Trò Chơi Đen Đỏ

Chương 18: Chương 18





Cảm giác no đủ khi d**ng v@t lấp đầy, tràn vào miệng hoa rồi chạy thẳng vào trong.

Nơi tiếp giáp như thiêu như đốt, hơi nóng khiến người ta dần mất đi hơi thở, chỉ biết há miệng hút dưỡng khí.

Triệu Thủy Vô co bóp tiểu huyệt, khiến Bạch Cảnh Xuyên cũng trải nghiệm cảm giác như mình, phảng phất giữa ranh giới dục vọng và nhẫn nại.
Đầu ngực lạnh toát.
Cô run lên, không biết anh đã cầm con dao rọc giấy tự lúc nào, lưỡi dao sắc bén ở ngay dưới núm ngực cô, cán dao lấn vào thịt mềm, thậm chí còn thụt vào vài mm.
Bạch Cảnh Xuyên xoay con dao vòng quanh quầng vú, làm Triệu Thủy Vô không dám thở mạnh, lồng ngực chỉ cần phập phồng chút thôi cũng có thể khiến đầu vú bị rạch đứt.

Sự căng thẳng khiến máu cô chảy ngược, lỗ chân lông mở rộng, mật hoa co rút mạnh.
“A…” Hạ thể bị cắn gắt gao, cả người anh cũng căng thẳng giống cô.

Anh thu dao lại, rồi dựng thẳng nó lên, cắm vào đầu vú của cô.

Anh nắm lấy một bên tròn trịa, đẩy hông, đâm vào lỗ hẹp của cô.
Triệu Thủy Vô kẹp chặt eo anh, để lỗ nhỏ mở ra ở góc độ cho anh đi vào thuận tiện nhất, giống như con cá vàng trong ao, chờ được cho ăn.


Mỗi lần tiến vào, cô đều được an ủi đến cực điểm, nhưng chưa kịp nhấm nháp kỹ càng thì anh đã rút lui, khiến cô sốt ruột dạng đùi, cầu xin được lấp đầy lần nữa.
Cảm xúc da thịt cọ xát khiến người ta lưu luyến, bầu ngực đong đưa kẹp chặt con dao mỏng mà Bạch Cảnh Xuyên đè xuống.

Cảm giác lạnh lẽo của con dao và cảm giác nóng bỏng của côn thịt mang đến trải nghiệm hoàn toàn khác biệt giữa thân trên và thân dưới, Triệu Thủy Vô như phát điên lên.
Cô nắm lấy con dao, bất chấp đẩy nó ra ngoài.

Lưỡi dao chói lóa lắc lư theo tần suất của cô.

Chỉ cần bóp chặt là nó sẽ gãy làm đôi.
Quần áo rách toạc.
Cô cắt áo sơ mi của Bạch Cảnh Xuyên, hết dao này đến dao khác.
Động tác của Triệu Thủy Vô cũng chẳng chú ý gì, nếu bất cẩn có thể cắt thịt thay vải.

Nhưng anh đang mụ mị trong sự liếm mút khe suối, nên đâu rảnh quan tâm điều đó, anh để mặc cô cắt vải treo trên người mình, thọc thật mạnh để trừng phạt hành động xằng bậy của cô.
Triệu Thủy Vô hưng phấn hét chói tai, nâng mình lên tham lam ngậm lấy côn thịt, phun mật ngọt tưới cho anh.

Cô đổi hướng đường dao cuối cùng, chiếc áo rách tươm, thân hình cường tráng của anh lộ ra, da thịt đẫm mồ hôi tiết ra hormone quyến rũ.
Cô càng thêm ướt át, việc ra vào của anh cũng càng suôn sẻ hơn.
“A… Ưm… A…” Cô trở tay ném con dao ra xa, thấy nó rơi xuống gạch sứ vẫn còn trượt thêm một đoạn nữa, tay chân cô điên cuồng cuốn lấy Bạch Cảnh Xuyên, tiếng rên cũng giống như tiếng thú nhỏ hí vang.
Đây là khúc nhạc dạo cho cơn cực khoái của cô.
Bạch Cảnh Xuyên không hề bủn xỉn mà đẩy cả cây vào trong cô, kích thích dục vọng của cô lên cao hơn, ngón chân co quắp, nóng nảy muốn đẩy anh ra, hạ thể lại đón ý hùa theo anh.
Nụ hôn của anh cũng mạnh mẽ như động tác của anh vậy, bức ép không cho đối phương đường lui.
Con sóng trong mắt càng dâng càng cao, cho đến khi che ngập cả trời.

Bảo vệ của khu chung cư gọi điện cho Triệu Thủy Vô, nói có người giao bánh sinh nhật cho cô, cô xác nhận thông tin, rồi đi đi lại lại trong phòng khách.
Bây giờ cô phải giả vờ rằng mình không biết người đến là Aaron, thái độ phải như đối với tất cả những shipper thông thường.

Qua màn hình TV đen sì, cô ngó lại trang phục của mình, là váy ngủ bó sát, khó coi quá, chắc cô nên thay quần áo trước.
Phải dè dặt chút.
Đúng rồi đúng rồi, Triệu Thủy Vô vừa thay bộ quần áo lụa trong phòng ngủ vội vã bước ra ban công, thu hết mấy bộ đồ lót đang treo ở đó vào.

