Trò Chơi Đang Download

Chương 54: 54: Ly Hôn Chúng Ta Ly Hôn Luôn Bây Giờ Đi!





Sống lại? Các anh muốn ai sống lại hả?
Seyin Hall sao?
Không được, các anh đừng làm loạn, cậu ta không muốn sống lại đâu, chết cũng chết rồi, xin hãy cho cậu ta an nghỉ dưới lòng biển đi!
Tạ Tịch vô cùng kinh ngạc, cậu không ngờ tới còn có chuyện chết đi sống lại quỷ dị như vậy.

Bối cảnh của thế giới này rất bình thường, đất liền và đáy biển đều là xã hội khoa học kỹ thuật, sao lại xuất hiện loại chuyện mê tín này?
Có khi chỉ là lời đồn thổi, Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử tin lầm đúng không?
Tạ Tịch không dám chắc, trong lòng cậu trống rỗng cực kỳ, cậu phải đi thăm dò một chút xem thế giới này có dạng thiết lập thế không.

Khuôn mặt dự trữ có thời gian sử dụng, không thể vượt quá nửa giờ, Tạ Tịch luôn dùng rất cẩn thận, đặc biệt là một số khuôn mặt quan trọng, bởi vì chưa xác định có thể thu thập lặp lại không cho nên cậu đều dùng tiết kiệm, không dám lãng phí.

Dĩ nhiên như vậy tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm, đi qua từng cửa kiểm tra tiến vào khu vực sâu nhất rồi, lỡ như trong đó có giấu đồ gì giống như camera, vậy lúc cậu đổi lại mặt mình thì xong đời luôn, cho nên cậu còn chuẩn bị không ít khuôn mặt tương tự.

Chính là những khuôn mặt nhìn gần thì khác nhau nhưng nhìn từ xa hoặc chỉ thấy bóng lưng sẽ rất khó phân biệt.

Cách này cũng có nguy hiểm nhất định, nhưng dù sao so với việc để lộ khuôn mặt thật của mình thì lợi hơn nhiều.

Tạ Tịch lẻn vào trong đêm, tra xong thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Quả thực có ghi chép về phương diện đó: Hải Khâu là một quốc gia vô cùng huyền bí, từ khi sinh ra chúng đã là sinh vật đáy biển có trí khôn nhưng khác biệt hoàn toàn với loài người.

Bọn chúng khát máu và hiếu chiến, khuyết thiếu tình cảm, ngay cả đồng bào cũng thường xuyên xâu xé ăn sống lẫn nhau.

Bọn chúng thích nhất là nhân loại, thuở trước khi Atlantis còn nổi trên mặt nước, bọn chúng thỉnh thoảng lên bờ tập kích, chỉ cần có thể ăn thịt người thì dù chết trên bờ cũng đặc biệt không luyến tiếc,
Sau khi Atlantis chìm xuống đáy biển, bọn chúng để mắt tới hoàng tộc, cứ thế tre già măng mọc, giết hại không ít hoàng tử và công chúa.

Chuyện khá châm chọc chính là, bởi vì có sự tồn tại của vương quốc dưới lòng biển nên bọn chúng không xông qua được phòng tuyến này, không ăn thịt được nhân loại.

Người đất liền dần dần lãng quên sự uy hiếp của nước Hải Khâu, cũng không biết vương quốc dưới đáy biển đã giúp họ ngăn chặn đám sinh vật hung tàn này.

Khúc mắc của một bộ phận nhân ngư phái Hiếu chiến đều từ đây mà ra, Atlantis bảo vệ nhân loại, mà nhân loại không biết báo đáp thì thôi, còn liên tục hủy hoại môi trường biển.

Họ đánh bắt tràn lan khiến nhiều giống loài bị tuyệt diệt, lượng rác thải xả ra quá nhiều cũng khiến các thành phần nước biển trở nên phức tạp, nhu cầu với nước của người đáy biển còn khắc nghiệt hơn người đất liền cần không khí rất nhiều.

Người đất liền không chịu nổi khói bụi mù trời, người đáy biển cũng không chịu được nước biển ô nhiễm.

Da thịt của bọn họ vì tiếp xúc lâu dài với nước bẩn mà bị thối rữa lở loét, trong lúc hít thở ngay cả nội tạng cũng bị bào mòn, khu vực ô nhiễm nặng còn khó có thể cách ly.

Hàng năm, đế quốc đều tập trung một lượng lớn nhân lực đi làm sạch nước biển nhưng hiệu quả mang lại cực kỳ thấp.

