Trong sân vẫn yên tĩnh như chết, Dung Âm đỡ Sở Tam Tam về phòng chính, cô nâng người lên giường sưởi, giúp cô ta đắp mền, một mình ngồi ở góc giường.
Nữ quỷ áo đỏ.
Trong văn khủng bố, quỷ cũng được phân thành rất nhiều cấp bậc, trong đó khủng bố nhất chính là nữ quỷ áo đỏ, bọn bọ ngậm oán hận mà chết, máu tươi nhuộm đỏ quần áo, trở thành áo đỏ.
Dung Âm như có điều suy nghĩ xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ.
Thanh niên áo đen đó được xưng là Kẻ thu gặt, xem ra là có sự tồn tại khác biệt của trò chơi quỷ quái, rất có khả năng là Boss ẩn giấu ngẫu nhiên xuất hiện trong mỗi trò chơi. Nếu như không cân nhắc về hắn, thì độ khó của cả trò chơi này thực sự không cao.
Trò chơi lần này cũng có rất nhiều người mới, nhưng lại xuất hiện nữ quỷ áo đỏ cấp bậc cao.
Xuất hiện tình huống này, chắc chắn là có nguyên nhân.
Dung Âm đang rũ mắt suy nghĩ, ánh mắt liếc nhìn đến một vệt màu máu.
Ngại đầu giường quá nóng, Dư Ba Linh ngủ ở cuối giường, Sở Tam Tam ngủ ở giữa, cô thì chủ động ngủ ở đầu giường. Lúc này, một hàng máu loang lổ xuất hiện ở bệ cửa sổ, lan ra về phía cuối giường, cuối cùng thì ẩn dưới mền của Dư Ba Linh.
Dung Âm đứng dậy, nhẹ nhàng vượt qua chân của Sở Tam Tam, ngồi xổm giữa cô và Dư Ba Linh. Dư Ba Linh vẫn đang ngủ, sắc mặt cô ta rất kém, dưới mí mắt con ngươi không ngừng đang chuyển động, ngón tay cũng không ngừng run rẩy, nhưng sao cũng không tỉnh dậy.
Vết máu đó chủ yếu là bị kéo ra, không có hình dáng theo quy tắc, thỉnh thoảng mới lộ ra dấu tay và dấu chân không trọn vẹn.
Dung Âm lấy bàn tay mình so sánh, dấu tay và dấu chân đó còn không lớn bằng nửa bàn tay của cô, chỉ có thể là của đứa bé.
Vết máu đó, giống như là em bé đang chậm rãi bò đi.
Nó đến từ phương hướng của ruộng sen, xuyên qua cửa sổ, một đường leo lên giường từ cửa sổ, cuối cùng thì chui vào mền của Dư Ba Linh.
Dung Âm rũ mắt, vén mền của người phụ nữ ra.
Một em bé toàn thân đầy máu đang nằm trên ngực của Dư Ba Linh, đầu dựa vào cổ của cô ta, giống như là chuẩn bị làm gì đó. Vật che phủ thân bị lấy đi, em bé lập tức quay đầu lại, hốc mắt trống rỗng không có con ngươi nhìn thẳng vào tầm mắt của Dung Âm.
Đầu của em bé có vẻ có chút to, ngoại trừ vết máu trên người, làn da cả người phơi bày màu tím bầm khủng bố. Hình như nó còn chưa phát dục hoàn toàn, ngón tay và ngón chân đều dính lại vào nhau, tay cũng chỉ là như một viên thịt tròn không lớn.
Em bé nhìn chằm chằm mặt của Dung Âm, thất khiếu chảy máu, phát ra tiếng khóc thê lương.
thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng
"Đây không phải là nơi em nên tới."
Dung Âm ngồi xổm thẳng lưng, từ trong túi áo lấy ra lá bùa chu sa, kẹp ở giữa ngón tay, lắc lư trước mặt em bé: "Em có muốn quay về không?"
Em bé nhìn lá bùa đó, có chút sợ hãi mà lùi lại góc tường.
