Trò Chơi Định Mệnh

Chương 38: Chương 38; Ký Ức Hoa Giọt Tuyết





Vào những ngày lạnh giá, từ đông sắp chuyển sang xuân. Thì nơi đây, tại thủ đô Paris của Pháp một nơi lạnh giá chẳng khác nào ở Bắc Cực.
Những bông tuyết trắng xoá trên trời không ngừng rơi xuống, ngày nào cũng thế, sau những trận mưa tuyết là những núi tuyết trắng xoa lấp đầy tất cả những thứ trên mặt đất, làm cho tất cả lạnh giá như lòng người ngắm nó như bây giờ. Từng bông tuyết mang ký ức của 18 năm về trước.
Trên con đường đông đúc của thủ đô Paris của Pháp, vào những ngày cuối đông, sắp chuyển sang xuân thì vào những ngày này trời lạnh đi rất nhiều, dù ngoài đường những trận tuyết ngừng rơi nhưng giao thông vẫn bị ùng tắc, cũng ở một con đường kia xe cột vẫn qua lại nhưng ít người đi, ven đường có một cô bé 5t, đôi mắt trong veo như viên pha lê, sóng mũi cao, đôi môi anh đào chúm chím đang nhợt nhạt đi vì lạnh, gương mặt tròn trĩnh như vầng trăng tròn trong đêm trăng rằm cũng trắng đi rất nhiều vì ở ngoài trời lạnh đã lâu, nhìn tình hình dường như cô bé lạc mất cha mẹ, không biết đi đâu để tìm cha mẹ nên cô bé ngồi ở đây chờ. Một chiếc xe meccedes chạy ngang, cậu bé 12t ngồi trong xe thấy liền bảo tài xế dừng xe lại. Xe dừng, cậu bé được người mở cửa bước xuống và đi đến chỗ cô bé, ngồi xuống trước mặt cô bé. Cô bé thấy cậu bé chớp chớp cặp mắt to tròn nhìn. Còn cậu bé cũng chớp chớp mắt nhìn cô bé. 2 cô cậu nhìn nhau hồi lâu, cậu bé thôi đùa và cất tiếng hỏi.
- Em lạc đường, nhà em ở đâu anh đưa em về._ Một câu tỏ sức ga lăng với cô bé cách cậu 7t.
Cô bé nghe lời vừa rồi của anh, mắt chợt sáng lên. Cô bé liền mừng rỡ nhưng không lâu sau mắt buồn xuống, lắc đầu đáp
- Em không nhớ đường về nhà, em chỉ biết lạc cha mẹ trong công viên rồi em đi lạc ra tới đây._ Cô bé ủ rũ chống tay lên càm, chủ mỏ buồn bã nói.
Cậu bé dường như đã thích cô nhóc này từ lúc nhìn thoáng qua nên đã giúp thì giúp tới cùng. Cậu bé dẫn cô bé đi dọc đường về phía công viên, đoạn đường từ chỗ của 2 cô cậu đến công viên khá xa mà họ đi bộ, cộng thêm việc cô bé ở ngoài lạnh khá lâu nên sức khoẻ cô bé kém đi, đang đi cả người cô bé bất chợt ngã xuống, cậu bé đỡ cô nhóc đứng dậy, phủi những bông tuyết trên ngườu cô bé xuống.
- Nhóc con leo lên đi, anh cõng em về._ Cậu bé xoay người khom người, hạ thấp xuống và nói.
Cô bé ngạc nhiên, chớp chớp mắt nhìn cậu bé hồi lâu rồi gật đầu và leo lên. Cậu bé cõng cô bé đi quãng đường khá xa, cuối cùng họ cũng đến công viên. Ở công viên cha mẹ và người thân cô bé, đang cuốn cuồn lên tìm cô bé. Thấy người thân cậu bé thả cô bé xuống, cô bé liền chạy tới chỗ người thân mình. Cậu nhóc thấy cô nhóc cũng gặp lại người thân cậu cũng vui và cậu xoay người đi thì cô bé gọi "anh ơi" cậu liền dừng lại và xoay qua. Cô bé chạy tới trước mặt cậu đặt bông hoa trong tay cậu nói "tặng anh" hôn vào má anh rồi đi. Đợi cô bé đi lúc sau cậu bé mới hoàn hồn, cậu bé mỉm cười nhìn bông hoa mà cô bé tặng anh đó là một bông hoa màu trắng với 3 cánh hoa nhỏ màu xanh ở giữa được bao bên ngoài bởi 3 cánh hoa lớn hơn, tạo thành hình ống, 2 hoặc 3 lá dài và hẹp có màu xanh đậm."

