Trò Chơi Độc Lập 30330

Chương 30




TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)

NO.2738: CỜ TỶ PHÚ

CHƯƠNG 30: ĐANG CHỜ PHÁN QUYẾT

Wattpad: ssongrbb

Sắp rồi! Trình Mạch ở cách đó không xa siết chặt nắm tay.

Bóng đen vẫn cứ thờ ơ ngâm nga một giai điệu không tên, nhưng rõ ràng mục tiêu lại nhắm vào Lộ Nhất Phàm đang giả nữ. Gã mặc lễ phục kẻ sọc quái dị thời trung cổ, chiếc mũ đội đầu lung lay theo từng bước chân, lộ ra vài sợi tóc đỏ rực. Bông hồng cài trên ngực áo đã héo rũ, một chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng bể nát lấp ló trước ngực. So với cơ thể gã, bộ đồ này trông quá rộng, ống quần ngắn đung đưa trong gió lộ ra cổ chân mảnh khảnh trên đôi giày Martin. Cùng với những bước chân kỳ quái, cả người gã ta trông giống như con rối được tròng lên một bộ quần áo lạ lùng.


Vị khách không mời này từ từ tiếp cận Lộ Nhất Phàm, khuôn mặt vốn dĩ ẩn dưới chiếc mũ đội đầu cũng hiện ra dưới ánh trăng –

Không biết trong đầu kẻ dị hợm này suy nghĩ gì, khuôn mặt nhợt nhạt được tô bằng lớp trang điểm đậm lỗi thời, cả người tràn ngập khí tức tử vong. Màu môi tím tái, làn da xám trắng như người chết, quầng thâm phóng đại trải khắp hốc mắt ... Nhưng mà điều khiến người ta nhìn qua không thể quên là đôi đồng tử xanh biếc hút hồn mà lớp eyeliner dày cũng không thể che khuất được.

Người này đi phía sau Lộ Nhất Phàm, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ Lộ Nhất Phàm:

"Hi... người đẹp."

Gã kề sát vào cổ Lộ Nhất Phàm, âm cuối tinh tế và mềm mại, tựa như thì thầm.

Lộ Nhất Phàm cứng đờ người, nhận thức được sắp phải đối mặt với kẻ sát nhân hẳn là một sự tra tấn tâm lý tàn nhẫn đối với cậu. Sau vài giây, Lộ Nhất Phàm cuối cùng cũng "răng rắc" chuyển động cổ, mặt đối mặt với vị khách không mời mà đến.


"!" Đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt kinh khủng như vậy, Lộ Nhất Phàm trợn trắng mắt, tiếng quát chói tai sắp trào lên cổ họng: "Đờ..."

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vị khách không mời ấy cười gian xảo, bất ngờ đột kích hôn lên môi Lộ Nhất Phàm.

Không chỉ Lộ Nhất Phàm mà tất cả mọi người đều sững sờ, ai nấy đều ngây người nhìn nụ hôn nồng nhiệt dưới ánh trăng giữa vị khách không mời và chàng trai giả nữ, như một bầy gà công nghiệp chưa nhìn thấy thế gian.

Trình Mạch là người đầu tiên phản ứng. Cứ cái đà này, chưa chờ tới lúc tên tội phạm này thực hiện các hành vi phạm tội, Lộ Nhất Phàm sẽ vì bị sàm sỡ mà nổi trận lôi đình mất. Lỡ mà cậu ta gào lên, trước sau gì kế hoạch này cũng đi tong.

Suy xét xong, Trình Mạch tràn đầy tinh thần cách mạng giải cứu bạn mình đang trong tình thế dầu sôi lửa bỏng, nhảy ra hét lên: "Dừng lại!"


Cùng lúc đó Lộ Nhất Phàm cũng giãy ra khỏi gông cùm của tên hung phạm, phun ra nốt câu khi nãy chưa kịp chửi, giọng điệu vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ, xấu hổ khi bị cưỡng hôn trước mặt mọi người:

"Đờ phắc."

Lộ Nhất Phàm bị hôn đến tay chân bủn rủn, nghe thấy tiếng lòng tự trọng bao nhiêu năm không cảm nhận được của mình dưới tác động mãnh liệt này "cạch" vỡ tan tành. Lúc này, nói méo gì cũng là thừa, Lộ Nhất Phàm cởi bỏ áo ngoài cản trở, vén váy lên, hét lớn lao về phía người khởi xướng sự việc.

"Mẹ mày! Mày hôn bố này! Dám hôn! Hôn này! Hôn cái em rể mày!"

Trong lúc nhất thời, Trình Mạch lao ra, các cảnh sát của Scotland Yard, Lộ Nhất Phàm giương nanh múa vuốt, con hẻm vốn yên tĩnh lúc này hỗn loạn không khác gì một trại gà tranh ăn.