Tình cờ Bạch Cảnh Xuyên vừa giặt quần áo xong, đang phơi quần áo lên giá treo, thấy cô lo lắng như vậy liền giơ tay lên xem đồng hồ, bấy giờ đã gần 4 giờ chiều.
“Chúc cô may mắn.” Anh giũ ống tay áo để khi khô nó không bị nhăn.
“Cám ơn.” Cô không có tâm trạng chơi trò chơi chữ với anh, rút hết đồ lót xuống, sau đó nghĩ thế nào mà lại treo một bộ lên, rồi cất hết những bộ còn lại đi.
Gác cổng lại đổ chuông.
Cô chạy ra ngoài bấm nút mở khóa, lại lao vào phòng, nhét đống đồ trong tay vào ngăn kéo, rồi quay lại phòng khách đóng cửa trượt ban công vào, kéo rèm cửa ra, vừa hay có thể để lộ bộ quần áo treo trên ban công.
Uống một cốc nước ấm để ổn định hơi thở, chuông cửa reo vang.
Triệu Thủy Vô vén tóc ra sau tai, mở TV, thảnh thơi ra mở cửa.
“Xin chào …” Cô lễ phép mỉm cười, thấy rõ người ở cửa thì kinh ngạc trợn to hai mắt, “Aaron! Sao lại là anh?”
Thấy trên mặt cô rõ ràng lộ vẻ vui sướng, anh cố ý nói: “Sao thế, không hoan nghênh à?”
“Đâu có!” Triệu Thủy Vô vội vàng phủ nhận, “Ông chủ đích thân tới giao hàng.

Đây là đãi ngộ cấp SVIP đấy, tôi mừng còn không kịp, anh mau vào nhà đi.”
Cô mở tủ giày, mất một lúc mới tìm được một đôi dép trong góc, đặt xuống sàn.

Aaron vừa xỏ chân vào đã bị cô ngăn lại.
“Chờ một chút, nhà tôi chưa từng có khách ghé qua nên đôi này vẫn còn mới, đợi tôi tìm kéo cắt mác đã, không lúc đi sẽ bị vướng ngã, anh cứ đặt bánh trước cửa đi.” Cô xoay người cầm lấy cái kéo trên bàn cà phê, ngồi xổm xuống trước mặt anh, tách một cái, “Được rồi.”
Aaron thay giày, bước vào nhìn quanh căn nhà sạch sẽ ngăn nắp, tò mò hỏi: “Cảnh Xuyên cũng chưa ghé qua bao giờ à?”
“Chưa.” Triệu Thủy Vô nói dối không chớp mắt, “Nói là hàng xóm nhưng thực ra chúng tôi chưa thân đến mức sang thăm nhà nhau, hình như mỗi lần chạm mặt đều trong các hoạt động tập thể hoặc trong phòng tập gym.”
“Vậy tôi là vị khách đầu tiên đến nhà cô ư?” Anh cười, “Mà này, có cần để bánh vào tủ lạnh không?”
Nhắc tới cái bánh, Triệu Thủy Vô còn đang tươi cười bỗng gục xuống: “Không cần, có lẽ lát nữa tôi sẽ tự ăn hết nó.”

“Sao thế, cái bánh này tặng cho em họ cô mà?” Anh thắc mắc.
Triệu Thủy Vô rót cốc nước cho anh, rồi ngồi xuống bên cạnh: “Vốn dĩ chúng tôi đã hẹn tối nay sẽ ăn mừng, nhưng chẳng phải mấy hôm nay là kỳ nghỉ lễ sao? Bố mẹ con bé vốn định ngày mai sẽ đưa nó đi du lịch nước ngoài, nhưng đột nhiên sáng nay lại gọi cho tôi, nói rằng họ đã đặt nhầm vé, buổi trưa phải đi rồi.

Đã thế tôi còn lên mạng mua cả vé vào công viên giải trí, em họ tôi muốn đến đó lắm, mãi mới có cơ hội cùng gia đình họ đi chơi, vậy mà… Bây giờ cũng quá hạn trả vé rồi.”
Cô thở dài nhìn về phía ban công, đơ ra giây lát rồi vờ như không có chuyện gì mà bước tới kéo rèm lại.
Ánh mắt của Aaron tự nhiên cũng đi theo, nhìn thấy động tác kỳ lạ của cô, còn chưa kịp suy nghĩ, anh đã phát hiện ra sau cửa kính có vài món quần áo đung đưa trong gió.

Nhớ lại dáng vẻ cố giấu sự xấu hổ của Triệu Thủy Vô, anh bèn phối hợp vờ như không nhìn thấy gì.
Nhưng mà kiểu dáng rất đẹp đấy.
“Cô có muốn đi công viên giải trí không?” Anh hỏi.
Vừa nghe câu này, Triệu Thủy Vô đã có thể đoán được diễn biến tiếp theo, nhưng cô vẫn phối hợp diễn theo: “Cái gì?”
“Từ nay đến mai tôi khá rảnh.” Aaron nói, “Nếu cô không ngại có người mặt dày dùng ké vé thì tôi đi chơi cùng cô nhé? Vừa hay hôm nay tôi lái xe đến đây, muốn đi đâu cũng tiện.”
“Bây giờ luôn á?”
“Hay cô muốn ăn bánh kem trước?”
Tuy Triệu Thủy Vô trông có vẻ do dự, nhưng tay đã đặt lên dải ruy băng của hộp bánh: “Thế này có làm phiền anh quá không.”
“Tôi đâu thấy phiền gì, ngược lại tôi còn rất muốn ở bên cạnh em kìa.” Aaron giúp cô mở hộp bánh, mùi thơm béo ngậy tỏa ra, “Muốn cùng em đi chơi công viên, muốn làm thật nhiều bánh ngọt mà em thích.”