Nếu sự ô nhiễm này là do người đáy biển gây nên bọn họ sẽ không tức giận như vậy, nhưng nguồn gốc của tai họa lại từ người đất liền, là đám người được bọn họ "bảo vệ".

Chuyện lấy oán trả ơn thế này hỏi sao người đáy biển không hận cho được?
Những người cực đoan nhất của phái Hiếu chiến thậm chí còn muốn thả đám điên nước Hải Khâu lên đất liền để trả thù nhân loại trên đó.

Tất nhiên, suy nghĩ này rất không lý trí, nước Hải Khâu mặc dù khuyết thiếu tình cảm nhưng chúng cũng là một nhóm sinh vật bậc cao có trí khôn, người cầm quyền cũng rất có đầu óc, nếu thực sự thả bọn chúng ra, quay đầu lại cũng không chỉ người đất liền bị thịt hết.

Quốc sư của nước Hải Khâu cực kỳ thần bí, gã yếu hơn binh sĩ Hải Khâu rất nhiều, nhưng lại có sức mạnh to lớn không ai lý giải nổi.


Liên quan tới chuyện khiến người chết sống lại cũng có ghi chép chân thực.

Lúc trước quốc vương của Hải Khâu bị Tam hoàng tử giết chết trên chiến trường, bây giờ lại sống lại, lần này ông ta dẫn quân xuất chinh là để đáp lại mối thù đoạt mạng đó!
Tạ Tịch nhìn đến đây, trong lòng bồn chồn: "Có thể sống lại thật sao?"
Bánh Bao Xá Xíu nói: "Ba không chết mà, hồi sinh cũng vô dụng."
Tạ Tịch: "Lỡ như tên quốc sư này biết tao không chết thì sao?"
Bánh Bao Xá Xíu tỏ ra thông minh: "Vậy ba liền đi gặp Lục hoàng tử, anh ta đẹp trai như vậy mà!"
Tạ Tịch: "..."
Cậu bị Tam hoàng tử lây bệnh rồi mới có thể bàn chuyện đứng đắn với con mèo ngốc này.

Xem xong những thứ cần xem Tạ Tịch không dám ở lâu, cậu chuồn đi trước, lúc trở về chỗ ở đã tỉnh táo lại.

Nghĩ nhiều cũng vô dụng, việc cấp bách bây giờ là phải nắm chặt thời gian!
Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi thế giới này là không lo bị bại lộ nữa.

Về phần nhiệm vụ phụ, Tạ Tịch vốn không có ý định thu thập 1 triệu tấn rác, so với chuyện qua cửa thế giới này cậu càng muốn nhanh chóng rời khỏi hơn.

Nhưng sau khi rời đi thì sao? Không qua cửa thế giới này sẽ không bị phong tỏa, lỡ như cậu lại xoát được thêm lần nữa thì làm sao bây giờ?
Chắc là...!
Sẽ không...!
Xui xẻo như vậy đâu!
Tạ Tịch ngẫm lại "vận may" kiếm được thế giới do X thiết kế ba lần liên tiếp.

Không được, Tạ Tịch không dám từ bỏ nhiệm vụ phụ, cậu phải hoàn thành nó, phải qua cửa, phải khiến thế giới này thành một tồn tại "độc lập"!
Không phải vì bất cứ ai, chỉ vì cậu phải làm như thế!
Cậu tuyệt đối không muốn tiến vào Chuẩn Thế giới này một lần nào nữa!
Tạ Tịch giữ vững tinh thần, ngày thứ hai tìm một cơ hội chạy ra khỏi chỗ của Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử mặc dù chỉ muốn buộc cậu bên người cả ngày nhưng kỳ thực rất dễ nói chuyện, gã ta tỏ vẻ hơi khó chịu rồi thả cậu đi, cho phép cậu trở về lười biếng.

Tạ Tịch lập tức đổi khuôn mặt số 1, tùy tiện nhận một việc tặng quà đến cung điện của Đại hoàng tử.

Lần này vận may của cậu khá tốt, Đại hoàng tử vừa trở về.

Tạ Tịch chạm thẳng mặt y, còn hơi mất tự nhiên, bởi vì chột dạ.

"Bái kiến điện hạ." Cậu hành lễ.

Đại hoàng tử nhìn cậu, không bảo cậu đứng lên, mà chính bản thân y cũng không đi.

Tạ Tịch cúi đầu, cảm giác như bị người dò xét.

