TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)
NO.1043: VÀ RỒI CHẲNG CÒN AI
CHƯƠNG 15: GIẢI MÃ
Wattpad: ssongrbb
Đến khi Trình Mạch lại gần, nét mặt của Tần Sở Hà đã trở lại bình thường, giống như giọt nước mắt vừa rồi Trình Mạch nhìn thấy chỉ là ảo giác của anh.
Trình Mạch ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ quả lắc khổng lồ ở trung tâm quảng trường, lòng chợt chùng xuống.
Không ổn. Hình như dòng chảy thời gian bên trong và bên ngoài khu vực trò chơi có sự khác biệt, khi nãy Trình Mạch cảm tưởng nhiều nhất chỉ mất vài phút, thế mà vòng quay của đồng hồ trung tâm đã trôi đi gần một phần ba.
Bây giờ không có thời gian để suy nghĩ những vấn đề khác, Trình Mạch kìm nén ý muốn hỏi Tần Sở Hà, chỉ vào đồng hồ trung tâm, ý bảo rằng thời gian không còn nhiều nữa. Tần Sở Hà hiểu ý gật đầu, hai người tăng tốc chạy tới trò chơi thứ hai.
Một chiếc thuyền buồm cổ xưa giống như phiên bản thu nhỏ của HMS Providence* trong "Cướp biển vùng Caribbean" đã sẵn sàng vận sức chờ phát động. Thân thuyền chầm chậm lắc lư theo tiết tấu của dòng sông, hai đầu thuyền giương cao lên, những cánh buồm trắng muốt mở ra, tung bay phấp phới trong cơn gió lạnh.
*普罗维登斯号: Vì tui không xem phim này nên khi tra trên google thì chỉ thấy HMS Providence là Tàu chiến của Hải quân Hoàng gia Anh, có lẽ nó tương tự như chiếc HMS Interceptor trong "Cướp biển vùng Caribbean", ai biết thì nhắc tui.
Chờ Trình Mạch và Tần Sở Hà ngồi vào hàng ghế đầu của boong, bánh lái của con thuyền bắt đầu quay một cách không kiểm soát, như thể có người thứ ba trên thuyền bất ngờ thao túng nó. Chiếc thuyền buồm từ từ đi dọc theo dòng sông chui vào hang động tối òm và chật chội phía trước, chặng đầu tiên của trò chơi này bắt đầu.
Y như Trình Mạch dự đoán, nơi đây quả thực là một ngôi nhà ma. Trong một hang động không hề có ánh sáng, gió lùa vào vách hang không bằng phẳng phát ra những tiếng rít gào mơ hồ quỷ dị, thân tàu thỉnh thoảng "Ầm" một phát đập mạnh rồi rung lên bần bật, như thể có thứ gì đó vô hình dưới nước đang va vào đáy thuyền. Thỉnh thoảng, từng cụm ma trơi đột ngột bùng sáng lên rồi lại vụt tắt ở hai bên hang động.
Trình Mạch và Tần Sở Hà an toàn đi đến cuối hang chật chội, sắc trời phía trước sáng ngời, có vẻ sắp đến lối ra rồi. Trình Mạch nheo mắt bởi ánh sáng chói lòa đột ngột, đột nhiên một chiếc áo mưa từ trên trời rơi xuống, chính xác khoác lên người anh.
"Nín thở, cúi đầu." Đầu anh bị một lòng bàn tay ấm áp đè lên, giọng nói trầm ổn bình tĩnh của Tần Sở Hà gần trong gang tấc.
Giây tiếp theo, chân của Trình Mạch đột nhiên trống rỗng, dường như con thuyền đang rơi xuống.
Ngay sau đó, một cú va chạm bất ngờ đã quất Trình Mạch ngã xuống boong thuyền không thể di chuyển được. Vài giây ngắn ngủi trôi qua, bọt nước bắn lên không trung đổ ập xuống hệt như một cơn mưa tầm tã. May mà áo mưa của Tần Sở Hà được đưa ra kịp thời, Trình Mạch tránh được chuyện bị mưa xối cho ướt sũng, ngẩng đầu lên vừa muốn nói lời cảm ơn, lại thấy ánh mắt Tần Sở Hà chăm chú nhìn về nơi nào đó trên mặt nước trước mặt.
Anh theo ánh mắt của Tần Sở Hà nhìn sang: một thứ màu đỏ nhạt dường như nổi trên mặt nước vẫn còn đang run rẩy.
Mới đầu, Trình Mạch không nhận ra mình vừa thấy cái gì. Chờ đến lúc ý thức và giác quan bắt đầu quay trở lại, Trình Mạch cảm thấy máu khắp người đột nhiên đông cứng lại.
Hóa ra đó là Lưu Huệ.
Chính xác là nửa cơ thể của Lưu Huệ.
