TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)
NO.2738: CỜ TỶ PHÚ
CHƯƠNG 39: SAI LẦM ĐẦU TIÊN
Wattpad: ssongrbb
Xem ra đây là vị người chơi đứng thứ ba kia. Nếu Trình Mạch và Tần Sở Hà muốn vượt qua phó bản này, trước tiên họ cần phải làm cho tài sản của họ lớn hơn người đàn ông này.
Theo tiến độ của Lộ Nhất Phàm, hẳn là trò chơi sẽ kết thúc sau ải này, vì vậy vị trí của Tháp Luân Đôn là nơi họ sẽ quyết định kết quả. Không ngờ oan gia ngõ hẹp, thế mà lại trực tiếp đụng độ đối thủ cạnh tranh ở đây.
Người đàn ông này trạc ba mươi bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, thuộc kiểu chui vào đám đông cũng khó mà tìm ra được, mặc một chiếc áo khoác da cũ, đeo cặp kính cận rất dày, đầu tóc bết dầu. Người đàn ông nở một nụ cười nịnh nọt, dù không khiến người ta chán chét, nhưng tuyệt đối không thể thích được.
*恐同即深柜: kǒng tóng jí shēn guì, đồng âm với 崆峒集神龟 (Không Động tập thần quy)
"Ôi ngại quá, vừa nãy không thấy hai người anh em đây, khiến các người chê cười rồi. Lần đầu gặp mặt, cứ gọi tôi là Không Động." Gã chỉnh chỉnh cổ áo, trịnh trọng nói lời xin lỗi, nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười đầy ẩn ý, "Xem ra hai vị là người chơi đứng sau tôi."
Gã cố ý nhấn mạnh, chẳng khác gì lưu manh giả danh tri thức. Trình Mạch nghe xong lại thấy buồn bực, lần đầu tiên muốn bơ một người, nên chỉ gật đầu qua loa không tiếp lời.
Sự chán ghét của Tần Sở Hà so với Trình Mạch còn lộ liễu hơn, quay ngoắt đầu sang chỗ khác. Không biết hắn nhìn thấy cái gì ở giữa cầu, lông mày hơi nhíu lại.
Vòng vo lâu như vậy, hóa ra là muốn thu thập tin tức. Trình Mạch hiểu ra, còn chưa kịp lên tiếng, Tần Sở Hà bên cạnh đã lạnh lùng đáp: "Không có hứng thú."
Người càng ít nói thường càng tàn nhẫn. Không Động hơi kiêng dè Tần Sở Hà, thấy hắn lên tiếng thì không dám lắm lời nữa, chỉ làm bộ lẩm bẩm: "Ải này trông khá đơn giản mà, bây giờ qua cầu là xong còn gì...hử?"
Gã ngừng nói, hơi nghi hoặc liếc nhìn cây cầu.
Trình Mạch nhìn theo tầm mắt gã, phát hiện không biết khi nào thì cây cầu đã xuất hiện một lớp sương mù dày đặc. Điều kỳ lạ là dường như lớp sương mù ảm đạm này chỉ tập trung ở giữa mặt cầu, tức là điểm mà cây cầu phân cách. Vài giây sau, trong màn sương dày đặc truyền đến tiếng ca hát của trẻ em như có như không:
"London Bridge is falling down, my fair lady."
Một thằng nhóc mặc áo hoodie in bóng trong làn sương mù dày đặc, sau đó là đứa thứ hai, thứ ba... một đám trẻ em xuất hiện ở giữa Cầu Tháp ở London. Bọn chúng chỉ tầm sáu, bảy tuổi, dường như đang nô đùa thành một vòng tròn. Hai đứa nhóc đứng đầu nắm tay nhau giơ cao lên tạo thành hình vòm, trong khi những đứa còn lại xếp thành một hàng khép kín, lần lượt chui qua cái "vòm cầu" đó.
Khi bài hát "My fair lady" kết thúc, "vòm cầu" hạ xuống, cây cầu "sập", một cô bé mặc đồ đỏ với mái tóc xoăn vàng đúng lúc bị mắc kẹt ở giữa. Những đứa trẻ còn lại hò reo, đứa nhóc khi nãy đóng giả thành cây cầu cũng gia nhập đội ngũ, chúng nắm tay nhau tạo thành một vòng tròn vây chặt cô gái nhỏ ở giữa.
