TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)
NO.98: THE ROOM
CHƯƠNG 48: TÀU ĐẮM
Wattpad: ssongrbb
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập. Chìa khóa lạch cạch chọc vào ổ khóa, giây tiếp theo, cửa nhà kho đang đóng chặt đột ngột bị người bên ngoài mở ra. Nhóm người Lâu Lan lao vào, Cá chép đỏ chặn hậu, sau khi chắc chắn rằng tất cả mọi người đã vào hết thì nhanh chóng khóa cửa lại. Dường như cô bé đang lo sợ điều gì, làm ra động tác im lặng rồi ghé tai vào cửa cẩn thận lắng nghe một lát, vẻ mặt căng thẳng mới dần được thả lỏng.
"Hẳn là đi rồi," cô thì thầm.
"Đm." Lâu Lan thở phào, ngồi sụp xuống sàn, "Vừa mới bắt đầu đã ra oai phủ đầu, đúng là muốn chặn đường sống mà."
"Biết là phó bản cấp cao mà còn dám cứu người, thật sự không biết nói gì về chị, gan thì to mà óc thì nhỏ." Từ Thanh cười nhạo trong bóng tối, bước vào nơi ánh nến chiếu rọi, "Còn nữa, sao mình tôi lại phải khiêng hai người?"
"Rất cảm ơn cậu, bọn họ là đồng đội của tôi." Trần Lợi Ngang ở trong góc đột nhiên lên tiếng, hướng Từ Thanh ôm một quyền.
"Yo, còn một đội nữa à, tôi tưởng chỉ có chúng ta." Lâu Lan quan sát Trần Lợi Ngang vài lượt, cười hì hì, "Ái chà, cũng là một anh đẹp trai vui mắt."
Từ Thanh liếc nhìn Trần Lợi Ngang một cái, cũng chẳng để lời cảm tạ của hắn vào mắt. Có vẻ cậu ta đang rất bất mãn vì tự nhiên phải đi cứu người, không hề thương hoa tiếc ngọc mà ném hai cô gái xuống đất. Hai cô gái một tóc ngắn, một tóc dài bồng bềnh nhưng hai mắt đều nhắm nghiền, thân thể mềm nhũn như một cặp búp bê vô hồn. Sắc mặt Trần Lợi Ngang nghiêm trọng lật thân thể bọn họ lại, mùi máu tanh nồng nặc xộc lên, nửa thân dưới của hai cô gái gần như bị máu tươi thấm ướt.
Từ Thanh lại cười khẩy, chế nhạo: "Đưa hai người mới đến phó bản cấp cao, không phải muốn hại người thì là muốn chết."
Cậu ta hoàn toàn không giấu giếm sự không tin tưởng và thái độ thù địch của mình với Trần Lợi Ngang, bỏ lại một câu "Tôi không thích người này", sau đó tìm một góc ngồi xuống bắt đầu nhắm mắt tĩnh tâm lại. Lâu Lan không rõ Từ Thanh lại mắc bệnh công chúa gì, nghẹn họng hồi lâu, cuối cùng chỉ hướng về góc tường kia "hứ" một cái, lầm bẩm "Cái tật gì thế?", quay sang nói với Trần Lợi Ngang:
"Kệ cậu ta đi. Người này toàn thế đấy."
"Nói đã, chính xác thì vừa nãy mọi người đã gặp phải cái gì vậy?"
Vẻ mặt của Lâu Lan và Cá chép đỏ lập tức trở nên khó coi, như thể họ vừa nghĩ đến hồi ức khó chịu nào đó. Lâu Lan thở dài, mặc kệ tro bụi lâu ngày bám đầy trên chồng hộp phía sau, dựa hờ vào rồi nói:
"Rất khó để miêu tả chi tiết đó là gì với cậu. Chỉ có thể nói đó là một vật thể hình người toàn thân đẫm máu, khuôn mặt không có đầy đủ ngũ quan, chỉ có một cái miệng khổng lồ há ra trên đỉnh đầu, bên trong đầy ắp răng nanh lởm chởm. Đen cái là tôi và Cá chép đỏ lại đúng lúc xuất hiện bên cạnh nó chứ, lại còn là mặt đối mặt. May mà hai chúng tôi đều phản ứng nhanh, cho nó một đao trước, phát hiện vô dụng, chỉ có thể chạy trốn như điên."
"Đang chạy trốn thì gặp Từ Thanh, cả hai cô gái kia nữa. Hai cái cô kia cũng đột nhiên xuất hiện, vừa nhìn thấy thứ kia đã bị dọa ngất đi, chỉ có thể để Từ Thanh khiêng lên trước, mang theo cùng nhau chạy, để câu giờ, tôi chém nó thêm một đao, lại phát hiện thứ này dường như không có cảm nhận, vết thương cũng nhanh chóng lành lại, trừ phi một kích mất mạng, nếu không những đòn tấn công thông thường chỉ có thể chọc giận nó."