Đại hoàng tử đang quan sát cậu, tựa như lúc nhìn mặt số 2...!Không đúng, lần đầu tiên khi gặp Đại hoàng tử ở điện nghị sự, cậu dùng khuôn mặt gốc của mình, y cũng từng nhìn cậu như vậy.

Trái tim Tạ Tịch xiết chặt, chẳng lẽ Đại hoàng tử nhận ra cậu?
Không thể nào...!
Thuật dịch dung không chỉ thay đổi nguyên khuôn mặt mà cả thân hình, khí chất và rất nhiều thói quen khác nữa, không có khả năng nhận ra được.


Tạ Tịch cứng người lại, cậu nhỏ tiếng gọi: "Điện hạ?"
Đại hoàng tử rốt cuộc cũng mở miệng: "Đứng lên đi."
Tạ Tịch đứng thẳng dậy, cũng không dám ngẩng đầu.

Cậu muốn tiếp cận Đại hoàng tử nhưng lúc này lại không biết nên làm thế nào.

Với Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử, Tạ Tịch đều không cần chủ động, tất cả bọn họ còn chủ động hơn cả cậu, ngẫm kỹ một chút thì quả thực chính là tranh nhau đến giúp cậu tăng tiến độ nhiệm vụ.

Đại hoàng tử lại khác biệt hoàn toàn, y vẫn luôn quan sát cậu, bao hàm một loại cảm xúc nào đó mà Tạ Tịch không hiểu rõ, tỉ mỉ dò xét cậu.

Tạ Tịch chỉ có thể kiên trì đặt quà xuống, nói: "Nếu điện hạ không còn gì dặn dò thì thuộc hạ xin phép trở về."
Đại hoàng tử nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừ." Cứ như vậy để cậu đi.

Tạ Tịch đi một chuyến công cốc, không có đầu mối gì.

Phải làm gì đây? Làm sao mới có thể thu thập tình yêu của Đại hoàng tử?
Tạ Tịch lại đi đến cung điện của Tứ hoàng tử, lần này y hệt lần trước, ngay cả cửa cũng không vào được, sau khi để quà xuống cậu liền rời đi.

Thân thể Tứ điện hạ không khỏe, ai cũng không gặp được, Tạ Tịch cũng khó tránh khỏi chuyện này.

Tạ Tịch chẳng thu hoạch được tí gì, cậu trở về nơi ở của mặt số 1, định dọn dẹp nơi này một chút, có khi sau này phải nghỉ ngơi ở đây thường xuyên hơn.

Cậu vừa trở về liền nghe được một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng.

"Ngươi đến tột cùng là ai?"
Sau lưng Tạ Tịch cứng ngắc, bị giật nảy mình.

Cậu từ từ xoay người lại, thấy được khuôn mặt bình tĩnh của Đại hoàng tử.

Tạ Tịch phản ứng coi như nhanh, mặt cậu hiện lên vẻ hơi ngạc nhiên, trước tiên hành lễ: "Bái kiến Đại điện hạ."
Đại hoàng tử quan sát Tạ Tịch, một đôi mắt đen nhánh hiếm thấy dưới đáy biển khóa chặt người cậu, giống như có thể xuyên thấu qua bề ngoài soi tỏ bản chất bên trong.

Lòng bàn tay Tạ Tịch đổ mồ hôi, không rõ y có ý gì, cậu nói: "Thuộc hạ tên là Jesse, thuộc một chi nhỏ của dòng họ Hall, không biết điện hạ tới nên đã thất lễ."
Cậu trả lời đúng quy củ, thế nhưng đôi mắt của Đại hoàng tử vẫn khóa chặt cậu, không nói một câu nào mà cứ nhìn cậu như vậy.

Tạ Tịch thử thăm dò ngẩng đầu, lập tức nhìn thẳng vào mắt y.

Trong giây phút đó, Tạ Tịch ngỡ như cậu thấy được quản gia Randy, thấy được nỗi tuyệt vọng vô hạn ẩn sâu dưới vẻ bĩnh tĩnh của hắn.

Trái tim Tạ Tịch nghẹn lại, vội vã cúi đầu.

Tựa hồ trong chớp mắt Đại hoàng tử đã đến trước mặt cậu, y ép cậu ngẩng đầu, hai người người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt phản chiếu hình ảnh của đối phương.

Sắc mặt Tạ Tịch hơi tái, chẳng nói nổi một câu.


Đại hoàng tử nhìn cậu chòng chọc, ngón tay thon dài lành lạnh chạm lên má cậu.