Dung Âm không để ý, cô khom người thăm dò hơi thở của Dư Ba Linh, xác định cô không có chuyện gì, liền đắp mền lại cho cô ta.
Lúc lại nhìn về phía góc tường, em bé đó đã biến mất rồi.
Tối nay sẽ không còn xảy ra chuyện gì khác nữa, lúc này đã là 2 giờ, Dung Âm cũng cảm giác có chút buồn ngủ, cô chui vào chăn nóng hổi của mình, rất nhanh liền ngủ.
Sáng sớm khoảng 4 giờ, gà trống bên cạnh nhà trưởng thôn bắt đầu gáy. Gáy một tiếng rồi lại một tiếng, tiếng rất vang, các đàn ông ở phòng bên phải đều lần lượt tỉnh dậy.
Người dậy trước là Tiêu Độ, sau khi đơn giản rửa mặt, anh liền đi về phía phòng chính.
Tất cả người chơi buổi tối đều là mặc quần áo đi ngủ, giữa nam nữ cũng không cần phải kiêng dè nhiều như vậy, anh gõ cửa trong phòng, liền đẩy cửa đi vào trong.
Dư Ba Linh và Sở Tam Tam nằm thẳng tắp trên giường, mền được đắp cẩn thận, lộ ra khuôn mặt trắng bệch dị thường, giống như là hai thi thể.
Chăn mền của Dung Âm được xếp rất chỉnh tề, đặt ở góc giường, người thì đã không thấy rồi.
Tiêu Độ đi tới bên giường, đặt ngón tay ở dưới mũi của Sở Tam Tam, sau khi biết hai người vẫn còn sống, anh không đánh thức bọn họ, xoay người đi ra khỏi phòng chính.
Đỗ Kiên Cường và Phan Kiến Hạ vừa thức dậy, đang đi ra khỏi phòng, Tiêu Độ giơ tay chỉ về phòng chính phía sau: "Không thấy Dung Âm rồi, Sở Tam Tam và Dư Ba Linh đang ở trong phòng, thoạt nhìn có chút không ổn, tối qua bên bọn họ chắc là xảy ra chuyện rồi."
Nói xong, anh liền đi thẳng ra khỏi sân.
Xảy ra chuyện rồi?
Đỗ Kiên Cường không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện nhanh như vậy, anh vội vàng đi vào phòng chính, lay tỉnh Sở Tam Tam và Dư Ba Linh còn đang ngủ: "Tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Sở Tam Tam và Dư Ba Linh bị anh cố sức lay tỉnh, đều mơ mơ màng màng ngồi dậy. Bọn họ vừa ngẩng đầu, hai đôi mắt đỏ đầy tia máu đồng thời nhìn qua đây, dọa sợ Đỗ Kiên Cường và Phan Kiến Hạ phía sau anh.
"Hai người xảy ra chuyện gì, sao lại trở thành như vậy?"
Sở Tam Tam hình như nhớ lại một chút chuyện tối qua, nghe vậy cô liền hoảng sợ che mặt: "Tối qua tôi cùng Dung Âm đi vệ sinh, nghe thấy tiếng khóc truyền ra từ ruộng sen. Tôi muốn nhanh chóng đi, cô ta nhất quyết muốn đi xem, tôi liền đi theo cô ta qua đó."
"Trời ạ, tôi chỉ nhớ nước cả mảnh ruộng sen đều biến thành máu, sau đó cái gì cũng không biết nữa."
Sở Tam Tam nói rồi nhìn bên cạnh, sắc mặt trắng bệch: "Cô ta đâu, đi đâu rồi?"
Đỗ Kiên Cường nhìn chăn mền được xếp chỉnh tề của Dung Âm, ngược lại cũng không sốt ruột: "Có lẽ đã chết, có lẽ cô ta tự mình ra ngoài rồi, Tiêu Độ đang đi tìm."
Nơi có Đỗ Kiên Cường, Phan Kiến Hạ gần như không có chỗ để xen vào, hai bọn họ giống như là hắc lão đại và tùy tùng của anh.
