“Tiểu Bạch tên là Bạch Cảnh Xuyên?” Mẹ Triệu hỏi.
“Không phải.” Triệu Thủy Vô phủ nhận ngay tắp lự, giương mắt liếc Hạ Chương, thế mà anh còn dám mặt dày ngồi xuống, “Anh ta nói bậy, ở chung cư cũng có một người họ Bạch, nên anh ta nhầm thôi.”
Nhưng độ tin cậy của cô về vấn đề tình cảm gần như bằng 0.
Mẹ Triệu không tin được, quay sang hỏi Hạ Chương: “Thật không? Thế Tiểu Bạch kia tên gì? Mẹ nhớ con đã nói là gặp ở phòng tập gym đúng không?”
“Anh Bạch cũng tập ở phòng gym đó mà, hai người còn rủ nhau ký hợp đồng nữa.” Hạ Chương thu được ám chỉ, lại lắm mồm.
Triệu Thủy Vô sầm mặt, anh không nói không ai bảo anh câm đâu, “Phòng tập có rất nhiều người họ Bạch.”
Đáng tiếc là mẹ Triệu đã kết luận cô đang dẻo mỏ, nên giờ nói gì cũng vô ích: “Được rồi, mặc kệ là Hắc Cảnh Xuyên hay Bạch Cảnh Xuyên, bố mẹ đã nói với con bao lần rồi, mà con cứ lần lữa mãi, nhân dịp hôm nay, bố mẹ hạ tối hậu thư cho con, muộn nhất là thứ bảy tuần sau, con phải dắt người đến đây cho bố mẹ gặp.
Con đừng nghĩ là bố mẹ giục cưới, là chính con tự mình nói có bạn trai, và lần này là hẹn hò với mục đích kết hôn.”
Triệu Thủy Vô không cười nổi, sớm biết có ngày này, thì còn lâu cô mới nói thế, cho dù bây giờ bị buộc phải đi xem mắt thì vẫn tốt hơn tình huống này.
Cô đào cái hố lửa rồi tự đẩy mình vào trong.
“Con hiểu rồi, thứ bảy tuần sau con dắt người sống đến gặp bố mẹ.” Cô cầm tách trà vẫn chưa được chạm vào từ lúc bước vào cửa, một hơi uống cạn, trà này vừa đặc vừa đắng: “Không có việc gì nữa thì con về bên kia đây, mai con còn phải đi làm.”
Thấy thái độ của cô vẫn tạm chấp nhận được, bố mẹ Triệu cũng không dây dưa nữa: “Về đi, chăm chỉ làm việc, đừng suốt ngày làm ba cái chuyện xấu nữa.”
“Con cũng phải tập nhiều mới có kỹ năng đó.” Cô đáp, nguýt Hạ Chương một cái, “Không như một số người.”
“Ừm… Cô chú ơi, con cũng đi đây.” Anh ta nhanh chóng đứng dậy đi theo Triệu Thủy Vô ra ngoài.
Vừa bước xuống lầu, cô đã dừng chân quay người lại: “Hôm nay anh giỏi lắm, tìm tới tận nhà cơ đấy, còn cuỗm được 3 vạn mang về.”
Cô khoanh tay trước ngực, cũng không định đòi lại tiền.
Hạ Chương biết hành động hôm nay có hơi quá đáng, nhưng cũng không muốn xuống nước: “Cô lấy 30 vạn của mẹ tôi nên tôi mới lấy 3 vạn của bố mẹ cô thôi…”
“Vậy tôi phải cảm ơn anh rồi.” Cô nhếch mép cười, “Nhưng tôi hy vọng hôm nay là lần cuối cùng.
Nếu anh có ý kiến gì với tôi thì cứ việc nhắm thẳng vào tôi, đừng làm phiền đến bố mẹ tôi.
Anh cũng biết bố tôi đang làm gì, nếu việc này truyền ra, ông ấy sẽ bị ảnh hưởng nhiều hơn tôi.”