---
Một ánh mắt cực kỳ mãnh liệt chợt dừng trên người Trình Mạch, anh dựa theo linh càm nhìn qua, Quả Quả đang đúng bên ngoài hồ nước thật lớn, không chớp mắt nhìn chằm chằm anh. Mái tóc cô bé ướt sũng, tóc dài hỗn độn dán vào vai, nước tích tụ trên chiếc váy mỏng manh nhỏ từng giọt xuống đất. Cô gái nhỏ ngày thường lanh lợi khôn ngoan đâu còn nữa, giờ chỉ thấy rặt một nỗi chán nản lại cô độc.
Chú ngựa con màu vàng đất ngồi trên chiếc vương miện to lớn trao huy hiệu. Trình Mạch không nhìn kỹ, bỏ huy hiệu vào túi và chạy về phía Quả Quả. Anh ngồi xổm xuống, mở rộng vòng tay muốn nâng cô bé lên, nhưng cô bé lắc đầu, lùi lại một bước, ánh mắt xuyên qua anh nhìn Tần Sở Hà ở phía sau.
"Bà ấy thất bại rồi." Cô gái nhỏ cúi đầu thở dài, sắc mặt tái nhợt khó nén vẻ mệt mỏi, giống như đột nhiên trưởng thành, dường như đột nhiên già đi.
"Tháp rơi kẹp tóc bà ấy, đáng lẽ em phải nghĩ ra... Trò chơi trước đó quá đơn giản, em đã thả lỏng cảnh giác." Quả Quả che khuôn mặt nhỏ nhắn, khó khăn hít vào một hơi. "Chỉ trong nháy mắt lúc tháp rơi khởi động, bà ấy còn chưa kịp kêu lên tiếng nào đã bị xé thành hai nửa".
"Nửa dưới trượt khỏi ghế an toàn và rơi xuống nước, trong khi nửa trên ..." Ngón tay mảnh khảnh của cô bé chỉ về phía tháp rơi khổng lồ phía trước. Trên đỉnh tháp, nửa thân người đang treo lơ lửng đung đưa trong gió.
"Em đang thấy tiếc thương cho cô ấy à?" Trình Mạch nhìn về phía Quả Quả. Lần đầu gặp mặt Lưu Huệ, cô ấy nói rằng mong muốn của mình là giành lại tình yêu của Quả Quả. Chả lẽ nguyện vọng này lại được thực hiện chỉ sau khoảnh khắc cô ấy lìa đời? Thật mỉa mai làm sao.
Quả Quả liếc nhìn anh, rồi đột nhiên mỉm cười. Nụ cười ấy không giống của một cô bé con, càng giống như của một người phụ nữ trưởng thành đã trải qua quá nhiều chuyện.
"Dù sao thứ mà cô ấy thế chấp không phải là thứ gì quan trọng. Nếu muốn chơi, chỉ cần vào phó bản khác là được rồi." Tần Sở Hà nhẹ nhàng cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, cứ như cái chết của Lưu Huệ trong phó bản này chỉ là một chuyện nhỏ nhặt.
"Anh có thể biết được vật thế chấp của bọn em?" Vẻ mặt của Quả Quả dần trở nên nghiêm túc "Thông tin cá nhân của trò chơi này đều được mã hóa rất nghiêm ngặt. Anh làm cách nào?"
Tần Sở Hà không trả lời câu hỏi của cô bé, chỉ hạ mắt nhìn về phía Quả Quả, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Hai người còn thiếu một huy hiệu phải không?"
Quả Quả nhìn chằm chằm Tần Sở Hà hồi lâu, thấy hắn không có ý định trả lời, thở dài, mở lòng bàn tay hướng về Trình Mạch và Tần Sở Hà.
Ba chiếc huy hiệu màu lam nhạt lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay nhỏ nhắn.
Tần Sở Hà ngẩng đầu nhìn đồng hồ quả lắc ở quảng trường trung tâm, nói với Trình Mạch: "Cậu và Quả Quả đi đến quảng trường đợi những người khác trước, tôi sẽ đi tham gia trò chơi một người".
Hiền nhiên hắn ta muốn tự mình đi kiếm chiếc huy hiệu còn thiếu, Trình Mạch lập tức sốt ruột: "Tôi sẽ đi cùng anh. Nếu hai người tham gia cơ hội thắng sẽ cao hơn một chút".
"Không đủ thời gian. Trò chơi dành cho hai người rất tốn thì giờ. Giờ chỉ có thể kiểm soát được thời gian của trò chơi này" Tần Sở Hà chỉ vào một trò chơi trên bản đồ tên là "Mưa bom bão đạn" *. Quả thật chơi trò này tốn ít thời gian nhất, nhưng độ khó của nó lại khiến người ta kinh hãi.
*Bullets and guns, một tựa game của Trung Quốc.
Giọng điệu của Tần Sở Hà rất đáng tin, "Tôi sẽ thách đấu, chờ tôi ở trung tâm quảng trường".
Trình Mạch mím chặt môi, tự nhiên hơi hoảng sợ. Anh phát hiện mình đang lo lắng không biết đây có phải là lần cuối cùng anh nhìn thấy Tần Sở Hà trong phó bản này hay không.