Dưới đống hỗn độn này, chỉ có vị khách không mời vừa ung dung tiếp nhận những nắm đấm đang vung bừa bãi của Lộ Nhất Phàm, thuận tiện phóng ánh mắt chế giễu đến tất cả mọi người Scotland Yard. Chờ tất cả mọi chuyện lắng xuống, Trình Mạch lạnh mặt ngồi trên bậc thềm, lần đầu tiên nhận trong đời cảm nhận được cái gì gọi là sức cùng lực kiệt.
"Anh bảo... anh không phải Jack?" Mặt anh không biểu cảm nhìn người thanh niên ăn mặc dị hợm trước mặt.

"Không không, tôi là Jack, nhưng không phải là Jack các người muốn tìm." Sau khi đùa mọi người xoay vòng vòng, thanh niên cảm thấy mỹ mãn nằm ngửa trên mặt đất, không thèm để ý đống bụi bặm sắp bám lên quần áo, dường như rất thoải mái khép hờ mắt, "Tôi là Jack nghịch ngợm, mà kẻ mấy người đang kiếm, là Jack the Ripper."

"Saucy Jacky ..." Cái tên này chạm vào dây thần kinh trong não Trình Mạch, anh chợt nhớ ra điều gì đó.

Trong thời gian Jack the Ripper phạm tội, rất nhiều bức thư đã được gửi đến Scotland Yard và các tờ báo liên quan. Một số được quần chúng sử dụng để cung cấp thông tin liên quan, trong khi một số được cho là do chính Jack the Ripper viết. Trong số những bức thư này, một người viết tự gọi mình là "Saucy Jacky", tức là "Jack nghịch ngợm". Bức thư này sau đó được xác định là do người khác viết và không liên quan gì đến chính "Jack the Ripper".
Nói cách khác, nếu những gì người này nói là sự thật thì y chỉ là một NPC giả do bản sao tạo ra dựa trên các tình tiết của vụ án lúc bấy giờ, khiến bọn họ hoang mang nhầm lẫn và tăng độ khó khi bắt Jack the Ripper.

"Sao anh lại ra tay gây rối?" Trình Mạch cố nén lửa giận trong lòng.

"Cho dù tôi không đến, kế hoạch của các cậu cũng sẽ không thành công. Biết tại sao không?" Thanh niên tên Jacky ngồi dậy, giọng điệu giễu cợt mỉa mai, "Ở đây quá yên tĩnh."

"Yên tĩnh?" Trình Mạch cau mày, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, không khỏi mở to mắt.

Y nói đúng. Nơi này quá yên tĩnh.

Để đảm bảo rằng Jack the Ripper không chọn nhầm người khác làm mục tiêu, Scotland Yard đã di tản hết khu vực này trước khi màn đêm buông xuống, nói cách khác, tối nay Lộ Nhất Phàm là "người phụ nữ" duy nhất xuất hiện trong khu vực này.
Nơi có mạng lưới mại dâm phát triển nhất vùng, đêm nay lại lặng im không tiếng động, một điều quá bất thường đối với khu East End của London, nơi được mệnh danh là thiên đường của các hoạt động ngầm. Là một người hiểu rõ mười mươi về khu vực này, Jack the Ripper chắc chắn sẽ nhận ra điều gì đó không ổn ngay bước đầu tiên bước chân vào đây.

Nói cách khác, kế hoạch này đã thất bại ngay từ đầu.

Trình Mạch thở dài, tức giận trước sự phá rối của Jacky đột nhiên tan thành mây khói, giờ phút này anh chỉ cảm thấy vô lực.

Cái kế hoạch phô trương như vậy chắc chắn đã khiến Jack the Ripper cảnh giác, việc tóm gã ta sẽ không còn đơn giản nữa. Nếu trước kia họ có thể nghĩ ra vấn đề Jacky vừa đề cập, chẳng phải tất cả những nỗ lực của họ ngày hôm nay sẽ không bị lãng phí sao?
Được cái từ lâu nhóm cảnh sát ở Scotland Yard đã học được cách đứng lên mạnh mẽ hơn sau hàng tá lần thất bại, họ cũng không thất vọng gì nhiều, thậm chí còn chạy tới an ủi đám người Trình Mạch trước khi tạm biệt. Đoàn người Trình Mạch thu dọn đồ đạc quay về, Jacky cũng lẳng lặng theo sát phía sau bọn họ.

"Nói thế thì, anh biết thừa kế hoạch này sẽ không thành công, sao vẫn chạy tới chỗ này? Lại còn cố tình giả dạng làm chúng tôi hiểu lầm cơ." Lộ Nhất Phàm đã đổi lại quần áo cũ, vẫn mang bộ dáng tức giận, rõ ràng vẫn còn đang cáu vì những gì Jacky đã làm vừa nãy.