Bây giờ Đỗ Kiên Cường và Sở Tam Tam đang nói chuyện, người đàn ông ốm yếu này mới đi tới bên giường, nói chuyện với Dư Ba Linh.
"Cô vẫn ổn chứ?"
Phòng bếp ở ngay phòng chính, Phan Kiến Hạ bưng ra hai chén nước từ trong phòng bếp, một chén đặt ở trên mép giường, một chén đưa cho Dư Ba Linh vẻ mặt tiều tụy.
"Cảm ơn."
Dư Ba Linh đúng lúc khát nước, nhận lấy nước liền uống. Uống xong, cô lau miệng, cũng không giấu diếm: "Tối qua hình như tôi bị quỷ đè giường rồi."
Ba người trong phòng đồng thời cất cao tiếng: "Quỷ đè giường?"
Sau khi em bé biến mất, vết máu đó cũng biến mất, không có thứ gì có thể gợi lại ký ức, Dư Ba Linh chỉ có thể miêu tả cảm nhận chủ quan của mình.
"Tối qua tôi vẫn luôn nằm mơ. Trong mơ tôi bị nhốt trong một căn phòng, dưới đất cái gì cũng không có, cái màn không trung rũ nhiều máu xuống, sâu trong cái màn truyền đến tiếng khóc của em bé. Tôi vô cùng sợ hãi, vẫn luôn đứng tại chỗ không động đậy."
"Tôi cảm giác hình như có thứ gì đó đè lên ngực của tôi, vừa lạnh vừa rét, tôi gần như không thở nổi, cứ như vậy trôi qua thời gian dài, lực đè đó đột nhiên biến mất, tôi trong mơ cũng đi ra khỏi căn phòng đó."
Người phụ nữ chật vật tiều tụy nói xong, liền chôn mặt thật sâu vào trong tay.
"Sao tôi lại đến nơi quỷ quái này, tôi là bị nôn sặc chết, lại không phải cố ý muốn chết, dựa vào gì tính tôi là tội tự sát, tôi rốt cuộc đã tạo nghiệt gì chứ..."
Tiếng khóc khàn khàn khó nghe của người phụ nữ truyền ra, ba người khác trong phòng nhìn lỗ kim chi chít trên cánh tay cô, nhất thời lâm vào sự trầm mặc.
"Dung Âm, sao cô lại ở đây?"
Sau khi ra khỏi sân, Tiêu Độ liền đi tìm trong thôn trang, cuối cùng thì tìm được cô ở nơi đỗ thuyền nhỏ lúc ban đầu.
Dung Âm đưa lưng về phía anh đứng ở bên bờ, nhìn chằm chằm về hồ nước xanh lá thăm thẳm trước mắt, đợi đến khi thanh niên sắp đến gần cô, mới mở miệng nói: "Tiêu Độ anh nhìn kìa, nổi sương mù rồi."
Mặt hồ nổi sương mù, còn dày đặc hơn lúc hôm qua bọn họ tới, giống như là tường vây màu trắng xám dựng đứng trên mặt nước, phạm vi có thể nhìn thấy bị rút lại trong vòng nửa mét.
Thời tiết như thế, căn bản bọn họ không thể chèo thuyền ra ngoài nữa.
"Xem ra chúng ta bị kẹt ở lại trong thôn trang này rồi."
Tiêu Độ đi tới bên cạnh Dung Âm: "Tối qua xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Dung Âm nhìn chằm chằm mặt nước sương mù, kể cho anh nghe chuyện tối qua.
"Nữ quỷ áo đỏ?"
"Ừm, trò chơi lần đầu sao anh vượt ải được vậy?"
Tiêu Độ ôm cánh tay, nhớ lại nói: "Trò chơi lần đầu của tôi là công viên khủng bố, mười mấy người chơi tân thủ, hai người chơi chơi lần hai, bên trong không có quỷ hồn, chỉ là hoàn cảnh có chút máu tanh, cuối cùng người chơi còn sống sót đại khái chỉ có hai phần ba."