"Cho nên mọi người cũng không có manh mối gì về nơi này?" Trình Mạch hỏi.
"Đâu, bọn tôi lấy được một tin tức hữu dụng." Lâu Lan mỉm cười bí hiểm, lấy từ túi trong của áo khoác ra một tấm thẻ kim loại cỡ cái danh thiếp đưa cho Trình Mạch.
Không biết tấm thẻ làm bằng chất liệu gì, bề mặt sáng chói, toát lên một tầng ánh bạc mờ ảo. Trình Mạch nhìn kỹ tấm thẻ, chỉ thấy một dãy số và lời nhắc trên đó:
[1F2C46 Keep close.]
"Duy trì chặt chẽ?" Trình Mạch không hiểu lắm, "Có vẻ như nhắc nhở chúng ta tiến lại gần nhau hơn ... nhưng tại sao?"
"Tôi cũng không rõ nữa." Lâu Lan lắc đầu, "Cả chuỗi số kia, chúng tôi không phân tích ra được bất kỳ ý nghĩa đặc biệt nào."
"Để bảo đảm, tốt nhất không nên tùy tiện vi phạm quy định trên." Tần Sở Hà mở lời, "Hẳn là thông báo nhắc nhở không chỉ có từng này. Nếu như chuỗi số phía trước thực sự có ý nghĩa đặc biệt, chắc là chúng ta có thể tìm thấy quy tắc từ các gợi ý tiếp theo. Hiện giờ điều quan trọng nhất là nắm được hoàn cảnh của chúng ta và thu thập thêm thông tin."
Cá chép đỏ gật đầu: "Trước mắt thì mình có thể biết được vài điều, đầu tiên, chúng ta đang ở trong một con tàu khổng lồ. Trên đường đến đây bọn em quan sát thấy cấu trúc bên trong giống một con tàu du lịch, cao tầm mười tầng, hiện tại chúng ta đang ở khu vực kho hàng dưới cùng. Con tàu này đang trong trạng thái bị bỏ hoang, ngoại trừ quái vật kia, bọn em không gặp bất kỳ NPC nào như là thủy thủ trên đường đi cả."
"Thứ hai, dựa theo tên phó bản thì rõ ràng đây là một phó bản giải mã. Nói cách khác, mấu chốt vượt phó bản là phải tìm lối ra và chìa khóa. Trò chơi cung cấp thẻ gợi ý, là thẻ mà bọn em vừa lấy được, mà điều cần làm tiếp theo là thu thập càng nhiều thông tin càng tốt."
"Thứ ba, con quái vật đột nhiên xuất hiện dường như có sức đề kháng vật lý cực kỳ cao, không thể nào dùng vũ khí thông thường gϊếŧ chết nó. Không rõ con quái vật này chỉ có một hay là cả một đám, chốc nữa ra ngoài nhất định mọi người phải cẩn thận hơn."
Lúc này, Trần Lợi Ngang bỗng thở phào, cô gái tóc ngắn nằm trên mặt đất cử động ngón tay trước, mờ mịt mở mắt ra.
Cô dường như không hiểu rõ tình hình hiện tại lắm, mơ hồ hồi lâu mới giật mình mở to hai mắt, nhớ tới khuôn mặt quái vật đã nhìn thấy trước khi hôn mê kia, giãy dụa muốn hét chới tai. Cũng may Trần Lợi Ngang nhanh tay lẹ mắt lấy tay che miệng cô lại, mềm mỏng nói: "Đừng sợ, thứ đó đi mất rồi."
Cô gái tóc ngắn bình tĩnh trở lại, cùng với cô gái tóc dài tỉnh dậy sau ngồi dậy, nhỏ giọng khóc thút thít một lúc.
"Xin lỗi, tôi thất lễ rồi, lần đầu bước vào trò chơi, không nghĩ tới nơi này lại kinh khủng như vậy." Cô vuốt lại phần tóc mái lòa xòa trên trán, cười yếu ớt, "Xin chào, tôi tên Lý Mễ, cô ấy là Tiền Nhạc."
Cô chỉ vào cô gái tóc dài bên cạnh.
Thoạt nhìn Tiền Nhạc bình tĩnh hơn chút, chỉ cau mày nhìn Trần Lợi Ngang, nói: "Anh không nói cho chúng tôi biết rằng phó bản cao cấp đáng sợ như vậy."
"Xin lỗi nha, tôi không biết định nghĩa "đáng sợ" đối với các cô lại thấp như vậy." Trần Lợi Ngang mặt lạnh bác bỏ, "Nếu trình độ vừa rồi cũng không thể tiếp nhận được, thì phó bản cấp thấp các cô cũng không có khả năng vượt qua. Hai vị tiểu thư bên kia chẳng những chạy thoát được, mà còn giải cứu hai người khỏi con quái vật đấy."
