Trò Chơi Đen Đỏ

Chương 22: Chương 22





Nếu Triệu Thủy Vô chỉ là một người phụ nữ khôn vặt và tham lam, thì giờ phút này cô đã có thể trở mặt không nhận người rồi cầm bộ trang sức này đến tiệm cầm đồ, nằm trên sô pha đếm tiền gửi vào thẻ ngân hàng, cười ngoác miệng tận mang tai.
Nhưng một âm mưu hoàn hảo sẽ tự nhiên muốn một kết thúc có hậu, thế mới được gọi là “cao cấp”.
Cô nhận được điện thoại, là Aaron gọi tới, trong giọng nói không giấu nổi ngạc nhiên: “Em mang vòng cổ với bông tai đi quyên góp à?”
“Làm sao anh biết?” Triệu Thủy Vô biết rõ còn hỏi, tỏ vẻ ngạc nhiên còn hơn cả anh.
Nói xong, cô cảm thấy diễn xuất của mình hơi quá lố, nên bấm tạm dừng gameshow trên laptop, ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhập vai.
“Em lấy danh nghĩa anh quyên góp, còn để lại thông tin liên lạc của anh.

Hôm qua nhân viên quỹ từ thiện gọi tới cám ơn, anh mới biết.” Anh bật cười trước sự “bất cẩn” của cô.
Triệu Thủy Vô lấy khăn ướt lau sạch vụn snack trên đầu ngón tay: “A, em sơ suất quá… Cứ tưởng có thể giấu anh.

Em vẫn không thể yên tâm nhận món trang sức kia… Nếu đã vậy, chi bằng mang đi thỏa mãn ước mơ của người khác.

Tâm ý của anh em đã hiểu rồi, nhưng em hy vọng số tiền này có thể dùng cho những việc có ý nghĩa hơn.”
“Em thật tốt bụng.” Anh nói.
Lời này dù trong phim hay ngoài đời đều khiến Triệu Thủy Vô cảm thấy xấu hổ, cô dùng sự im lặng để đối mặt với những lời khen ngợi.
Triệu Thủy Vô không trả lời cũng không làm Aaron cảm thấy khó chịu.

Anh tiếp tục nói, “Vậy thưa quý cô tốt bụng, cô có nguyện ý cứu một người đàn ông độc thân đáng thương sắp đi dự tiệc lẻ loi một mình không?”
“Ý anh là gì?”

“Ngày mốt, anh phải tham gia một bữa tiệc buồn tẻ.

Anh không quen ai ở đó cả, cũng không biết đồ ăn thức uống thế nào… Chủ yếu là không ngon bằng anh tự làm.

Nếu còn thiếu cả bạn nữ đồng hành, anh thực sự sẽ chết ở đó mất.”
Hình dung như vậy thành công khiến Triệu Thủy Vô phì cười: “Nghe khổ ghê ta.”
“Khổ thật mà.”
“Hừm…” Cô vờ suy nghĩ, “Em phải xem lịch trình đã.”
Aaron suýt thì quỳ xuống, “Làm ơn, hãy cứu anh khỏi dầu sôi lửa bỏng!”
Cô cầm điện thoại, cười ngã xuống sofa: “Được rồi, nhưng em không biết những dịp như vậy phải mặc gì nữa, hình như em không có quần áo phù hợp.”
“Không sao, vì anh đã nhờ em giúp đỡ nên đương nhiên anh sẽ chịu trách nhiệm về khoản này.

Em chỉ cần nói cho anh biết khi nào em rảnh đi dạo trung tâm thương mại là được.”
“Chỉ cần là đi mua sắm thì phụ nữ bao giờ cũng rảnh.” Cô cong mắt đáp, đặc biệt là mua sắm miễn phí, 24/24, chấp hết mọi loại thời tiết luôn.
Anh đã sớm xem lịch, nói: “Vậy ngày mai tan làm em ghé cửa hàng của anh nhé, anh sẽ đóng cửa trước.”
Lời này quá đủ chân thành, Triệu Thủy Vô không có lý do gì để từ chối: “Được.”
Đến tiệm bánh ngọt như đã hẹn, trên cửa treo tấm biển gỗ “Closed”.