“Nếu cô thật sự nghĩ cho ông ấy thì ngay từ đầu đừng làm mấy chuyện này.
Phá hoại gia đình người khác, hại bố mẹ tôi ly hôn.”
Triệu Thủy Vô không còn gì để nói, tròng mắt đảo quanh: “Nhưng sao anh biết có người khác sống trong nhà tôi? Hà Lộ đã nói gì với anh?”
Từ lúc nãy cô đã cảm thấy có gì đó sai sai.
Hôm Hà Lộ đến, Quý Chẩn đã thu dọn hành lý rời đi, đáng lý ấn tượng về cậu chỉ nên là cuộc điện thoại và nửa câu úp mở của Triệu Thủy Vô thôi.
“Lộ Lộ nói hình như cô đang hẹn hò với một người rất trẻ.” Hạ Chương cúi đầu, “Sau đó tôi đến hỏi anh Bạch, anh ấy nói với tôi rằng người đàn ông đó đã sống trong nhà cô được một tuần… Ban đêm còn hay truyền ra một số tiếng động không thích hợp…”
Biết ngay là có tay anh nhúng vào mà!
Triệu Thủy Vô không biết nên chửi ai trước: “Sao anh không nghĩ là tôi đang nhảy aerobics.”
“Tuần nào cô chả đến phòng tập gym, tối đêm còn nhảy gì nữa?”
“Hóa ra anh còn biết tư duy.” Cô hạn hán lời, “Vậy anh không cảm thấy Bạch Cảnh Xuyên đang lợi dụng mình à?”
“Trước đây không thấy, bây giờ phát hiện ra rồi, nhưng tôi có thể hiểu được anh Bạch.
Nếu người yêu mới của cô là anh ấy, tôi sẽ đồng ý.” Hạ Chương trả lời, “Nhưng rõ ràng cô đang hẹn hò với anh ấy, lại còn nhập nhằng với người đàn ông khác, anh ấy không thể bêu mặt đi phá đám, nên mới nghĩ ra cách khác.”
“Anh là bố hay mẹ của tôi? Tôi thích ai yêu ai còn phải được sự đồng ý của anh à.” Triệu Thủy Vô tức lộn ruột, cái logic ngang bướng của anh cũng chẳng kém gì cô, “Anh không thấy hôm chúng ta leo núi, thằng chả dắt gái theo à?”
“Chắc anh ấy giận cô nên trả đũa thôi, ai bảo lúc ấy cô kết thân với gã nước ngoài gì đó.”
Triệu Thủy Vô coi như hoàn toàn quỳ lạy anh, cô quyết định dừng lôi chuyện cũ ra, nếu còn nói tiếp, chỉ sợ đến cả nguyên nhân khủng long tuyệt chủng, Hạ Chương cũng đổ lên đầu cô mất.
Về lại chung cư, Triệu Thủy Vô không lấy chìa khóa mở cửa ngay, mà đi sang đánh phá chuông cửa nhà Bạch Cảnh Xuyên.
Cô mặt không cảm xúc, khi nào cửa mở thì cô sẽ dừng.
Có vẻ như thực sự không chịu nổi ồn ào, Bạch Cảnh Xuyên lao tới mở cửa, còn hơi thở gấp.
Triệu Thủy Vô thấy anh xuất hiện, không chờ anh mở miệng, cũng không nói không rằng, giơ tay tát bốp vào mặt anh.
Nhưng lực không lớn, chỉ đơn giản là cho hả giận thôi.
Bạch Cảnh Xuyên bị đánh cũng không kinh ngạc, vừa định mở miệng thì cô đã xoay người.
Anh đi dép lê chạy ra, kéo cánh tay cô, lại bị Triệu Thủy Vô hất ra.
Cô tìm chìa khóa trong túi xách.
“Thủy Thủy.” Anh không chạm vào cô nữa, chỉ dựa vào tường.