Nước biển lạnh, cơ thể bọn họ cũng lạnh, nhưng ngón tay của Đai hoàng tử lại lạnh hơn so với những người khác một tí, như một khối băng giấu trong vực sâu, lúc tiếp xúc lên da cảm thấy hơi đau nhói.

Tạ Tịch ngừng thở, trong thoáng chốc cậu đã nghĩ là mình sẽ chết.

Cậu nghĩ là Đại hoàng tử sẽ chém đứt đầu cậu.

Nhưng rất nhanh, bầu không khí khiến người ta hít thở không thông này biến mất, Đại hoảng tử thả cậu ra, giọng nói cũng không còn vẻ lạnh lẽo, y nhìn Tạ Tịch một cái thật sâu, khẽ nói: "Xin lỗi."
Tạ Tịch mãi vẫn chưa hoàn hồn.

"Đừng sợ, ta sẽ không làm hại ngươi," Đại hoàng tử kéo dài khoảng cách với cậu, tạm ngừng rồi nói tiếp, "Ta cứ cảm giác đã gặp ngươi ở đâu rồi."
Tạ Tịch giật mình, càng không dám ngẩng đầu hơn: Chẳng lẽ Đại hoàng tử có Hỏa Nhãn Kim Tinh, nhận ra mấy khuôn mặt này của cậu thật?
Cậu miễn cưỡng nói: "Thuộc hạ vẫn luôn trực trong vương cung, có lẽ điện hạ nhìn thấy thuộc hạ ở nơi khác."
Đại hoàng tử không lên tiếng.

Tạ Tịch không dám nhiều lời, sợ lắm lời hỏng chuyện.

Đại hoàng tử bỗng nhiên lại nói: "Do ta nhận lầm."
Tạ Tịch: "..."
Đại hoàng tử nói tiếp: "Quấy rầy ngươi rồi, nhanh đi về nghỉ ngơi đi."
Tạ Tịch thực sự nhìn không thấu vị Đại điện hạ này, cậu hành lễ nói: "Vậy thuộc hạ xin phép về trước."
Đại hoàng tử đáp lại xong cũng rời đi.

Y vừa đi không khí xung quang nháy mắt thay đổi, cảm giác áp bách khiến người ta hít thở không thông cũng biến mất.

Tạ Tịch nhìn bóng lưng Đại hoàng tử đi xa, trong lòng vô cùng thấp thỏm.

Cậu cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Buổi tối, sau khi xong việc Tam hoàng tử đến tìm cậu đi ăn cơm.

Tạ Tịch giả vờ bị bệnh, không có tinh thần ăn uống.

Tam hoàng tử thấy trạng thái của cậu không tốt nên cũng không giữ cậu lại lâu, nhìn cậu ăn no xong liền thả cho về.

Tạ Tịch thay đổi khuôn mặt dự trữ rồi đi đến cung điện của Tứ hoàng tử.

Đại hoàng tử khác thường như thế, cậu cũng không cảm thấy yên lòng với Tứ hoàng tử.

Vị này vẫn luôn ru rú trong nhà, lấy lý do thân thể khó chịu nhưng đến tột cùng như thế nào không ai biết được.

Cậu muốn lại coi sớm để tìm hiểu một chút, tránh khỏi bị làm trở tay không kịp như Đại hoàng tử.

Trước đó Tạ Tịch từng qua cung điện của Tứ hoàng tử nên tích trữ không ít khuôn mặt.

Sau khi đổi một khuôn mặt, cậu dễ dàng lẻn vào trong.

Chỗ ở của Tứ hoàng tử vô cùng tĩnh mịch, giống như thế ngoại đào viên dưới đáy biển, hoàn toàn tách biệt với thế giới hỗn loạn bên ngoài, nơi đây càng giống chỗ ngụ cư của một vị ẩn sĩ, không dính khói lửa nhân gian.

Tạ Tịch ngửi thấy mùi hương lành lạnh thoáng qua, tựa như mùi một loại thảo dược nào đó.

Bánh Bao Xá Xíu bỗng nhiên nói: "Có người tới!"
Tạ Tịch lập tức trốn vào bụi san hô.

Chốc lát sau có tiếng bước chân truyền đến, Tạ Tịch xuyên qua bụi san hô thấy được Tứ hoàng tử.


Bước chân Tứ hoàng tử chậm rãi nhưng không nặng nề, sắc mặt trắng nõn không tái nhợt bệnh tật, màu môi khá nhạt nhưng lại giống như anh đào nở rộ sau tuyết tan, tràn đầy sức sống.