"Bởi vì đúng lúc thấy một chàng trai rất hợp khẩu vị của anh." Đôi mắt Jacky trêu ghẹo, y liếm môi, xấu xa nhìn về phía Lộ Nhất Phàm, "Còn chiếm được hời."

"Khốn nạn!" Lộ Nhất Phàm bị hứng thú không thèm che giấu trong mắt y làm hoảng sợ, lập tức che ngực lui về phía sau vài bước, trợn mắt: "Anh anh gay các anh tôi không quan tâm, tôi tôi chính là xì trây thuần chủng, rèn không đổi uốn không cong, anh đừng có mà có ý đồ đen tối với tôi."
Jacky chỉ mỉm cười nhìn cậu, không nói nữa.

"Sao anh cứ đi theo chúng tôi thế?" Lộ Nhất Phàm đột nhiên cảnh giác, nghi ngờ nhìn chằm chằm y.

"Anh không có chỗ ở." Jacky buông hai tay, cười rất đểu, "Đặt khách sạn giúp anh, không cần quá tốt, chỉ cần có bồn tắm lớn là được."

"Một xu cũng không có còn không biết xấu hổ mà đứng đây đòi hỏi à?" Lộ Nhất Phàm sắp bị cái tên mặt dày này làm tức chết rồi, kỹ năng chửi người cậu vẫn lấy làm tự hào tự nhiên vô dụng, nghẹn nửa ngày mới rặn ra một câu: "Đừng bảo nơi nào tốt thì anh bám chỗ đấy đấy?"

"Để cậu ta theo đi." Tần Sở Hà nãy giờ luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, mặt không chút biểu cảm, "Tầng tôi và Trình Mạch ở vẫn còn phòng trống. Nếu vẫn lo lắng thì có thể sắp xếp phòng cậu ta ngay bên cạnh chúng tôi, hai chúng tôi sẽ trông cho."
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào gương mặt hắn, giữa đôi lông mày anh xuất hiện vệt đen nhàn nhạt, khiến Trình Mạch không thể không nhìn hắn lâu hơn một chút. Lộ Nhất Phàm lẩm bẩm đôi câu, dù không tình nguyện lắm nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý mở thêm một phòng cho Jacky ở cùng tầng.

"Trong đám các anh vẫn có người thông minh đấy." Jacky liếc mắt nhìn Tần Sở Hà, cười mãn nguyện, chắp tay sau đầu, nhàn nhạt ngâm nga vài giai điệu vụn vặt.

Tần Sở Hà mặc kệ y, chỉ là hơi mệt mỏi nhắm mắt. Từ nãy đến giờ hầu như hắn không nói lời nào, điều này khiến Trình Mạch hơi bận tâm, không khỏi khẽ kéo cánh tay hắn, nhỏ giọng hỏi:

"Anh không sao chứ?"

Tần Sở Hà lắc đầu, dịu dàng nhìn anh, trong ánh mắt có quá nhiều thứ Trình Mạch nhìn không thấu. Đến cuối cùng hắn vẫn không nói lời nào, chỉ gắt gao siết chặt tay Trình Mạch.
---

Trình Mạch lại nằm mơ một giấc mơ vô lý và kỳ lạ.

Trong giấc mơ này, mọi thứ chỉ toàn một màu đỏ như máu. Mặt trăng to như mắt người khổng lồ, sít sao nằm trên chốc đường chân trời. Bề mặt gồ ghề của nó khiến người ta liên tưởng đến làn da của một bệnh nhân mắc bệnh vảy cá. Mùi gỉ sắt nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến anh khó thở như thể cổ họng đang bị một bàn tay vô hình nào đó nhéo vào.

Dường như anh đang khóc, trong không gian hỗn loạn, anh chỉ nhớ rằng mình tha thiết nắm chặt tay một người khác. Bàn tay đó nóng rực như mỏ hàn đốt hồng, đau đớn dữ dội truyền từ lòng bàn tay tới tận trái tim anh. Đầu óc anh cũng hỗn loạn như thế, ý niệm duy nhất còn rõ ràng chính là: đưa anh ấy đi.

Đưa anh ấy đi. Tôi muốn ... tôi muốn đưa anh ấy đi.

Hơi nóng thiêu đốt trong lòng bàn tay đột nhiên biến mất khỏi anh, anh vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng mơ hồ của một thanh niên.
Người ấy nở nụ cười thê lương rồi quả quyết xoay người. Hắn mở rộng vòng tay, đó dường như là một cái ôm.

Xa xa truyền tới tiếng gió rít gào, một vệt sáng quét ngang bầu trời. Thanh trường thương vàng nhạt khắc văn tự phức tạp xé mây mà tới, vừa chính xác vừa tàn nhẫn xuyên qua trái tim người thanh niên.