Trò Chơi Định Mệnh

Chương 53: Chương 53: Biết Nhau Từ Trước - Định Mệnh




My ngất đi sau tinh thần hoản loạn đó, là Quân đánh cô ngất bởi anh sợ bệnh cũ của cô sẽ tái diễn lại.
Lan Anh và Quân đưa My về nhà, Quân bế My lên phòng, Lan Anh đi theo. Thấy My ngất đương nhiên là ông Đức và bà Diễm rất lo, bé Andrew thì vô tư. Cậu bé không biết gì thấy mẹ mình ngất và được cậu bế nên chạy theo lên phòng.
Đặt My xuống giường thì Quân đi xuống nhà cùng cha mẹ và bảo bé Andrew đừng quấy rầy mẹ ngủ.
Khi tất cả mọi người đi xuống rồi chỉ còn lại Lan Anh. Lan Anh nhìn khắp căn phòng đều một màu đen. Ga nệm, áo gối, chăn và kể cả giấy dán trên tường cũng vậy. Nhưng đồ vật thì màu xanh dương và màu trắng.
Lan Anh khá ngạc nhiên về tông màu trong căn phòng này. My là con gái đáng lẽ ra phải thích màu hồng và màu trắng, những tông màu trắng chứ, sau lại thích màu lạnh và tối như thế.
- Màu đen là màu Thiên Khánh người em ấy yêu, thích, còn màu xanh dương là màu em ấy thích. Có thể nói căn phòng này tượng trưng cho sự tồn tại của Khánh._ Quân bước vào không hay, đến khi giọng nói của anh cất lên làm Lan Anh mới biết thì ra nãy giờ anh đứng ngay cửa sau lưng cô.
- Vậy còn đứa bé đó?_ Không hiểu sau cô lại tò mò vì đứa bé, cô rất muốn biết đứa bé đó là con của ai?
Quân không trả lời chỉ nói cô đoán thử đi rồi đi vào căn phòng, lướt qua cô. Đến chiếc bàn làm việc của My đằng kia. đứng nhìn những khung hình trên bàn và gọi cô tới đây.
Lan Anh bước tới, nhìn những vật trên bàn mắt cô thoáng lên một tia thương xót cho My.
Rồi giọt nước mắt trên mi cô cũng rơi xuống thì thấy những vật trên bàn đó, đặc biệt là từng nét chữ, dòng chữ trong cuốn nhật ký đó.
Quân không ngại gì, mà lấy nhật ký đó cho Lan Anh đọc. Lan Anh đọc vào khiến nước mắt cô không ngừng tuôn.
2 lần gặp My, cô thấy My hoạt bát, năng động cứ nghĩ My là người rất vui vẻ, hoạt bát, năng động nhưng cô không ngờ My lại là người tội nghiệp và sống nội tâm như vậy.
Và rồi Quân kể hết mọi chuyện cho Lan Anh nghe, Lan Anh khá bất ngờ và cảm động về My. Nhưng dù vậy cô vẫn nói đùa với anh.
- Tội nghiệp cho em gái anh, tôi ước gì người chịu mọi chuyện là anh chứ không phải cô ấy._ Lan Anh nhìn anh và nói.

Quân không giận mà cười, đúng là gần 5 năm năm rồi cô nhóc này vẫn chưa quên được chuyện xưa.
*
* *
Gần 5 năm trước.
Tại thành phố New York của Hoa Kỳ.
Một cuộc rượt đuổi ngoạn mục như phim hành động đang diễn ra ở thành phố này, đối tượng là . . .
- Cô chủ làm ơn đứng lại, để chúng tôi đưa cô về nhà._ Một bọn áo đen rượt một cô gái khoảng 23, 24t.
- Cô ngu mới đứng lại ấy người bắt về._ Cô gái đó chân rất nhanh nhẹn.
Cô không muốn về nhà, không muốn phải đi xem mắt ai cả, kể cả bạn thân của anh trai cô bở cô chúa ghét là cuộc hôn nhân sắp đặt. Nên dù có chết cô cũng không chịu về nhà mà ra cho người ta xem mắt, cô còn trẻ, rất trẻ nên không muốn lấy chồng. Rồi ở nhà làm người nội trợ, sinh con, đẻ cái. Cô không muốn, có chết cũng không?.
Dáng người nhỏ bé, mặc chiếc quần jean rách te tua, chiếc áo thun trắng ở trong, bên ngoài là chiếc áo denim, đầu đội 1 chiếc nón kết che kín mặt và kín tóc. Nếu nhìn xa hoặc không biết cô có thể bạn sẽ nghĩ cô là con trai với đôi giày thể thao kia.
Bọn vệ sĩ rượt cô ra tới đường lớn, nhưng lại là con đường vắng nên rất ít xe chạy qua. May mắn thay có một chiếc BMW chạy tới, cô chặn đường, khiến chiếc xe dừng lại và mở cửa vào xe ngồi một cách tự nhiên (=_=||||)
Vào trong xe, cô ngồi ở ghế sau và bảo tài xế chạy đi, tài xế không dám chạy, quay qua sau nhìn với gương mặt lo lắng thì một giọng nam lạnh lùng cất lên bảo chạy đi.
Chiếc BMW chạy vào một căn biệt thự lớn rồi dừng lại.
Cánh cửa ở ghế sau bên trái mở ra, dáng người nam bước xuống, cô cũng đi theo anh vào nhà.
Vào phòng khách, anh ngồi xuống ghế cô cũng ngồi xuống ghế theo anh.
- Sao cậu không về đi?_ Anh cũng mọi người không nhìn ra cô là con gái.
- Anh có thể. . . Cho tôi ở tạm nhà anh một thời gian được không?_ Cô rất thẳng thắng, nói thẳng ra vấn đề.
Người đàn ông đó môi hé nụ cười, một nụ cười khiến cô phải say nắng.
- Được thôi?_ Rất lâu anh mới trả lời
Câu trả lời của anh làm cô khá ngạc nhiên, cô tưởng anh từ chối chứ.
- Nhưng với một điều kiện._ Đương nhiên một người kinh doanh như anh luôn có điều kiện để trao đổi và cô cũng gật đầu
Và điều đó là cô phải làm ôsin cho anh, một điều kiện khiến cô nổi điên.
Rầm. . . (⌐■_■)
Cô đập bàn đứng dậy, tặng anh một câu trả lời nhẹ nhàng