Trái tim Trình Mạch đột nhiên treo lên, anh nhìn rõ vị trí của cô bé lúc này, dưới chân cô bé chợt xuất hiện một vết nứt rộng bằng ngón tay. Điều này cũng có nghĩa là cô bé đã tình cờ đứng giữa hai phần của Cầu Tháp London, mà hiện tại vết nứt đang dần dần lớn lên.
Không sai ... Cầu Tháp đang được nâng lên!
Nhóm trẻ rút lui về khu vực an toàn ở hai đầu cầu, bé gái bị bỏ lại ở giữa bật khóc lớn. Cảm giác ớn lạnh dâng lên từ lòng bàn chân Trình Mạch.
Đám trẻ con này ... chúng định để cây cầu gϊếŧ cô bé nhỏ như vậy.
Một sự thôi thúc không thể giải thích được trào lên từ tận đáy lòng Trình Mạch. Cứu, cứu với, tiếng trẻ nhỏ vang lên trong đầu anh. Trình Mạch còn chứ kịp suy nghĩ về nguồn gốc của âm thanh này, cơ thể anh đã hành động nhanh hơn cả ý thức. Anh lao về phía cây cầu đã bắt đầu nghiêng ngả, trong mắt chỉ còn hình bóng bé gái mặc áo đỏ đang lảo đảo sắp rơi.
Một bàn tay bất ngờ nắm lấy cánh tay anh, cứng rắn kéo anh lại trước khi anh bước khỏi khu vực an toàn. Lòng bàn tay khô ráo ấm áp phủ lên lỗ tai anh, bên tai truyền đến giọng nói rõ ràng kiên định:
"Đừng nghe âm thanh đó."
Tần Sở Hà ấn anh vào lòng. Thế giới bỗng nhiên yên lặng, chỉ còn nhịp tim vừa bình ổn vừa mạnh mẽ của Tần Sở Hà.
"Đừng nghe." Tần Sở Hà lặp lại lần nữa. Giọng nói của hắn như có một loại ma lực kỳ dị, xua tan đi chút âm thanh bé gái còn vương vấn trong đầu anh, trong lồng ngực hắn, Trình Mạch dần khôi phục sự tỉnh táo.
Tai anh áp vào ngực Tần Sở Hà, chóp mũi lưu luyến mùi hương ấm áp độc nhất vô nhị của cơ thể hắn. Cảm giác khổ sở đột ngột cuốn lấy anh, nước mắt trào ra ngay lập tức, như thể anh đã chờ đợi một cái ôm như vậy rất nhiều năm.
Chắc là muốn xác nhận Trình Mạch có còn bị âm thanh bé gái mê hoặc hay không, Tần Sở Hà xoa nhẹ hai má anh, khi đầu ngón tay hơi thô ráp lướt qua mi mắt dưới lại bất ngờ chạm phải nước mắt lạnh lẽo. Tay Tần Sở Hà thoáng dừng lại, nhưng không nói gì, chỉ siết chặt anh hơn một chút.
"Rốt cuộc tôi đã gặp anh ở đâu ..." Trình Mạch tự hỏi trong lòng, tự hỏi tại sao một cái ôm không đúng lúc trong hoàn cảnh này lại khiến nước mắt anh tuôn rơi ngay lập tức như vậy.
Nhưng đây cũng không phải lúc cố chấp tìm tòi vấn đề này, anh chớp chớp mắt thu hồi lúng túng, lúc thoát khỏi ngực Tần Sở Hà thì đã trở lại bình thường, ít nhất thì gã Không Động đứng cạnh không nhận ra sự khác thường ở anh.
Tần Sở Hà cũng buông tay đúng lúc, cho nên trong mắt Không Động mới quen, Trình Mạch và Tần Sở Hà chỉ là đồng đội giúp đỡ lẫn nhau mà thôi. So với điều này, rõ ràng gã quan tâm đến cô bé mặc váy đỏ trong màn sương dày đặc hơn.
"Làm sao thế? Sao vừa nãy đột nhiên lao về phía cây cầu?" Gã hỏi.
"Tôi nghe thấy một giọng nói, nói tôi đến cứu cô bé, sau đó không tỉnh táo lắm." Trình Mạch bóp trán, vẫn còn sợ hãi về bất cẩn vừa rồi. "Đứa bé kia ..."
"Cậu nhìn kỹ lại xem." Tần Sở Hà giúp anh lau chút mồ hôi lạnh trên thái dương, chỉ vào bóng đỏ giữa cầu.
Trình Mạch lấy lại bình tĩnh lại, đột nhiên toát mồ hôi lạnh khi nhìn thấy toàn bộ hình ảnh của bé gái.