Bao lâu anh vẫn tìm cô bé đó nhưng không biết ở đâu. Đến nay, anh mới biết bông hoa mà cô bé tặng anh lúc đó tên là hoa giọt tuyết hay còn 2 tên khác là xuyên tuyết hoặc ngọc tuyết.
Cũng một ký ức về hoa giọt tuyết đó nhưng nó lại hiện về trong giấc mơ của một cô gái, cô gái đó chính là Diễm My. Nhờ việc mất đi tất cả ý thức và trí nhớ mà cô có thể nhớ lại một chuyện rất quan trọng với cô mà suốt 18 năm qua cô lại lãng quên nó. Nhưng cô tỉnh táo nhớ lại làm gì, tìm người con trai giúp cô lúc đó là gì khi tạo hoá trớ trêu, sắp đặt cô và anh vào trò chơi định mệnh này, một trò chơi chẳng ai mong muốn có nó, bởi tỉ lệ thắng rất ít mà tỉ lệ thua thì nhiều.
Ở Pháp trong một khách sạn hoàng gia, người đàn ông tuấn tú có khi chất bất phàn đang đứng bên cửa sổ, đôi mắt tựa như mặt hồ mùa đông, lạnh, trầm và cô đơn, anh đang miên man nhớ lại quá khứ đẹp kia thì bất chợt chiếc điện thoại kêu lên, cắt ngang sự hồi tưởng ấy. Anh cầm điện thoại lên, là số ở Việt Nam điện qua, anh nghe máy. Trong điện thoại, là giọng của một người đàn ông, tuổi cỡ anh, nói cho anh nghe những chuyện của My xảy ra ở Việt Nam khi anh. Đôi chân mày anh tuấn chau lại khi nghe hết mọi chuyện. Anh cũng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như thế, anh rất tin tưởng My là một người con gái mạnh mẽ nhưng không nghĩ My lại trở nên như thế. Với tình hình này anh phải về nước thôi.
Có nghĩ người đàn ông kia cũng không ngờ là Khánh qua Pháp chứ không phải Mỹ (cái định mệnh) nên việc liên lạc từ Việt Nam đến Khánh vẫn là bình thường, vì thế nghe tin My xảy ra như vậy sớm muộn gì cũng sẽ về nước tìm My. Nhưng trước tiên, Khánh cần điều tra một số việc.
. . .
Tiếng giày tây của nam vang lên từng bậc thang trong ngôi nhà. Bước chân đi đến trước cửa phòng My, dừng lại. Một bàn tay thô cằn đặt tay nắm vào và xoay nhẹ nó thì cánh cửa liền mở ra. Bước vào căn phòng đầy xa hoa và tráng lệ với phong cách hiện đại. Trong căn phòng, tràn ngập những bức ảnh bằng tranh vẽ màu chì. Nhưng trong giấy đa số toàn là ảnh của một loài hoa.
Tiếng bước chân đến sát bên chỗ My, bàn tay của người đàn ông nhẹ đặt lên 2 vai cô, nhưng My không chú ý bởi cô đang vẽ. Người đàn ông, khom người đưa má áp gần má My, khẽ hỏi.
- Diễm My, em đang vẽ gì vậy.
Đôi mắt người đàn ông hướng vào những bức tranh trên bàn, do quá say mê vẽ nên My không trả lời câu hỏi của anh. Anh đưa tay, lấy sấp giấy mà cô đã vẽ trên bàn lên xem từng tấm, đó điều là hoa, những bức trang mang hình ảnh từng kiểu dáng của hoa xuyên tuyết (giọt tuyết). Nhìn vào những bức ảnh này bạn sẽ không ngờ rằng, chủ nhân vẽ nên những bức ảnh này là người mất trí, nói rõ hơn là một bệnh nhân tâm thần phân liệt. Bức ảnh vẽ rất kĩ và rất chi tiết, rất đẹp như một kiệt tác nhỏ của hoạ sĩ gia nổi tiếng picaso. Tất cả bức tranh mà My vẽ đó, điều là một loài hoa.