“Câm mồm.” Triệu Thủy Vô không ngẩng đầu, vừa thấy cái bản mặt anh là cô lại tức.
Chỗ cô thường để chìa khóa giờ lại trống trơn, cô càng cáu hơn.
“Em không muốn nghe tôi giải thích à?”
Anh có thể nói ra lý do thoái thác gì, cô đều có thể đoán được: “Không có hứng thú, tôi còn muốn làm việc khác.”
“Hạ Chương nói hôm nay anh ta đã gây tội ở nhà em, làm cô chú biết được ‘Tiểu Bạch’ là ai.” Anh lại nói, “Em không định dắt tôi đến gặp họ ư?”
“Tôi sẽ dắt ‘Tiểu Bạch’ đến gặp họ, nhưng không phải Bạch Cảnh Xuyên.” Chắc lúc ra ngoài vội quá, cô quên cầm theo rồi, cô dứt khoát từ bỏ việc tìm kiếm, ngồi xổm xuống nhập mật khẩu, “Anh và Hạ Chương đúng là không có gì giấu nhau nhỉ, nhưng hôm nay anh ta cũng khai hết cho tôi rồi.”
Anh bật cười, đã tức thế này rồi mà cô vẫn còn tâm trí chơi trò chơi chữ: “Em đừng cố làm tôi bối rối.”
Triệu Thủy Vô giương mắt rồi lại rũ xuống, động tác này không chỉ để nhìn anh, mà còn để trợn trắng mắt.
Cô ấn tay nắm cửa xuống, nhắc nhở anh: “Cửa nhà anh chưa đóng kìa.”
“Kệ nó.” Anh nói, nếu giờ mà quay về đóng cửa, anh dám đảm bảo là Triệu Thủy Vô sẽ lập tức lắc mình vào nhà, khóa trái cửa lại, trừ phi anh phá khóa cạy cửa, không thì cái cửa đó còn lâu mới mở ra.
Thực ra cô vẫn còn một số chuyện muốn hỏi anh, nên bảo anh đi đóng đi, hứa mình sẽ không trốn vào nhà.
Bạch Cảnh Xuyên quay người chạy vội, cô không nhịn được nhắc nhở: “Đừng quên lấy chìa khóa.”
Anh trực tiếp đóng vào: “Tôi nhớ mật khẩu mà.”
Tuy trong lòng còn rất nhiều khúc mắc, nhưng Triệu Thủy Vô vẫn rất hiếu khách, đi rót cho Bạch Cảnh Xuyên cốc nước.
Chỉ là cô không nhịn nổi, cũng không kiêng dè gì, cầm hai cốc nước đi vào bếp, tìm thấy lọ giấm trắng trên giá gia vị.
Dù không biết nấu ăn nhưng đôi khi cơm hộp đặt đến có vị không vừa miệng, vứt đi thì tiếc nên cô luôn chuẩn bị sẵn một số gia vị để cứu cánh.
Hành động của cô quá rõ ràng, đương nhiên Bạch Cảnh Xuyên biết là không phải chuyện tốt.
Nên khi Triệu Thủy Vô cố ý đặt một cốc nước đến trước mặt anh, anh đã cố tình đưa tay lấy cốc còn lại.
Nhưng mới uống được nửa ngụm, vị chua nồng nặc vẫn xộc thẳng vào cổ họng anh, thậm chí lan lên xoang mũi.
Anh cố gắng kiềm chế, đặt cốc nước xuống, Triệu Thủy Vô đã cười lăn quay ra ghế sô pha.
“Sao em biết tôi sẽ lấy cốc đó?” Anh vội cầm lấy cái cốc trước mặt, muốn trung hòa mùi vị trong miệng nên uống một hớp to, nhưng tình hình còn tồi tệ hơn.
Triệu Thủy Vô rốt cuộc không nhịn được nữa, biểu cảm hoàn toàn mất kiểm soát, cười đến co giật: “Tôi đổ giấm vào cả hai cốc.
