TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)
NO.1043: VÀ RỒI CHẲNG CÒN AI
CHƯƠNG 21: THÁP BABEL
Wattpad: ssongrbb
Tiếng sấm rầm như tiếng trống hòa cùng với tiếng rồng ngâm. Nơi cuối đường chân trời, một đám mây lớn màu đen cuồn cuộn nổi lên, sinh vật lạ khổng lồ tựa như thần binh trời giáng từ phía xa lao tới.
Con vật khổng lồ này trông như là tổ hợp của vài loài động vật. Sừng rồng, đầu rắn, đuôi bọ cạp, trước là mình sư tử, sau là chân đại bàng, toàn thân có vảy vàng, đầu rắn có đỉnh nhỏ, đồng tử sắc bén lóe lên ánh vàng rực rỡ. Khi bay trên bầu trời, luồng không khí nâng hai chân trước cường tráng lên, đồng thời vuốt sau sắc bén hơi nhấc lên không trung, thể hiện tư thế tấn công cực kỳ mạnh mẽ.
"Sirrush ..." Từ Thanh ngạc nhiên nhìn sinh vật bay lơ lửng trên điện lớn, lẩm bẩm, "Hóa ra nó có thật."
Vài giây sau mây đen phía chân trời ùn ùn kéo đến, một tia chớp chói mắt lóe lên xé nát màn mây. Xung quanh thành phố này, sấm sét nổ tung khắp nơi đinh tai nhức óc. Mưa to như trút nước, những hạt mưa đầu tiên khi chạm đất nháy mắt sau hóa thành hơi nước, sương mờ vây khắp không gian vạn dặm, bao phủ mọi vật không thể nhìn rõ thứ gì.
Một tiếng gào thét phẫn nộ bỗng truyền lên từ phía dưới.
Oannes đã đến gần ngôi đền, trong tích tắc tốc độ của ông ta đột nhiên tăng vọt!
Bên ngoài cửa sổ của ngôi đền bảy tầng, một khuôn mặt trắng bệch thê thảm như tượng thạch cao hiện ra. Ông ta gắt gao nhìn chằm chằm Marduk, đôi con ngươi trắng dã giật giật liên hồi, vừa giận dữ vừa kích động.
Marduk nâng quyền trượng của mình lên lần thứ ba.
Oannes bị đánh bay xuống, thân cá khổng lồ đập thẳng vào tường thành. Bức tường bị va chạm mạnh, "ầm ầm" sụp xuống toàn bộ.
Oannes đứng dậy khỏi đống đá vụn, khuôn mặt cứng đờ của ông ta kêu lên "răng rắc", đột nhiên xuất hiện một vết nứt dài. Thân thể ông ta cứng đờ, không thể tin rằng mặt mình đã nứt ra. Vài giây sau, Oannes ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, nổi giận quẫy tung vây cá, lớp vảy xanh trắng lại nhuốm dần màu máu đỏ.
Marduk bước xuống khỏi tọa thần rồi đưa tay về phía Sirrush đang bay trên bầu trời.
"Mushkhushshu." Ngài gọi tên Sirrush. Âm thanh của Chủ thần Babylon uy nghiêm trầm ấm, như tiếng sấm đang âm ỉ vang trên trời.
Marduk và Oannes quấn lấy nhau, trời đất quay cuồng, mưa to như trút, từng khoảng tường thành thi nhau sập xuống, hai vị thần trong thần thoại Babylon chiến đấu khó phân thắng bại.
Thân cá trên người Oannes nóng cháy như bàn ủi, những giọt mưa vừa rơi xuống đấy lập tức hóa hơi, khiến Marduk rất khó đến gần. Miệng cá liên tiếp phun ra những bong bóng máu khổng lồ. Mushkhushshu chỉ vô tình chạm vào một chút, bong bóng máu đã vỡ ra ngay lập tức, dòng máu đen đặc bắn ra lập tức ăn mòn lớp vảy vàng kín kẽ, hóa máu thịt lẫn lộn.