- My, em thích hoa này sao?_ Anh hỏi cô, cô gật gật đầu nhưng không nói. Người đàn ông hỏi My đó không ai xa lạ chính là Thiện.
Thiện tiếp tục xem tranh My vẽ, chợt bàn tay anh dừng lại khi thấy một bức tranh, đây là bức tranh khác nhất trong đây. Không phải hoa mà là người đàn ông, một gương mặt tuấn tú, thanh trầm và lãnh đạm thu hút người khác qua từng đường nét trên gương mặt.
- My, đây là ai? Có phải em vẽ anh đúng không?_ Thiện dù đã biết kết quả nhưng anh vẫn hỏi, anh cũng không biết lý do vì sao anh lại hỏi vậy.
Nghe câu hỏi của anh My liền chu mỏ lắc đầu.
- Không phải, không phải là Khánh, là Khánh._ My như một đứa trẻ mới biết nói, bập bẹ chỉ chỉ tay vào gương mặt đàn ông trong tranh.
Nghe cô trả lời vậy trong lòng anh có 2 nghi ngờ, anh liền lấy điện thoại ra mở hình lần lượt từng người quen của My, anh hỏi cô từng người từng người qua tấm hình nhưng cô không nhớ không nhớ ai hết. Như thế anh cũng đã hiểu vị trí của Khánh trong lòng My như thế nào. Dù cô giờ là một nhân mất đi tấy cả trí nhớ nhưng riêng duy nhất một người cô vẫn mãi nhớ, một người khiến suốt cả cuộc đời này cô không bao giờ quên. Việc làm của My khiến Thiện có một chút buồn, khi điện thoại tới tấm hình khác thì My liên nhận ra bằng 2 chữ "anh Quân" mà thoát ra từ miệng cô.
Thiện ngạc nhiên, anh liền hỏi cô người trong tấm hình tiếp theo thì My trả lời "là anh Thiện". Thiện mừng rỡ ôm lấy, vậy là My đã phục hồi dần rồi nếu vậy, anh nhất định sẽ dẫn cô ra ngoài, tiếp xúc với môi trường thật mong có thể phần nào cải thiện bệnh tình của My.
Vài ngày sau Khánh về nước, nghe rõ chuyện My hơn, anh liền tức tấp đến bệnh viện nhưng khi đến thì không thấy My đâu. Hỏi bác sĩ thì bác sĩ giữa bí mật vì Thiện đã dặn trước làm anh trở về công không. Rồi anh kêu người tìm My ở khắp nơi, anh đã điều tra kĩ ở Pháp là lúc trước vì cú shock gia đình bị tan vỡ nên My không chịu đựng đã vào viện thời gian. Lúc ấy Quân đã kêu một bác sĩ tâm lý bênh Mỹ qua trị bệnh cho My. Hôm nay Khánh cũng dẫn người đó về đây. Mong là trị khỏi bệnh cho My nhưng lại không thấy My đâu nên việc đầu tiên là anh phải tìm được My.

Không chỉ sai mọi người mà Khánh cũng đích thân tìm My, anh láy xe qua từng nơi trong thành phố mà My hay đến cũng không thấy My. Điều khó khăn tìm My ở đây là khi anh hỏi bác sĩ ở bệnh viện thì bác sĩ chỉ nói "xin lỗi tôi không thể tiết lộ chuyện riêng của bệnh nhân" nên anh cứ nghĩ My đã bỏ trốn.
Anh là vậy, ngày thường rất thông minh nhưng những chuyện liên quan đến My thì anh giống như một thằng khờ, chẳng nghĩ ra được điều gì cả.
- My à em đứng ở đây, đợi anh một chút, anh sẽ quay lại ngay. Nhớ không được đi đâu._ Thiện dặn dò My, rồi anh ra một góc nói chuyện điện thoại, bỏ My đứng một mình.
My như một đứa trẻ, dáo giác nhìn nơi đây. Vô tình cô thấy một cô gái cầm bó hoa lilly trắng cô tưởng là hoa xuyên tuyết nên đuổi theo. Cô băng qua đường một cách không nhìn xe.