Tứ hoàng tử căn bản không bị bệnh!
Trong đầu Tạ Tịch vừa lóe lên ý nghĩ này, một giọng quát khẽ đã vang lên: "Ai!"
Tim Tạ Tịch đập thình thịch, cậu bị phát hiện!
Cậu không nhúc nhích, cách Tứ hoàng tử tận 5 đến 6 mét mà hắn lại nhìn thấy cậu!
Bánh Bao Xá Xíu kêu to: "Hắn đến đây!"
Tạ Tịch đeo khuôn mặt dự trữ hơi do dự, rốt cuộc cậu vẫn không dám dùng người trong điện của Tứ hoàng tử, cậu đổi một khuôn mặt xa lạ, nhanh chóng xông ra ngoài.

Tứ hoàng tử ra lệnh: "Bắt hắn lại."
Có thị vệ lao đến, Tạ Tịch trái lại khẽ thở phào, cậu chỉ cần hơi kéo dài khoảng cách là có thể đổi một khuôn mặt khác trong điện, lừa gạt ra ngoài.

Rời khỏi chỗ của Tử hoàng tử, tim Tạ Tịch đập thình thịch thình thịch, mệt đến không thở nổi.

Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử đều không đơn giản, cậu không thể làm việc liều lĩnh.

Qua một lúc lâu, Tạ Tịch mới lấy lại nhịp thở bình thường, cậu liếc nhìn thời gian đếm ngược trên thuật dịch dung.

Còn lại 21 ngày, cậu phải nắm chặt thời gian, nhất định phải thu thập tình yêu của sáu hoàng tử và thu 1 triệu tấn rác trước thời hạn quy định.

Chỗ Đại hoàng tử không có đầu mối, chỗ Tứ hoàng tử càng nguy hiểm hơn.

Tạ Tịch ngẫm nghĩ, quyết định đến xem Nhị hoàng tử.

Trước tiên kiếm đủ tiến độ có thể xoát đầy đã, còn lại từ từ tính sau.

Lý trí nói cho Tạ Tịch biết cậu nên ngủ bù, nhưng cậu không buồn ngủ chút nào, cậu ngồi một lúc lâu, nghĩ đến chuyện của Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử, nghĩ mãi mà không ra đầu mối, nhưng không nghĩ không được.

Đại hoàng tử có nhận ra cậu không? Tứ hoàng tử tại sao lại giả bệnh?
Người muốn hại chết Lục hoàng tử là ai? Trước mắt xem ra lão Nhị, lão Tam và lão Ngũ không có khả năng giết hại anh em của mình, vậy lão Đại và lão Tứ thì sao?
Tạ Tịch không dám chắc.

Cậu cứ ngồi mãi thế đến rạng sáng rồi đi đến cung điện của Ngũ hoàng tử, lần này cậu trực tiếp canh giữ trong phòng đọc sách, y như cậu đoán, tên Nhị hoàng tử "cuồng công việc" đang nghỉ ngơi ở đấy.

Cũng không biết gã có nằm mơ hay không nữa.

Tạ Tịch chỉ có thể lặng lẽ tiến lên kiểm tra thử.

[Sử dụng thuật nhập mộng thành công, ngài đã tiến vào cảnh mơ của Aix Atlantis.]
Tạ Tịch khẽ thở phào, lúc mở mắt ra xung quang đã thay đổi.

Lão Nhị giống y như lão Tam, giấc mơ đều ở trên đất liền.

Tạ Tịch nhìn thấy một gian phòng khách trang trí lộng lẫy, đèn thủy tinh treo trên đầu có giá trị không nhỏ, ghế sô pha bằng da sáng bóng đắt đỏ, còn có cầu thang cẩm thạch láng bóng sạch sẽ như gương...!
"Rầm", tiếng một vật nặng rơi xuống.

Tạ Tịch bỗng nhiên hoàn hồn, thấy một bộ trà cụ tinh xảo bị quẳng xuống đất, đồ xứ vỡ tung tóe, nước trà cũng văng khắp nơi.

Ngay sau đó là tiếng nói giận dữ của Tam hoàng tử: "Được thôi, ly hôn, chúng ta ly hôn luôn bây giờ đi!"
Tạ Tịch sửng sốt.

Cậu không đi nhầm giấc mơ đấy chứ? Sao người trước mặt lại là Tam hoàng tử?
- ---— ♥• •♥ —----.