Trò Chơi Đen Đỏ

Chương 39: Chương 39





Thứ hai lại phải đi làm, Triệu Thủy Vô bị kẹp như nhồi thịt trong tàu điện ngầm đông đúc, sau khi ra ngoài, cô còn phải tốn sức chín trâu hai hổ để chen vào thang máy.
Cô ỷ mình gầy yếu, tìm được khoảng trống cho mình giữa hai người đàn ông cao lớn cường tráng, xoay người, bên thang máy riêng đối diện xuất hiện một người đàn ông.

Khung cảnh hai bên hoàn toàn trái ngược, cửa thang máy đóng lại trước mũi Triệu Thủy Vô.
Cô còn đang cảm thán chiếc cặp mà người đàn ông xách là Thom Browne, hai người phía sau bỗng nói chuyện.
“Tôi vừa thấy sếp Lục bên thang máy riêng.”
“Sếp Lục? À, người ở tầng 27 đúng không.

Hóa ra là anh ấy… Tôi không để ý, mới thấy bóng anh ấy thôi.”
“Bóng đã là cái gì, chính diện còn giết người, tiếc là thang máy đóng nhanh quá, không kịp nhìn rõ.”
“Tôi nhớ năm nay anh ấy mới ngoài ba mươi nhỉ? Thế mà đã ngồi vào vị trí đó rồi, lại còn đi du học về, mẹ nó, đúng là sinh ra ở vạch đích.”
“Haizz, người ta không cùng thế giới với chúng ta đâu, xuất phát điểm cũng khác nhau.

Tôi nghe mọi người đồn anh ấy có ‘cơ’ đấy.

Bằng không, dù bằng cấp, lý lịch đẹp mấy cũng không bò nhanh được vậy đâu.”
Hai người họ vẫn muốn tiếp tục thảo luận, nhưng thang máy đã dừng đến tầng của Triệu Thủy Vô.

Dù cô rất muốn tiếp tục đứng hóng hớt, nhưng đi làm muộn sẽ bị trừ lương, tiền vẫn quan trọng hơn.
Giờ nghỉ buổi trưa, cô và đồng nghiệp xuống tầng dưới lấy cơm hộp, lại liếc mắt nhìn qua thang máy riêng, tình cờ thấy có người đi ra.


Không phải người sáng nay, nhưng còn quen thuộc hơn.
Cô vẫy tay về phía đó, đây là lần đầu tiên họ chạm mặt lúc đi làm: “Bạch tiên sinh.”
Bạch Cảnh Xuyên thấy cô: “Cô làm việc ở đây?”
“Ừ.” Triệu Thủy Vô ra hiệu cho đồng nghiệp lên tầng trước, rồi ngó ngó sau lưng anh, không ai khác: “Anh tới đây làm gì?”
Lại còn đi thang máy riêng, kinh ghê ta.
“Tôi mượn hào quang của người khác thôi.” Anh thẳng thắn, “Lên tầng 27 gặp người quen.”
Hôm nay tần suất con số này xuất hiện thật sự rất cao, cô thuận miệng nói: “Chắc anh không quen vị ‘sếp Lục’ trong truyền thuyết kia đâu nhỉ?”
Nào biết anh thực sự gật đầu: “Có vẻ như anh ta rất nổi tiếng ở công ty cô nhỉ? Hồi đi học, anh ta cũng nổi tiếng lắm, dù là người bản xứ hay người Hoa, ai cũng biết anh ta.

Tôi nhớ anh ta hơn tôi một tuổi, nhưng học trên tôi tận ba lớp, người với người sao lại khác nhau nhiều thế.”
“Nghe nói anh ta có cơ?” Đã hóng thì hóng cho trót.
“Chuyện này các cô cũng biết?” Bạch Cảnh Xuyên cảm thấy mình mãi mãi đánh giá thấp bản tính buôn dưa lê của phụ nữ, “Nghe đồn là có, nhưng chúng tôi không thân, anh ta cũng không đề cập rõ ràng, tuy nhiên trong giới cũng không có nhiều người họ Lục lắm, nếu các cô thật sự muốn tìm hiểu, thì có thể đi điều tra thử, biết đâu lại tìm ra manh mối gì đó.”
Nhưng cô không tò mò đến mức ấy: “Thôi thôi.”
“Tôi tưởng cô có hứng thú với anh ta.”
“Anh ta? Ừm…” Triệu Thủy Vô nhún vai, “Với điều kiện như vậy thì ai cũng có hứng thú với anh ta thôi, nhưng nhìn qua đã biết là người mà tôi không thể chọc vào.