Vài vị khách đi ngang thấy vậy, thất vọng đẩy cửa thử, thấy cửa đã khóa chặt, trong tiệm không bật đèn nên thở dài bỏ đi.


Triệu Thủy Vô cầm túi xách, thầm cúi người vái chào bóng dáng rời đi của họ.
Xin lỗi, hôm nay ông chủ chỉ cung cấp dịch vụ cá nhân.
Aaron ngựa quen đường cũ đưa Triệu Thủy Vô đến một trung tâm mua sắm, hồi nó mới khai trương, cô đã ghé vào ngay, phát hiện không có cửa hàng nào vừa với khả năng chi tiêu của mình, nên những lần ngang qua tiếp theo, cô chỉ biết tiu nghỉu nhìn về phía cửa.

Đôi khi cô cũng giả bộ rất thành thạo đi lang thang bên trong một lúc, thậm chí còn mặt dày thử hàng hóa của người ta, nhưng chưa bao giờ có cơ hội móc ví ra, hôm nay anh coi như đã thỏa nửa ước mơ của cô.
Không ngờ mắt thẩm mỹ của Aaron đối với quần áo phụ nữ lại xuất sắc đến vậy, trong suốt quá trình chọn lựa, Triệu Thủy Vô không cần phải duỗi một ngón tay ra, chỉ cần trả lời “đẹp” hay “không đẹp” đã có thể hoàn thiện bộ trang phục từ đầu đến chân.

Mấy cô nhân viên hướng dẫn dường như có quen anh, bọn họ từ trước đến nay đều dùng lỗ mũi để xem cô, hôm nay lại khoe chỏm tóc ra.
Chỉ bằng thu nhập của một chủ tiệm bánh ngọt thì chắc chắn không đủ để anh có thể chi tiêu phung phí như vậy, dù Triệu Thủy Vô không thám thính sâu, nhưng không khó để nhận ra gia cảnh của Aaron hơn hẳn những gì anh đã biểu hiện ra bên ngoài.

Xem ra Bạch Cảnh Xuyên vẫn là người có đạo đức, không lấy hàng pha ke ra lừa cô.
Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Aaron đưa Triệu Thủy Vô về nhà.

Hai người ngồi trong xe nói: “Bữa tiệc bắt đầu lúc 7 giờ.

Bộ trang phục kia sẽ được là ủi phẳng phui và giao đến tay em vào buổi chiều.

Còn tóc và trang điểm…”
Cô lập tức tiếp lời: “Em tự làm được, nếu nhờ anh nữa thì em ngại lắm.”

“Tốt.

Em nhớ ăn gì đó lót dạ trước, chỗ đó dù có đồ ăn nhưng chắc không đủ no đâu.” Anh suy xét từng chi tiết, “6 giờ anh sẽ đến đón em, em mặc trang phục rồi… đeo cái này vào.”
Nhân lúc đèn đỏ, anh lấy ra một chiếc hộp gấm quen thuộc từ ghế lái đưa cho Triệu Thủy Vô.
Cô mở nó ra, có một sợi dây chuyền và một đôi bông tai nằm yên lặng trong đó, chúng vẫn bóng bẩy như ngày đầu.
“Anh lấy chúng về ư?” Lần này cô thật lòng kinh ngạc.
“Anh chỉ ‘đổi’ chúng với số tiền quyên góp tương đương thôi.

Anh vẫn nghĩ nó được em đeo sẽ càng có ý nghĩa hơn.” Aaron thấy đèn giao thông chuyển xanh, kéo phanh tay rồi đạp nhẹ ga, “Việc em làm khiến anh rất cảm động nên lần này không phải là món quà thực hiện ước mơ mà là phần thưởng cho lòng nhân ái.

Nhưng em không được tặng lại đâu đấy.