...Ngũ quan trên khuôn mặt của cô bé đột nhiên bị đảo lộn. Đôi mắt mọc ở chỗ của môi, sống mũi hiện ra dưới lỗ mũi, như thể bị chặt đầu rồi khâu lại vào cổ.
Lúc này nửa người cô bé đang bị treo lơ lửng bên trên Cầu Tháp đang nâng lên, chỉ có một cách tay gầy rộc như cành cây khô gắt gao nắm chặt khớp nối cây cầu. Dụ dỗ không thành, nó căm hận nhìn chằm chằm Trình Mạch một lúc lâu rồi đột ngột buông tay, rơi thẳng vào làn sương mù dày đặc.
Trong màn sương truyền ra tiếng hét chói tai của cô bé, cùng lúc ấy Cầu Tháp cũng hợp lại làm một. Tiếng da thịt xé rách phát ra từ lớp sương mù dày đặc, kèm theo tiếng xương cốt nát vụn. Máu đỏ khuếch đại theo sương mù. Bé gái bị Cầu Tháp ăn thịt, cây cầu phát ra âm thanh thỏa mãn, ép cơ thể bé gái bị nghiền nát vào bên trong, lại hợp nhất thành một.
"Ôi chao, "mê hoặc"." Không Động tặc lưỡi, "Rất nhiều NPC có loại kỹ năng này. Cậu nên đến cửa hàng bí ẩn trang bị đạo cụ cấp cao "Phân biệt âm thanh" để không bị chúng mê hoặc."
Nói tới nói lui, trong giọng điệu gã lại lộ ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, dường như phát hiện Trình Mạch không phải là người chơi cấp cao làm gã thoải mái hơn nhiều, ngay cả cảnh giác với Tần Sở Hà cũng ít hơn một chút.
"Tôi nhìn ra rồi." Không Động đắc ý đẩy đẩy kính, "Một trong những quy luật của ải này là bài hát mà chúng vừa hát. Bài hát này xuất phát từ một bài đồng dao của Anh, dịch sang tiếng Trung Quốc là "Cầu Tháp Luân Đôn sụp", mà trò chơi khi nãy đám nhóc chơi cũng cùng tên với bài hát này, được sáng tạo từ nó. Khi hát đến câu cuối cùng, khi vòm cầu "sụp" xuống, đứa trẻ nào bị mắc kẹt bên trong sẽ tính là thua. Ở ải này, vòm cầu "sụp đổ" bắt đầu từ lúc cây cầu tháp nâng lên, đứa trẻ thua cuộc rơi vào khe giữa cây cầu tháp, hình phạt là cái chết vĩnh viễn."
"Nói cách khác, chỉ khi đám nhóc này chơi trò chơi thì cây cầu mới nâng lên. Cũng tức là khi bọn nó đứng yên thì cây cầu an toàn và có thể qua được.
"Thế giờ họ chơi xong rồi đấy, anh cứ thử xem có đi qua được không." Tần Sở Hà liếc gã một cái, thờ ơ nói.
Không Động lúng túng giật mình, xua tay lia lịa:
"Ai da ... cứ từ từ, giờ bọn nó mới chơi một lần, lỡ không phải quy luật đấy thì sao? Lý thuyết vẫn cần được chứng minh bằng thực tiễn. Chúng ta chờ chút xem, dù sao thì có đạo cụ cấp cao cũng không sợ kỹ năng "mê hoặc" như đứa trẻ vừa rồi, đừng vội đừng vội."
Tần Sở Hà lười nói với Không Động, thấy Trình Mạch từ lúc bắt đầu đã hơi mất tập trung, không nhịn được vươn tay ra kiểm tra trán anh, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Dòng chữ khi nãy trên tường, Beware of Mistakes. Cẩn thận với những sai lầm. Lúc nhìn thấy nó tôi chỉ nghĩ, chúng ta cẩn thận với sai lầm tức là như thế nào?"
"Giờ thì tôi đã biết. Ý của câu này thực ra là để nhắc nhở chúng ta chú ý đến những sai lầm trong ải này."
"Về phần giải thích của mối quan hệ giữa bài hát đó với cây cầu, anh đã sai." Trình Mạch nhìn Không Động. Anh xoa xoa trán, dư âm của "mê hoặc" khiến anh vẫn còn hơi nhức đầu, giọng nói anh nhẹ đi rất nhiều, ""London Bridge is falling down" trong bài hát thiếu nhi đó không hề ám chỉ đến cây cầu này."
"Đây là sai lầm đầu tiên ở đây."