"Vấn đề chính là ở đây."
Tiêu Độ suy nghĩ: "Những trò chơi lần trước chắc hẳn đều sẽ không quá khó, trò chơi lần này là lần đầu tiên của Phan Kiến Hạ ba người họ, bất luận thế nào, đều sẽ không nên xuất hiện nữ quỷ áo đỏ, điều cô muốn nói với tôi là cái này, đúng không?"
"Anh ra đây bao lâu rồi?"
Dung Âm không trả lời anh, mà là hỏi ngược lại.
"Đại khái khoảng nửa tiếng."
"Trở về trước đi, hôm nay có thể tìm manh mối khác rồi."
Dung Âm nhìn sương trắng trên mặt nước lần nữa, xoay người đi về.
Hai người trở về sân, phát hiện vài người khác đều ngồi ở bên cạnh bàn cơm. Thấy bọn họ trở về, Đỗ Kiên Cường đứng dậy, ánh mắt hướng về Tiêu Độ.
"Tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Hiển nhiên anh nhìn ra được quan hệ của hai người họ, có gì liền trực tiếp hỏi anh ta.
Tiêu Độ lộ ra nụ cười khiêm tốn ôn hòa, anh lược bỏ một số tin tức, kể chuyện tối qua Dung Âm đã trải qua. Nội dung của anh vừa vặn giống với ký ức của Sở Tam Tam, không có dẫn đến sự nghi ngờ của Đỗ Kiên Cường.
Lúc bọn họ nói chuyện, Dung Âm một mình đi tới chuồng gà sau sân, tìm rất nhiều trứng gà, lại đi tới vườn rau hái chút rau tươi mới.
Cô đi vào phòng bếp của phòng chính, đặt những nguyên liệu nấu ăn trên lò bếp, lửa trong lò bếp đã tắt, ngay cả đốm lửa cũng không có, cô vén cái nắp lu nước ở trong góc phòng, không còn nước nữa.
Vì vậy đợi đến khi mấy người trao đổi thông tin xong, liền nhìn thấy Dung Âm mặt không thay đổi đi ra khỏi phòng bếp, nghiêm túc mở miệng: "Củi và thức uống của chúng ta đều hết rồi."
Mọi người: "..."
Manh mối quan trọng, sinh tồn cũng rất quan trọng, việc nấu cơm để cho phụ nữ, đàn ông phụ trách tìm củi và nước.
Cho dù là ban ngày, các người chơi cũng rất kiêng kỵ một mình, sáu người phân tổ thành hai người, Đỗ Kiên Cường và Phan Kiến Hạ xách theo rìu đi lên núi đốn củi, Sở Tam Tam và Dư Ba Linh trông nhà, Dung Âm cùng Tiêu Độ đi gánh nước.
Trước khi xuất phát, bọn họ đã đi hỏi nhà trưởng thôn bên cạnh, trong thôn chỉ có một cái giếng, ở gần ngay cuối thôn. Hai người dọc theo đường lớn trước cửa đi về phía cuối thôn, dọc đường đi người trong thôn căn bản đều đã tỉnh, trong sân đã xuất hiện bóng dáng các thôn dân ăn cơm.
"Cô có để ý không, phụ nữ của thôn này rất ít."
Tiêu Độ lễ phép gật đầu với phụ nữ mang thai đứng ở trước cửa nhà, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước: "Chúng ta đi ngang qua nhiều nhà như vậy, phụ nữ có thể nhìn thấy được chỉ có vài người, trong đó còn có ba phụ nữ mang thai."
Đòn gánh được Tiêu Độ gánh, Dung Âm cái gì cũng không cần làm, cô đi tới bên cạnh anh, nhẹ giọng nói: "Cho tới tận bây giờ, hình như chúng ta còn chưa gặp qua cô gái nào."
Lời còn chưa dứt, bước chân của hai người không hẹn mà cùng dừng lại.