Nhưng không ngờ anh lại quen anh ta, tôi bỗng thấy hơi hối hận.”
“Hối hận cái gì, chọc vào tôi?”
Tuy cô gật đầu, nhưng chẳng thấy chút sợ hãi nào.
Bạch Cảnh Xuyên cười: “Cô yên tâm, tôi sẽ không trả thù cô.”
Câu này hơi sai sai, Triệu Thủy Vô cần phải thanh minh: “Nghe như kiểu tôi đã lừa anh ấy nhỉ, thôi không nói chuyện nữa, tôi phải ăn cơm đây, cơm xong còn phải làm việc nữa.


Bọn tôi chỉ là tầng lớp lao động cấp thấp, không thể đi thang riêng như bọn anh đâu.”
Anh vẫn mỉm cười nhìn cô vào thang máy.
Buổi chiều, quản lý gọi Triệu Thủy Vô đến, lấy một xấp tài liệu dự án đưa cho cô.
“Đây là kế hoạch cuối cùng của chúng ta, nhưng vẫn còn một số chi tiết cần được xác nhận với đối tác.

Em tìm thời gian rồi liên hệ với đại diện bên đó, đảm bảo không có sai sót gì sau này.”
“Vâng.” Triệu Thủy Vô gật đầu.

Cô có quan hệ khá tốt với nữ quản lý, nên lúc nói chuyện riêng cũng không quy củ lắm, “Mà người đại diện bên đó có dễ thu phục không chị ơi?”
Quản lý liếc xéo cô, vừa hỏi đã chọc trúng huyệt chết, cô ấy thấp giọng nói: “Không dễ nói chuyện đâu, nên chị mới sai em đi.

Nếu đổi thành mấy người lơ mơ khác, không chừng hỏng việc cũng nên.”
Người tài giỏi nên phải làm nhiều việc ư, Triệu Thủy Vô bất lực thở dài.
“Đại diện bên đó họ Bạch.” Quản lý tìm thấy một tấm danh thiếp trên bàn, “Bạch Cảnh Xuyên, đây là thông tin liên lạc của anh ta.

Em có thể lấy hoặc lưu số vào điện thoại.

Chị chỉ có mỗi một tờ danh thiếp thôi, mất là tèo đấy.”
“Ơ?” Triệu Thủy Vô cầm lấy danh thiếp, nhìn rõ tên, ba chữ này giống hệt tên một người cô quen biết.
Cô nhập mấy số đầu trên bưu thiếp vào điện thoại, lập tức nhảy ra một số điện thoại đã lưu trong danh bạ.


Xác nhận thông tin chính xác, cô trả lại danh thiếp cho quản lý, “Nếu là anh ta thì không cần, em có rồi.”
Bạch Cảnh Xuyên vừa tắm xong còn đang lau tóc, chợt có người gõ cửa.
Anh tưởng Triệu Thủy Vô đến lấy đồ đánh rơi.

Đêm trước họ triền miên từ hầm đỗ xe đến nhà anh, sáng sớm cô tỉnh dậy liền vội vã đến phòng tập thể dục, gặp lại đã là trưa hôm nay.

Có lẽ cô bỏ quên cái gì đó, mà lúc anh quét dọn nhà cũng không để ý.
Nhưng khi anh mở cửa, thấy cô mặc trang phục chỉnh tề.