Khánh vừa láy, vừa điện thoại hỏi thăm từng người đã tìm được My chưa, lo điện thoại nên anh không nhìn đường xe anh chạy thẳng và đâm vào người con gái đang qua đường. Anh liền thắng xe lại khi vừa đâm cô gái, anh vội bước xuống xe chạy tới. Thiện từ xa đang nói chuyện điện thoại dừng lại, ann chạy tới hiện trường. Khánh và Thiện gặp nhau, điều khiến Khánh bất ngờ là người anh đụng My. Không nói gì thêm lời nào, anh vội bế My lên láy xe vào bệnh viện.
Tới bệnh viện My liền vào phòng cấp cứu, còn Khánh và Thiện ở ngoài chờ. Trong thời gian chờ đợi thì Thiện đã kể Khánh nghe tất cả. Khánh tự cười bản thân, tại sao anh lại không nhận ra điều này sớm hơn, nếu My trốn viện thì nhất định bệnh viện sẽ tìm My và thông báo cho cha mẹ anh, còn này thì ngược lại, My đã được xuất viện nên bệnh viện không tìm My, xảy ra chuyện vừa rồi anh nhận ra, dường như, anh không còn là Thiên Khánh nữa.
Không lâu sau bác sĩ trong phòng cấp cứu đi ra thông báo My không có gì nguy hiểm chỉ là xây xát nhẹ, rất may lúc nãy Khánh chạy xe với tốc độ chậm không nhanh lắm.
Thấy có Khánh rồi nên Thiện lẳng lặng rút lui.
. . .
Nhân lúc My còn bất tỉnh, Khánh đưa My về nhà riêng của anh và kêu bác sĩ Mark , bác sĩ theo dõi điều trị bệnh của My đến. Vì đây là lúc dễ xâm nhập vào tìm thức của My nhất mà không dùng tới cách thôi miên.
Khánh ra ngoài, tiếp tục đợi, để bác sĩ Mark ở trong khám bệnh cho My. Bác sĩ Mark là một người trẻ tuổi nhưng rất có tài, anh năm nay mới 29t còn rất trẻ mà đã tài giỏi như thế.

Khoảng 1h sau bác sĩ Mark từ phòng My bước ra, xuống phòng khách ngồi đối diện với anh, thông báo bệnh tình của My cho anh biết.
- Dù hiện giờ Selena vẫn như thế nhưng cho thấy bệnh tình cô ấy đã cải thiện đi rất nhiều. Tôi vừa xâm nhập vào tư duy cô ấy. Trong tìm thức của cô ấy là những hình ảnh hạnh phúc không còn những hình ảnh hận thù và đau khổ như trước kia. Nhưng có một điều đặc biệt, tất cả những hình ảnh hạnh phúc ấy điều chưa hình ảnh của một người đàn ông, tôi nghĩ người đó là nguyên nhân cô ấy bệnh nặng như thế. Có lẽ là chỉ duy nhất người đàn ông đó mới trị hết bệnh cho cô ấy.
Rồi bác sĩ nói tiếp
- Tôi nghĩ, người đàn ông đó chính là anh Kelvin. Tôi không biết vì sao cô ấy lại bị shock và bệnh trở lại nhưng tôi biết, anh là người rất quan trọng với cô ấy. Muốn trị hết bệnh cho cô ấy anh nên tạo lập cho cô ấy một cảm giác an toàn, tránh xa những hận thù và muộn phiền để bệnh cô ấy mau khỏi. Nói chung bệnh của cô ấy hết hay không đều tuỳ thuộc vào anh Kelvin._ Dứt lời, bác sĩ Mark đứng dậy và đi, Khánh kêu người tiễn bác sĩ Mark.
Bác sĩ Mark vừa đi, Khánh liền trầm tư vài phút rồi anh lên phòng My. Đúng lúc, My vừa tỉnh, thấy anh bước vào cô liền ngồi bật dậy, lùi về sau co rút lại sợ sệch. Khánh hoàn toàn bất ngờ khi thấy My như thế, dù anh đã nghe nhưng lại không nghĩ cô như thế.
Anh đi đến bên giường, ngồi xuống, thấy anh ngồi trước mặt cô, My càng sợ hơn.
Một cảm giác xót xa hiện lên trong lòng.
My bây giờ hoàn toàn như một đứa trẻ, không nhận ra anh dù ngày hôm qua cô vừa nhận ra anh trong bức chân dung. Để lấy được cảm giác thân quên và an toàn trước tiên Khánh cần tạo lập lại tất cả, cần để cô nhận ra anh.
- Diễm My, anh là Thiên Khánh đây, em nhận ra anh chứ.
Zing Blog