Mushkhushshu khẽ gầm gừ, đồng tử vàng rực bùng lên lửa giận vừa uy nghiêm vừa sắc bén, cuối cùng cũng chớp lấy thời cơ quật thẳng Oannes xuống mặt đất, chiếc đuôi dài có kim bọ cạp đâm vào đôi mắt cá cửa Oannes không thương tiếc, đóng đinh ông ta một cách chắc chắn vào mặt đất.
Oannes liều mạng quẫy đạp, mủ vàng chảy ra từ mắt cá để lại vết cháy xém trên đuôi bọ cạp của Sirrush. không hề bị cơn đau ảnh hưởng, dù đang thở hổn hển dữ dội nhưng vẫn trung thành thay chủ nhân giẫm lên đầu và đuôi Oannes.
Marduk im lặng nâng quyền trượng lên. Lần này quyền trượng hoàng kim chỉ phát ra sắc vàng mờ nhạt, như ngọc lưu ly nóng chảy tôi vào nước lạnh.
Ngài thẳng tay đâm mạnh quyền trượng vào mặt Oannes!
Khuôn mặt thê thảm vốn đã thủng lỗ chỗ cuối cùng cũng "răng rắc" một tiếng vỡ nát hoàn toàn.
Chớp mắt, một cột máu phun ra từ mặt người vỡ vụn của Oannes, bắn thẳng lên trời, hòa với mây đen cuồn cuộn rơi xuống thành một cơn mưa máu. Chỉ tích tắc sau gió lớn thét gào, sấm chớp xé trời, mưa máu tụ thành biển cả.
Marduk buông quyền trượng, lặng lẽ nhìn biển máu đang dâng lên, đó là dòng máu của chính thần dân nơi mình bảo vệ. Mushkhushshu nằm ở một bên, ngoan ngoãn lè lưỡi liếm lòng bàn tay ngài.
Ngài quay đầu lại thoáng nhìn Đền Esagila, nơi trong quá khứ tín đồ cuồn cuộn, là minh chứng cho những tháng ngày mình được thờ phụng, tôn sùng. Mà bây giờ tỉnh giấc mộng tàn, thành phố lộng lẫy biến đi, chỉ còn ngôi đền đang rung chuyển trong bể máu.
Marduk lại ngửa đầu nhìn lên bầu trời, từng giọt mưa nặng trĩu nện xuống từng tấc da. Bóng dáng ngài ngày càng mờ nhạt, một thần một thú cứ thế từ từ biến mất trong màn mưa xối xả.
---
Lòng Trình Mạch nhẹ nhõm, cảm giác trái tim bị một bàn tay to lớn nắm chặt cuối cùng cũng biến mất.
Oannes đã chết, không khí nóng nực cũng bị mưa lớn xối tan, như Tần Sở Hà đã hứa, họ chỉ mất một thành viên trong hai ải cuối, phó bản này chắc cũng sắp kết thúc rồi.
Tuy nhiên mọi thứ không đơn giản như anh nghĩ.
Marduk đã biến mất nhưng cơn mưa lớn vẫn không dừng lại. Giờ phút này thế giới đảo điên, bão táp mưa sa không dứt, nước mưa dâng trào tạo ra sóng lớn, sấm chớp ầm ầm tưa như âm thanh diệt thế.
"Đại hồng thủy ..." Từ Thanh nghiến răng nhìn ra ngoài cửa sổ, "Sao lại là Đại hồng thủy chứ?"
"Hầu như trong tất cả các thần thoại đều tồn tại một trận đại hồng thủy diệt thế, thần thoại Mesopotamia cũng không ngoại lệ." Tần Sở Hà vẫn không hề hoang mang, chỉ cảm thấy hơi bất ngờ vì tình huống này không nằm trong dự đoán ban đầu của hắn. "Marduk là chủ thần của thần thoại Babylon, cũng là vị thần đại diện cho bão tố, đáng lẽ khi ông ấy biến mất mưa bão phải tự động ngừng mới đúng."
"Nhưng bây giờ mưa vẫn chưa ngừng mà ngày càng to hơn chứ!". Mặt nước đã dâng lên gần tầng thứ năm, Từ Thanh bắt đầu thấy phát phiền, bực dọc cào tóc: "Nước sắp lên đến đít rồi, cứ như này chưa kịp vượt ải cả đám sẽ chết đuối mất."