Anh không có nhiều tiền như vậy, cũng rất xấu hổ khi phải đổi lại lần nữa.”
Cô bật cười vì câu cuối cùng: “Được rồi, em hứa sẽ không làm thế mà.”
Nhưng hành động này của anh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Triệu Thủy Vô, cô chạm vào sợi dây chuyền bạch kim lạnh giá.
Vốn đã thạo mọi trò lừa gạt, cô biết không thể tham lợi trước mắt, phải giăng lưới xa mới bắt được cá lớn, dằn lòng dùng món trang sức này làm mồi nhử để có được vụ thu hoạch hôm nay.

Nhưng cô không ngờ rằng con cá không chỉ cắn câu mà còn trả cả mồi.
Điều này khiến Triệu Thủy Vô không khỏi buồn lòng cho lương tâm ít ỏi của mình một lần nữa.
Bởi vì điều cô nghĩ trong đầu bây giờ không phải là người này tốt bụng như thế nào, mà là cô có thể giữ lại một phần chiến lợi phẩm cho riêng mình.
Triệu Thủy Vô có thể khiến đàn ông tặng cả đống quà xa xỉ cho mình mà không cần suy nghĩ, đương nhiên không thể chỉ dựa vào mồm mép.

Trước mặt con mồi, đến cả sợi tóc cũng được cô trang bị kỹ càng, trên người mặc toàn những mẫu kinh điển của các thương hiệu lớn____ các mẫu mùa hiện tại rất dễ để lộ năng lực tài chính thực sự của cô trước những người sành sỏi.


Những mẫu kinh điển thì khác, sẽ không bao giờ lỗi thời, về lâu dài rất tiết kiệm chi phí, mang lại cảm giác hoài cổ, nội liễm và trang nhã.
Cô vô tình để lộ logo của chiếc túi xách trước mặt Aaron, cho dù nó là đồ lừa được từ bạn trai cũ; hoặc nhãn hiệu của chiếc đồng hồ khi cô giơ tay lên, cho dù nó cũng là đồ lừa được từ bạn trai cũ.

Tóm lại, khi anh chọn quà, đương nhiên sẽ cân nhắc dựa trên đó.

Nếu cô mặc toàn CHANEL, đố anh dám tặng đồ H&M đấy.
Hồi còn là sinh viên, Triệu Thủy Vô cũng từng đọc qua những tác phẩm văn học phóng đại chứa đầy hàng hiệu xa xỉ.

Mặc dù tác giả luôn thờ ơ mô tả về xã hội vật chất, nhưng bây giờ nghĩ lại, ít nhất trong thế giới mà tiền là mục tiêu, những tác giả đó đều có hiểu biết chuyên sâu về lĩnh vực này.
Aaron nói đây là phần thưởng cho “lòng nhân ái”, mà lòng nhân ái này là do cô bịa ra.

Lòng tốt giả tạo đã giúp cô có được đôi trang sức này, vậy lòng tốt thật sự có thể mang lại cho cô những gì đây?
Triệu Thủy Vô nhẹ nhàng đóng hộp gấm lại, ôm vào trong lòng, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ ra một kết quả đáng buồn: Lòng tốt thật sự chẳng đáng một đồng.
Sau khi nhận được hộp quà từ nhãn hàng, Triệu Thủy Vô nhìn đồng hồ, bắt đầu chuẩn bị trang điểm, làm tóc.
Cô không biết hôm nay Aaron sẽ mặc gì, liệu có chọn tông xoẹt tông với cô hay không.

Cô cầm máy uốn tóc, uốn một lọn tóc sau đầu, nghe thấy tiếng nhà bên mở cửa, cô cũng không để ý lắm, cẩn thận đeo vào chiếc vòng cổ lên, cô ngắm mình trong gương.
Nhờ siêng năng tập luyện nên cái mông cô vẫn cong vút dưới lớp váy dài ôm sát, độ cong hoàn hảo khiến cô không khỏi xuýt xoa.

Tuy nhiên dạo này cũng hơi buông thả, Triệu Thủy Vô thầm nhắc bản thân sau khi vụ này kết thúc, phải chăm chỉ tập luyện mới được.