Dường như biết Trình Mạch đang e ngại điều gì, Tần Sở Hà mỉm cười, tuy nụ cười ấy chỉ thoáng qua tựa như sao băng vụt lướt trên bầu trời.
"Tôi sẽ trở lại." Hắn cúi đầu, chạm vào đầu Trình Mạch, đưa hai huy hiệu của mình trong túi cho anh, giọng điệu nghiêm túc rõ ràng đảm bảo, "Khi chuông reo mười một tiếng tôi sẽ quay lại. Tôi hứa".
Bóng dáng Tần Sở Hà nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, Trình Mạch hít sâu một hơi, lý trí nói với anh rằng để Tần Sở Hà hoàn thành trò chơi bổ sung này là sắp xếp khôn ngoan nhất, nhưng con tim lại thấy khó chịu khi thấy Tần Sở Hà một mình gánh vác trọng trách ấy. Cuối cùng lý trí đã chiến thắng, anh nắm tay Quả Quả nở một nụ cười trần an với cô bé:
"Trước tiên chúng ta tập hợp với những người khác đã"
Cô bé giật mình để Trình Mạch tùy ý nắm tay, một lúc lâu sau mới kéo lấy ống tay áo của Trình Mạch, thủ thỉ:
"Anh ấy cười lên đẹp thật".
---
Bên dưới đồng hồ quả lắc khổng lồ ở quảng trường trung tâm, Trâu Tinh Tinh đã đứng chờ ở đó.
Sau khi nhìn thấy Trình Mạch và Quả Quả, sắc mặt của cô ấy mới tốt lên một chút. Mọi người trao đổi thông tin với nhau, Trình Mạch biết được tuy rằng gặp chút khó khăn, nhưng Trâu Tinh Tinh vẫn thuận lợi lấy được hai chiếc huy hiệu, mà Trâu Tinh Tinh cũng biết được Lưu Huệ đã gặp chuyện và Tần Sở Hà không do dự đã chơi tiếp trò chơi đơn một mình.
Dù luôn có thái độ thù địch rõ ràng với phái nam, nhưng giờ phút này Trâu Tinh Tinh cũng không thể đâm chọt Tần Sở Hà cái gì, chỉ lẩm bẩm: "... anh ta cũng đàn ông thật đấy."
Từ Thanh chưa xuất hiện.
Khoảng thời gian chờ đợi Từ Thanh và Tần Sở Hà, để tránh cho bản thân nghĩ đến những viễn cảnh tiêu cực, Trình Mạch lấy mấy chiếc huy hiệu trong túi ra rồi xem xét chúng một cách cẩn thận.
Kiểu dáng của huy hiệu rất đơn giản, viền vàng nhạt, ở giữa là hình sư tử đỏ thẫm đội vương miện được chạm khắc nổi. Trình Mạch chợt nghĩ đến con bò tót màu nâu đỏ ở trò chơi thứ hai, sư tử biển vàng xanh, chiếc thuyền buồm hai đầu giương cao, con ngựa con ngồi trên chiếc vương miện khổng lồ phát huy hiệu cho họ trong trò chơi thứ hai... dường như anh đã gặp qua những hoa văn rải rác này ở đâu, nhưng cẩn thận hồi tưởng lại vẫn không nắm bắt được. Trí nhớ của anh giống như sợi tơ nhện mảnh mai đung đưa trong gió, có thể nhìn thấy nhưng không thể nắm bắt.
"Bò tót, sư tử biển, thuyền buồm, ngựa, sư tử đội vương miện ... Chúa giúp đỡ, bữa tiệc lửa trại, Ngải Cách, Agnes ..."
Anh lẩm nhẩm kỹ lại những cái tên này, như thể đang cầm một bó tơ rối thành một mớ hỗn độn, chỉ chút nữa thôi là gỡ được nút rối cuối cùng.
Đột nhiên, vài đứa trẻ giơ băng rôn vui cười đùa giỡn chạy ngang qua Trình Mạch, một đứa nhóc vô tình va vào anh. Trình Mạch đứng dậy định để đám nhóc đi qua, tấm băng rôn dài lướt qua mắt anh.
"WELCOME TO NOVED."
Những dòng biểu ngữ như "WELCOME TO NOVED." được treo ở mọi ngóc ngách của trị trấn nhỏ này ngay từ lúc bắt đầu bước vào công viên. Tuy nhiên đúng lúc này tấm băng rôn bị lật lại mặt sau, ảnh ngược của dòng chữ hiện ra trước tầm mắt Trình Mạch, phông chữ hơi vặn vẹo.
Khoảnh khắc ấy, bàn tay của Chúa đã mang tất cả những mảnh ghép lộn xộn trở về vị trí cũ, những hình ảnh rải rác nhưng quen thuộc kia cuối cùng đã được xếp lại thành một bức tranh hoàn chỉnh trong tâm trí Trình Mạch.
Thì ra là thế, hóa ra chỗ này là ...
"Auxilio divino." Trình Mạch nở một nụ cười.