiến lên túm tóc Chu Lẫm. Đầu gối một cước nhắm ngay bụng mà đánh.
Trong phút chốc, Chu Lẫm chỉ cảm thấy cả cơ quan nội tạng đều bị quấn vào nhau, cơn đau dữ dội khiến Chu Lẫm muốn cúi người xuống cho đỡ đau, nhưng một người đàn ông khác đã đi tới, dùng chân nhắm vào chỗ Chu Lẫm vừa bị thương mà công kích. Cuối cùng Chu Lẫm chịu không được mà phun máu ngã xuống đất.
Một người giơ chân giẫm lên đầu Chu Lẫm, một nửa mặt của Chu Lẫm bị đè xuống đất, đá nhỏ sắc bén trên mặt đất đâm vào da thịt đến chảy ra máu.
"Đừng có dùng ánh mắt không cam lòng như vậy." Người đàn ông giẫm lên Chu Lẫm nghịch dao găm trên tay, cười ranh mãnh nói: "Nếu ngươi đã muốn phản bội Lý tổng, lẽ ra ngươi nên nghĩ đến kết cục này. Bây giờ Lý tổng đã ra lệnh cho bọn ta muốn cho ngươi ngày mai không thể nhìn thấy mặt trời, ngươi nói xem muốn bọn ta dùng cách gì để giết ngươi đây?"
Chu Lẫm không khỏi cười nhạo chính mình, cậu phải biết Lý Hàn Phong sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu, nhưng chính cậu lại cho rằng Lý Hàn Phong không đành lòng.
Nhìn thấy Chu Lẫm vẫn bộ dáng quật cường, khóe miệng lộ ra ý cười châm chọc, vì thế cúi người, vẻ mặt đáng khinh nhìn Chu Lẫm phía dưới.
"Có muốn biết Lý tổng đã chỉ đạo chúng ta như thế nào không?" Người đàn ông cười khẩy đưa con dao màu trắng lướt nhẹ trên khuôn mặt tuấn tú của Chu Lẫm, "Lý tổng ra lệnh cho bọn ta xóa hết dấu vết ngài ấy để lại trên người ngươi, hơn nữa còn cho phép bọn ta tùy ý sử dụng thủ đoạn? " Người đàn ông vừa nói vừa dùng con dao găm sắc bén cắt qua quần áo của Chu Lẫm, một đường xuống phía dưới cắt đứt thắt lưng của Chu Lẫm.
Chu Lẫm kinh ngạc trừng hai mắt, cậu không tin Lý Hàn Phong sẽ nói ra lời như vậy, càng không tin Lý Hàn Phong sẽ đối xử với cậu như vậy, không chỉ muốn tính mạng của chính mình, còn tìm một đám đàn ông tới cưỡng hiếp cậu.
Đây là sự tàn nhẫn của Lý Hàn Phong sao?
"Cái gì? Vẫn chưa chịu tin? Ngươi cho rằng ngươi chiếm giữ bao nhiêu trong lòng Lý tổng? Nói trắng ra, trong lòng Lý tổng, ngươi bất quá chỉ là một tên kỹ nam..." Tất cả các loại lời nói tục tĩu liên tiếp phóng tới, Chu Lẫm cắn răng, dùng hết sức đấm vào người đàn ông bên cạnh, cuối cùng yếu ớt ngã xuống bên cạnh gốc cây.
Chu Lẫm nhìn xuống cây thánh giá vẫn đang đeo trên ngực, mỉm cười, duỗi tay cởi ra ném xuống sông bên cạnh.
Lý Hàn Phong, yêu anh thật gian nan, mà cuối cùng hận anh lại đơn giản như vậy.