Trình Mạch đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Tháp Babel," anh nói.
"Gì cơ?" Từ Thanh sửng sốt.
"Tháp Babel." Trình Mạch nhắc lại, "Lúc nãy mọi người chả bảo đền Esagila là hóa thân của tháp Babel trong truyền thuyết sao? Cho dù chưa hoàn thiện, nó cũng là một ngọn tháp cao. Nếu tòa tháp này thực sự tồn tại, chúng ta có thể đi lên bằng đường của nó."
"Chìa khóa, trong đền nên có một chiếc chìa khóa có thể mở ra tháp Babel." Tần Sở Hà trầm tư một lát, ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh chỗ bọn họ. "Tầng này là điện chính của Marduk. Nếu có bất kỳ đạo cụ quan trọng nào, chắc chắn nó sẽ xuất hiện ở đây. Chia nhau ra tìm!"
Mọi người phân tán khắp điện, dựa theo kinh nghiệm mà điên cuồng tìm kiếm chiếc chìa khóa không biết có tồn tại không kia. Cơn mưa xối xả bên ngoài vẫn không có dấu hiệu ngừng, sấm rền như gõ trống tang, gió rít vang tựa kèn địa ngục. Ngoài sảnh gió lớn mưa to kéo dài không dứt, gõ vào lòng người báo hiệu đếm ngược tử vong.
Tích tắc. Tích tắc.
Trình Mạch phát hiện Tần Sở Hà không hề nhấc chân tỉ mỉ tìm kiếm bốn phía quanh chính điện giống như Từ Thanh và Lưu Tiêu, hắn chỉ đứng ở giữa điện thờ, nhìn chằm chằm vào chỗ tọa của Marduk trước mặt, trầm ngâm suy nghĩ điều gì.
Kể từ khi Marduk thức tỉnh, thần tọa đã biến thành một đống tan hoang. Mất đi thần linh cư trú, hoàng kim cũng tựa sứ mà vỡ vụn, chỉ còn lại vài khối hơi nguyên vẹn, giúp người ta phân biết được vài bộ phận tay, chân... Trình Mạch nhìn một lúc vẫn chả hiểu ra sao, nhưng trực giác mách bảo phương hướng Tần Sở Hà đang tìm mới là chính xác, vì vậy anh bước tới hỏi:
"Anh tìm gì ở chỗ thần tọa này thế?"
"Trong thần thoại Babylon, Marduk có hai vật tượng trưng, đó là Sirrush và đinh ba kép." Nước đã dâng tới lòng bàn chân họ, nhưng Tần Sở Hà vẫn không quan tâm. Đôi mắt hắn dò tìm trong đống vàng vụn từng li từng tí, giải thích, "Ông ấy dùng quyền trượng triệu hồi Sirrush xuất hiện, nhưng một vũ khí khác là đinh ba lại không thấy. Theo lẽ thường, khi Marduk chiến đấu, cả Sirrush và đinh ba đều sẽ được sử dụng cùng lúc, nhưng lần này tôi chỉ nhìn thấy Sirrush."
"Vậy thì, cây đinh ba đó ở đâu?" Tần Sở Hà tự hỏi rồi lại tự đưa ra câu trả lời, "Kể từ khi ông ấy tỉnh lại, tôi chưa từng thấy ông dùng nó, vậy chắc cây đinh ba đó vẫn còn nằm trong đống mảnh vụn này."
"Thà dùng quyền trượng làm vũ khí còn hơn là cây đinh ba như hình với bóng sao? Chuyện này quá kỳ lạ. Liên tưởng đến chuyện của tháp Babel, tôi đoán cái đinh ba này không gì khác chính là chìa khóa mở ra tháp Babel... Hử?" Có lẽ là tìm thấy gì đó, đôi mày đang nhíu của Tần Sở Hà dần dãn ra. Hắn vươn tay, từ trong đống đổ nát của tượng vàng nhặt lên một mảnh vụn chỉ dài hai ngón tay.
Trình Mạch phát hiện ra đó đúng là một cây đinh ba tinh xảo, một bên bóng loáng bằng phẳng, bên kia có hoa văn răng quy tắc, trông giống như một chiếc chìa khóa.
