Trò Chơi Của Gã Hề

Chương 35: Sâu não (5)




Dịch: Laoshu

***

"Búp bê nhỏ, chớ buồn xo, chỉ trách chú, tìm ra con, vặt đầu xuống, lột da ra, xả sạch huyết, nặn bùn tro…"

Cũng không biết là hắn đã học được bài hát thiếu nhi này từ đâu, tóm lại, hắn cứ lầm rầm hát như thế trong bầu không khí vô cùng căng thẳng nơi đây.

Sau đó… bầu không khí lại càng trở nên căng thẳng hơn.

"Tao đếm từ 1 đến 3, hãy bỏ súng xuống, nếu không tao sẽ bắn vỡ sọ của mày đấy!"- Đội trưởng Lývẫn dùng ngữ khí nhạt nhẽo như cũ để nói với hắn, song lại tạo cho người ta cảm giác không thể nghi ngờ lời nói ấy.

"1"

Trần Tiếu vẫn không thèm để ý, chỉ nhìn gã Thạch Đầu: "Sao thế? Không biết hát bài này à?"

Gã Thạch Đầu vẫn im lặng không lên tiếng.

"2"

"Thật kỳ lạ. Hình như từ khi chúng tao bước vào căn phòng này đến giờ, mày vẫn chưa hề nói câu nào hết nhỉ!"

Đội trưởng Lý nhíu mày. Từ câu nói này của Trần Tiếu, gã phát hiện dường như đúng thật là Thạch Đầu bỗng trở nên ít nói hẳn đi.

Tuy rằng gã ta rất nghi ngờ, nhưng hiện tại không phải lúc để ý những thứ này. Gã nhìn chằm chằm cái kẻ như bị bệnh thần kinh trước mắt này, ngón tay sờ nhẹ cò súng.

"3"

Khi gã đếm đến "3" thì cũng là lúc Trần Tiếu thốt lên một câu:

"Nào, cười một cái thử xem. Mày… không dám mở miệng chứ gì!"

…………..

Thật đúng là chỉ mành treo chuông!

Cuối cùng, đội trưởng Lý đã không bóp cò súng. Gã ta giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì, chân mày nhíu chặt. Hiển nhiên giờ phút này, gã đang phải đấu tranh tư tưởng dữ dội.

Sau đó

……………

Vậy mà lại chậm rãi quay họng súng sang hướng gã "Thạch Đầu".

Điều này đã dọa cho gã Háo Tử sững sờ: "Này này này! Chuyện gì thế này? Đội trưởng Lý, anh đây là đang làm gì vậy!"

Hắn nói trong sự hoảng hốt lo sợ, hai tay nắm chặt súng, hết ngó Trần Tiếu lại ngó sang đội trưởng Lý, nhất thời không biết phải chĩa vào ai.

Đội trưởng Lý không quan tâm đến gã, chỉ đạm nhạt nói: "Thạch Đầu… mở miệng ra!"

Gã Thạch Đầu vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không hề động đậy.

Lần này, cả Háo Tử và người đàn ông mang găng tay cũng đều chú ý đến sự khác lạ của Thạch Đầu.

Háo Tử cũng không phải kẻ ngốc. Gã bỗng nghĩ đến điều gì, có chút nôn nóng nói với Thạch Đầu:

"Tuy rằng không biết mở miệng ra làm cái gì, nhưng mà… Mày cứ há miệng ra một cái là được mà."

Còn gã mang găng tay càng tỏ vẻ lo lắng, dần chuyển họng súng hướng về phía Thạch Đầu.

…………..

Dù vậy, gã "Thạch Đầu" vẫn không hề tỏ vẻ gì, cũng không hề nói chuyện. Đương nhiên, gã càng không định há miệng ra.

"Đệch mieee"- Đội trưởng Lý chửi khẽ một câu, cũng chẳng rõ gã đang chửi ai.

"Có chuyện gì vậy!!!"- Háo Tử gào lên: "Đây cmn rốt cuộc là chuyện gì chứ!"

Ánh mắt của gã Thạch Đầu quét qua từng người. Trong ánh mắt ấy, không hề có tí tình cảm gì hết.

Gã chậm rãi há miệng ra.

Một bãi dịch nhầy tràn ra, "tí tách" chảy xuống nền nhà.

Đồng tử của đội trưởng Lý co rút. Trong chớp mắt, gã rống giận: "Mau cách xa gã ra!!!"

Thế nhưng đã quá muộn rồi!

Gã Háo Tử đứng quá gần tên kia, căn bản không kịp phản ứng lại. Chỉ thấy phần đầu của gã "Thạch Đầu" vươn ra, phun thẳng một bãi dịch nhầy vào mặt Háo Tử.