Cốc trước mặt anh còn đổ nhiều hơn.”
Anh cũng lần đầu thấy cô ấu trĩ như vậy, chờ vị chua kinh khủng qua đi, anh đổ hai cốc giấm loãng này đi, rửa sạch cốc rồi rót lại nước sạch.
Triệu Thủy Vô nhìn theo động tác của anh, hỏi: “Này, tôi hỏi anh, tại sao lúc ấy lại đột nhiên muốn mua biển số xe?”
“Bởi vì bốc thăm không được.” Câu này đúng vô nghĩa.
“Ý của tôi là, không phải trước đây anh ở phương nam à, sang tên cũng phải có tư cách bốc thăm mới được chọn, anh lấy tư cách ở đâu?”
“Vì tôi cũng là người địa phương.” Anh trả lời: “Chỉ là tôi ở nước ngoài lâu, tiếp xúc với người Hoa ở khắp mọi nơi.
Lúc về nước lại trực tiếp đến phương nam làm việc, nên giọng địa phương không rõ lắm.”
Triệu Thủy Vân ngồi thẳng, bắt chéo chân: “Anh là người địa phương? Vậy sao lại đến phương nam làm việc?”
“Trụ sở chính không có vị trí nào phù hợp với tôi nên trước tiên điều tôi đến công tác ở phương nam mấy năm rồi tìm cơ hội chuyển về.
Lúc mua biển số thì đã có công văn xác nhận, nhưng nó chưa đến tay tôi, lại nghe nói năm sau sẽ giảm chỉ tiêu xét duyệt, khả năng bốc thăm được sẽ còn thấp nữa, tôi không thể không có xe, nên dứt khoát mua lậu một cái.”
“Vậy nhà này rốt cuộc là của ai?”
“Bạn.”
Nhưng cô không tin lắm, nằm ngã ra sau.
Theo động tác này, chân phải của cô hơi duỗi thẳng để giữ thăng bằng.
Ngón chân chỉ cách đùi Bạch Cảnh Xuyên vài cm, anh nghiêng đầu xem, theo thói quen đưa tay lên vuốt ve.
Vừa sờ cô đã không chịu nổi, cuộn tròn người lại.
“Tôi chưa bao giờ lừa dối em.” Anh nhận ra, cong khóe miệng.
Triệu Thủy Vô biết lời này là thật, đúng là anh chưa bao giờ lừa dối cô, chỉ che giấu thôi, nhưng đối với phụ nữ mà nói thì không có gì khác biệt.
Ngón tay anh lại xẹt qua gan bàn chân cô, cảm giác ngứa ngáy cùng những cảm giác kỳ lạ khác đồng thời truyền lên não, Triệu Thủy Vô cuộn người chặt hơn, đá nhẹ vào anh: “Đừng chạm vào tôi.”
Anh ngoan ngoãn thu tay: “Tôi mới vừa uống hai ngụm giấm, hiện tại miệng vẫn còn chua.
Em tiếp đãi khách kiểu gì đấy?”
Cô không trả lời, thế là Bạch Cảnh Xuyên lại chạm vào mắt cá chân của cô, tuy không dùng lực nhưng chính vì như vậy lại càng làm lòng người ngứa ngáy khó chịu.
“Tôi xin lỗi là được chứ gì.” Triệu Thủy Vô đầu hàng.
Tay anh đã đặt lên bắp chân của cô, cô không còn sức lực trốn nữa, cũng nói không nên lời câu từ chối thứ hai.
“Đáng tiếc đã qua thời gian câu này có tác dụng rồi.” Anh lần vào đùi trong của cô, “Bây giờ mọi chuyện không thể giải quyết bằng một lời xin lỗi.”
“Tôi còn chưa tính sổ với anh đâu!”
Nửa người trên của anh đã nghiêng qua: “Vậy tôi cũng xin lỗi.”