"Ở đây."
Trong lòng bàn tay của Tần Sở Hà, chiếc chìa khóa nhỏ chợt lóe ra những tia sáng nhạt. Nó bay lên khỏi lòng bàn tay của Tần Sở Hà, đáp xuống bên thần tọa, nhẹ nhàng và chính xác đâm vào một khe hở mà trước đây họ không hề để ý.
Âm thanh "Cạch" vâng lên như cơ quan nào đó được mở ra, thần tọa khổng lồ của Marduk đột nhiên nở ra như một bông sen, tiếng nổ vang đùng đoàng truyền lên từ dưới lòng đất, lấn át cả tiếng sấm sét mưa tuôn đầy trời.
"Lên hết đi." Tần Sở Hà nhanh nhẹn xoay người trèo lên thần tọa, sau đó kéo Trình Mạch lên, Từ Thanh bế Lưu Tiêu đang trong hình dạng một cô bé cũng bước lên theo.
Chớp mắt sau khi cả bốn người leo lên thần tọa, phần còn lại của mặt đất đều sụp xuống, toàn bộ ngôi đền Esagila đổ vỡ tan tành, từng lớp gạch men đất đã khổng lồ rơi xuống dòng nước cuồn cuộn ngập trời, chỉ còn tòa thần tọa vẫn lơ lửng trên cao.
Một cây cột nhô lên khỏi mặt nước, thần tọa chở bốn người bọn họ vươn thẳng lên trời, như thể mục tiêu của nó là độ cao vô tận, là nơi cư ngụ của các vị Thần. Nhìn từ xa, nó giống như một ngọn tháp cao ngất đồ sộ không biết bao người xây dựng.
Mưa tạnh dần, sấm chớp cũng từ từ tan biến, mây đen theo đó cũng tản đi. Phóng mắt nhìn xa, dòng lũ rộng lớn vô biên, thành phố Babylon chìm trong biển nước, họ như là những sinh vật sống còn tồn tại duy nhất trên thế giới này.
"Nào! Ta hãy xây cho mình một thành phố và một tháp có đỉnh cao chọc trời. Ta phải làm cho danh ta lẫy lừng, để khỏi bị phân tán trên khắp thế giới." Lưu Tiêu rì rầm.
Lúc này âm thanh nhắc nhở của trò chơi vang lên:
"Phó bản No.1043 đã kết thúc tại đây, số người chơi ban đầu: 10, số người sống sót: 4, điểm số của người chơi sẽ được hệ thống tự động tính toán. Thời gian trước khi thoát phó bản còn 20,19..."
"Tạm biệt và chúc các cậu may mắn." Lưu Tiêu cúi chào họ rồi biến mất.
"Tôi không muốn gặp các người nữa." Từ Thanh hừ lạnh, liếc nhìn hai người bọn họ, một lúc lâu sau mới thở dài nói: "Nhưng tôi vẫn chúc các người may mắn."
Từ Thanh cũng rời khỏi phòng.
"10, 9, 8 ..."
Trong màn đếm ngược lạnh lùng, Trình Mạch nhìn Tần Sở Hà, lòng anh như có ngàn lời muốn nói, rất nhiều thắc mắc, càng nhiều hoang mang bồi thêm khó hiểu, nhưng lời nói ra đến miệng lại trở thành một câu đơn giản:
"Có thể gặp lại anh không?"
"..." Tần Sở Hà ngẩn ngơ, chăm chú nhìn anh, "Em muốn gặp lại tôi sao?"
Trình Mạch gật đầu.
Thế là Tần Sở Hà hơi mỉm cười, trong thế giới đang dần mờ nhạt, hắn gật đầu với Trình Mạch. Nhưng Trình Mạch lại cảm thấy nụ cười này cay đắng quá, chẳng thấy toát ra niềm vui sướng, ngược lại nhuộm đẫm bi thương.
Lảm nhảm nè: Chưa đổi xưng hô đâu nha, tui chỉ nghĩ là có thể lúc này anh Hà ảnh xúc động quá, nên tui cho nói 1 lần duy nhất haha.
-Hết phó bản đầu tiên-