Áo khoác họa tiết Houndstooth cổ điển, váy bó sát người, ôm túi giấy kraft trước ngực, đi giày cao gót, uốn tóc xoăn, còn đeo một cặp kính đen lạ lùng.
Bộ này rõ ràng không phải bộ cô mặc trưa nay, anh còn chưa kịp hỏi cô định đi dự show thời trang nào, Triệu Thủy Vô đã mở miệng trước: “Có phải Bạch Cảnh Xuyên tiên sinh – đại diện bên đối tác không ạ? Xin chào, tôi là Triệu Thủy Vô, nhân viên của công ty tham gia vào dự án hợp tác, tôi đặc biệt đến tìm anh để xác nhận một số chi tiết của nội dung văn kiện.”
Bạch Cảnh Xuyên biết sẽ có người đến xác nhận những chuyện này với mình, anh còn đang thắc mắc sao cả ngày hôm nay bên kia không liên lạc gì với mình, hóa ra người tới là cô.
Anh không có sở thích diễn kịch, nên chỉ mời cô vào.
Vừa bước chân vào không gian quen thuộc này, Triệu Thủy Vô cũng không tiếp tục giả bộ nữa.

Cô đảo khách thành chủ, ngồi xuống ghế sô pha, bắt chéo đôi chân thon thả của mình, lấy tài liệu ra, sắp xếp chúng theo thứ tự, còn mang cả cây bút của mình ra, thoạt nhìn có vẻ đang nghiêm túc làm việc.
Bạch Cảnh Xuyên đặt cốc nước trước mặt cô, dịch cái ghế dựa ngồi xuống đối diện.
Họ nói chuyện, anh cũng quan sát cô.

Cô mặc áo khoác cổ V, cả hai tà đều không có cúc (*) chắc phải có cúc ẩn hoặc khóa ẩn ở đâu đó.

Áo trong kín cổng cao tường, càng không có “khe sự nghiệp” sâu hút.

Bộ này đáng ra phải là: cổ áo thấp cộng thêm ép khe, cao thì gợi cảm, thấp thì rẻ tiền.


Triệu Thủy Vô tự nhận là thanh thuần, tuyệt đối sẽ không phạm phải loại sai lầm này.
(*) Dáng áo vest không cúc chị nhà mặc
Anh nhìn tờ giấy: “Chỗ này hơi tối nghĩa nhỉ?”
Tờ giấy bị đặt hơi xa, Triệu Thủy Vô cầm bút bò ra bàn cà phê, đọc kỹ nội dung rồi trả lời: “Đúng là hơi tối nghĩa, để tôi đánh dấu lại.”
Cô khoanh tròn chỗ cần sửa, viết chú thích, lúc ngẩng lên thì thấy anh đang nhìn mình chằm chằm.
“Sao thế?” Cô cố tình hỏi.
Bạch Cảnh Xuyên không hề che giấu, nhưng cũng không nhúc nhích: “Không có gì.”
Thật ra các chi tiết trong văn kiện đã được thảo luận trong vô số cuộc trao đổi trước đây.

Họ nhanh chóng hoàn thành tập tài liệu, kiểm tra lần cuối đề phòng sai sót.

Triệu Thủy Vô cất giấy tờ vào túi: “Tôi có hỏi qua quản lý rằng anh có dễ thuyết phục không, chị ấy nói không.”
“Rồi sao?”
“Anh thấy sao?”
Từ biểu hiện của cô, anh đọc được câu trả lời: “Tôi rất dễ thuyết phục nhỉ?”
“Là tự anh nói đấy.” Triệu Thủy Vô cài lại cúc áo, dường như không muốn tiếp tục làm khách nữa, cô đi tới hành lang thay giày, “Thôi tôi về đây.”
“Cứ như vậy?” Anh đưa cô ra cửa, không tin sự việc lại kết thúc nhanh như vậy.
Cô xoay người, dựa mông vào tủ giày, ném túi giấy kraft lên đó, chống hai tay bên sườn, vòng nào ra vòng nấy: “Nếu không thì?”
Bạch Cảnh Xuyên vén sợi tóc xõa của cô lên, tay kia xốc váy cô lên mấy phân, nhìn thấy đai nịt tất màu đen mỏng tang: “Cô cứ thế mà đi sẽ làm cái tất đùi ren của cô buồn lắm.”
Anh lại tìm tòi trong nội y: “Chân của cô cũng chưa ra trận mà.”
Lúc Triệu Thủy Vô cúi người viết chữ, phong cảnh dưới cổ áo lộ ra mồn một, nói không phải cố ý, có ma mới tin.
Tuy hành vi dụ dỗ nơi công sở rất đáng xấu hổ nhưng quả thực nó rất hiệu quả.