Giọng nói hắn ta tuy bình thường, lại mang theo sự sắc bén khiến người ta không thể phản bác, Tiền Nhạc lập tức nắm chặt tay, trên mặt lộ ra vẻ tức giận vì bị xúc phạm. Đúng lúc Lâu Lan phất tay, nói:
"Người ngoài cuộc này khuyên một câu, thay vì tranh luận vô nghĩa ở đây, không bằng đi xem thế nào mới có thể tìm được càng nhiều manh mối, dù sao cũng không có cách nào cưỡng ép thoát khỏi trò chơi quay lại hiện thực."
Cô đứng lên phủi nhẹ bụi bặm bám trên mông mình, hướng Trình Mạch và Tần Sở Hà, cũng như Từ Thanh đang nhắm mắt trong góc kia, nói:
"Đi thôi, chúng ta ra ngoài xem một chút."
---
Bước ra khỏi cửa nhỏ, phong cảnh trước mắt bỗng nhiên rộng mở. May nhờ đèn dầu, Trình Mạch có thể nhìn thấy toàn cảnh đáy của con tàu đắm này – giống như Cá chép đỏ đã nói, vị trí hiện tại của họ là tầng dưới cùng của con tàu, giữa tầng có một sảnh lớn có thể đồng thời tổ chức mấy vũ hội hóa trang, các khoang còn lại đều được phân bố xung quanh sảnh này. Chỉ là do chiều cao hạn chế, sảnh này tuy rộng thì rộng đấy, nhưng lại trông vô cũng bức bách. Trần đen ngòm phủ đầy rỉ sắt, giống như một tấm chì khổng lồ không được nâng đỡ khiến cổ họng người ta căng thẳng.
Trình Mạch chú ý tới một chỗ lõm to bất thường ở trung tâm sảnh lớn, khu vực đó có vẻ hơi khác - ánh sáng từ ngọn đèn dầu không thể chiếu tới đó, dường như vùng ven rìa đang bị một chất nào đó hấp thụ, đến nỗi quanh đó chỉ còn một mảnh mù sương xám xịt.
Tần Sở Hà cũng nhận thấy nơi đó không bình thường, nắm cổ tay Trình Mạch, hạ giọng nói:
"Ra xem xem."
"Em và Lâu Lan sẽ dẫn đầu, Từ Thanh chặn phía sau, hai người ở giữa, chú ý an toàn chút. Hãy nhớ nhắc nhở đầu tiên là mọi người đừng cách nhau quá xa." Cá chép đỏ đè chuôi dao vòng cung trên thắt lưng, đi cùng Lâu Lan tới trước mặt Tần Sở Hà và Trình Mạch, trong khi Từ Thanh không tình nguyện mà miễn cưỡng đi phía sau. Lần này, Cá chép đỏ không mang theo thanh lưỡi hái tuyệt đẹp kia, nhưng Trình Mạch lại nhìn thấy trên chuôi dao vòng cung kia có một ký hiệu trăng bạc nông.
Vừa mới bước vào khu vực sảnh lớn, Trình Mạch đã cảm thấy đế giày hơi lún xuống. Xúc cảm truyền đến từ dưới chân không cứng rắn lạnh băng như sàn nhà trước đó, ngược lại, nó vô cùng mềm mại. Anh cúi đầu xuống, thế mà lại phát hiện khu vực sảnh lớn này được bao phủ bởi một lớp đất đen mỏng, không biết có phải do đã hấp thụ độ ẩm trong không khí hay không, lớp đất đen này còn hơi ẩm ướt, dẫm xuống một phát đã hằn một vết lõm rõ ràng.
Đây là một con tàu - tại sao lại rải đất trong sảnh?
Suy nghĩ trong đầu Trình Mạch còn chưa kịp thành hình, Lâu Lan và Cá chép đỏ đi đầu đã đột nhiên phanh lại. Trình Mạch nhìn thấy bàn tay của Cá chép đỏ trên cán dao đột nhiên siết chặt, Lâu Lan thì thấp giọng chửi tục một câu.
Anh vừa định nhìn xem Lâu Lan và Cá chép đỏ vừa thấy cái gì, nhưng phía sau lại truyền tới tiếng hét chói tai của Tiền Nhạc:
"Lý Mễ đâu? Lý Mễ đi đâu rồi?"
Trình Mạch quay đầu lại, thấy nơi vừa rồi Lý Mễ đứng, giờ đây đã trống rỗng.
Tui: Nghỉ đăng vài hôm rồi tui sẽ tranh thủ hoàn luôn nha 😖