- Cái gì? Ô sin, anh đùa sao? Việc gì tôi cũng làm nhưng ngoại trừ việc này.
Rồi đi ra khỏi nhà, khi dáng người kia đi rồi môi anh mới nhếch lên nụ cười. Nhà anh thiếu gì người làm chỉ là anh không muốn cho cô ở nên mới làm vậy.
Nhưng chưa được 1 thì cô chạy vào với gương mặt cực kỳ lo lắng.
- Lát có bọn người nào tìm tôi thì anh nói không có nha. Làm ơn giúp tôi việc này đi rồi anh kêu tôi làm gì cũng được._ Cô chấp tay cầu xin anh.
Anh nhìn cô đăm đăm không nói gì. Rồi anh gật đầu.
Mới lúc nãy chửi anh té tát bây giờ thì cầu xin, nghĩ người rộng lượng như anh tha cho cô chắc.
Bọn vệ sĩ đi bắt cô không biết làm cách nào mà tìm tới tận đây và xông vào nhà này.
Bọn vệ sĩ đi đến phòng khách thì thấy anh ngồi ở đó.
- Xin lỗi chủ thượng tôi đã cản bọn họ không được._ Vệ sĩ của anh báo
Anh chỉ phát tay rồi người đó không nói gì?
- Xin lỗi ngài William đã xông vào nhà ngài 1 cách như thế. Nhưng xin hỏi ngài, có gặp một cô gái nào mặc quần jean ngắn, ngang đùi, áo thun bên ngoài sơ mi, đội nón đen chạy vào đây không? Cô ấy là cô chủ của chúng tôi, nếu gặp cậu hãy đưa cô ấy cho chúng tôi._ Tên vệ sĩ cung kính nói.
Ngạc nhiên
Vô cùng ngạc nhiên. . .
Cậu con trai là con gái
Đặc biệt hơn, bọn vệ sĩ này là người của Thiện, họ nói tìm cô chủ chẳng lẽ tìm cô gái lúc nãy.
Anh từng nghe Thiện nói có một cô em ruột chẳng lẽ là cô ta.
- Có._ Anh không che giấu dùm mà nói thẳng.
Khỏi cần nói câu nói của anh làm cô nghe được hết sức bất ngờ. Cô cứ tưởng như trong mấy cuốn tiểu thuyết anh sẽ giúp cô nhưng cái này lại không?

Đáng ghét
Đúng là đáng ghét.
- Xin hỏi ngài William, cô chủ ở đâu?_ Tên kia cúi người hỏi.
- Trên lầu._ Anh chỉ và bọn vệ sĩ lên lầu bắt cô, nhưng cô lại có võ nên hạ được từng tên và chạy xuống phòng khách. Trong giây phút ngắn ngủi một suy nghĩ dại khờ hiện ra trong đầu cô là đánh anh.
Cô chạy xuống và đứng trước mặt anh, mặt đầy hình sự. Cô lùi bước nhưng cặp mắt vẫn không rời khỏi mặt anh. Rồi cô lấy đà chạy tới tung cho anh một cú đá nhưng anh không né, chỉ lấy tay đỡ và phản đòn bằng một chiêu rất nhanh, chiêu đó là gì cô cũng không rõ vì nó rất nhanh, thế là cô bị bắt, 2 tay bị còng lại.
Khi 2 tay bị còng ra sau thì một tiếng vỗ tay vang lên, 2 người đều nhìn về phía phát ra tiếng vỗ tay đó. Từ ngoài cánh cửa đi vào là Thiện, cô trợn mắt.
- A. . . Anh._ Cô lấp bấp gọi khi thấy Thiện đang đi tới chỗ cô.
- Quân, cảm ơn cậu đã bắt cô nhóc này lại, đúng là chạy trời không khỏi nắng._ Thiện cười nói với Quân rồi quay qua dùm gương mặt nghiêm khắc nói chuyện với em gái anh.
Lúc này cô mới hiểu thì ra Quân là bạn của anh trai cô, cô bị anh chơi 1 vố to đúng là tức không chịu nổi mà.
- William tôi thề, suốt đời không đội trời chung với anh._ cô biết tên anh được do bọn vệ sĩ gọi còn tên Việt chỉ biết tên chứ chưa biết họ. Nếu biết họ cô loi ra chửi luôn 1 thể =)).
Đang bình thường bị cô nói câu đó anh không giận chỉ ngạc nhiên và nói, bên môi còn che đậy ý cười.
- Cứ tự nhiên, nhưng đừng quên mặt và tên tôi nhé._ một câu kích não cô lên, cô tính nhào tới xử đẹp anh nhưng Thiện giữa cô lại và dẫn cô về trước nhiều người, cũng được thôi. Cô thích thì anh chiều nhưng không biết ai làm ai bể mặt đây?