Mà bản thân Háo Tử cũng bị lực công kích cường đại này quật ngã bổ nhào.

Sự việc phát sinh quá đột ngột, đội trưởng Lý nhìn về phía Háo Tử một cách vô thức. Lúc này, gã "Thạch Đầu" liền nhân cơ hội phun thêm một cơ số dịch nhầy về phía mọi người, rồi tranh thủ kẽ hở khi mọi người né tránh để chạy thoát ra khỏi phòng một cách nhanh nhất.

Người đàn ông đeo găng tay vô cùng lo lắng. Ngay vào thời khắc tên "Thạch Đầu" xông ra khỏi cửa, gã ta đã hơi chần chừ do dự. Chính điều này đã khiến gã bỏ qua thời cơ nổ súng thích hợp nhất.

Liền sau đó, dưới lầu bèn truyền đến tiếng động tông cửa cực lớn.

"Thùng!"

"Thùng!"

Vừa nghe liền biết là gã Thạch Đầu đang tông vào cánh cửa tầng hầm.

Tuy rằng không biết tên đó định làm gì, song chiếc cửa gỗ yếu ớt kia căn bản nào có thể chịu được sức mạnh của gã Thạch Đầu này. Ngay khi tiếng động thứ hai vang lên là cánh cửa đã bị tông mở.

Sau đó, một tràng âm thanh "nôn mửa" kéo dài năm, sáu giây truyền tới… Tiếp đến thì… yên tĩnh lại.

Gã đeo găng tay rất muốn đuổi theo.

Có điều, gã hiểu rõ, hiện tại nếu đơn độc đi ra ngoài thì không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì ngoài kia. Thế nên, gã ta hướng về phía đội trưởng Lý nhằm trưng cầu ý kiến.

Mà đội trưởng Lý lúc này căn bản không rảnh bận tâm đến những điều này. Gã ta đang quỳ bên cạnh "Háo Tử", dốc sức giật đống dịch nhầy bám trên mặt Háo Tử xuống.

"Đừng để ý đến nó! Cứu Háo Tử trước đã!"- Gã ta gào lên.

Gã đeo găng tay lập tức tiến tới giúp đỡ. Thế nhưng lớp dịch nhầy kia quả thật bám quá chắc chắn, gã Háo Tử lại liều mạng vùng vẫy, thậm chí khiến cho một ít chất dính kia đã bị gã ta hít vào trong mũi, miệng, sắp ngạt thở luôn rồi.

Đúng lúc này, chỉ nghe "cạch" một tiếng.

Một chiếc bút bi được vất tới trước mặt đội trưởng Lý.

Gã ngẩng đầu thì thấy Trần Tiếu đang đứng nơi cửa. Chẳng biết là hắn đã ra ngoài lúc nào, chỉ biết có lẽ hắn đã lấy cây bút này từ căn phòng kế bên.

Đội trưởng Lý lập tức hiểu ý, vội vàng rút ruột bút ra, chẳng thèm nghĩ ngợi gì liền đâm vào trong khí quản của Háo Tử.

"Hú hú hú"

Một tràng âm thanh không khí được hút vào không gian nhỏ hẹp vang lên. Cuối cùng, Háo Tử cũng nhặt về được một mạng.

………….

………….

"Cảm ơn…!"- Đội trưởng Lý thở phào một hơi, có chút cảm kích nhìn sang Trần Tiếu.

"Thế này là thế nào?"- Gã ta hỏi, đồng thời tiếp tục cố gắng rứt đám dịch nhầy trên mặt của Háo Tử.

Trần Tiếu đút tay vào túi, nói: "Thứ này là một loại giống như ký sinh trùng, luôn ký sinh trong thân thể ký chủ, gặm nhấm nội tạng của họ. Hơn nữa, nó còn có khả năng khống chế hành vi của ký chủ ở một mức độ nhất định."

"Thật ghê tởm!"- Đội trưởng Lý nhíu mày nói xen một câu.

Có lẽ Trần Tiếu cảm thấy chỉ nói chay mà không làm gì cả thì thật chẳng có ý nghĩa gì. Cho nên hắn lại bắt đầu cố sức rứt đống dịch nhầy đã khá khô ráo trên người mình: "Kỳ thật lúc vừa bắt đầu bước vào căn nhà, tao đã hơi nghi ngờ rồi. Bởi vì trước khi mở cửa, tao không hề ngửi thấy bất kỳ mùi thi thể nào, hơn nữa, tất cả rèm cửa sổ đều đã bị kéo lại, vậy thì ai là người đã báo cảnh sát. Kể cả hàng xóm ở gần đây có nhìn thấy trên cửa kính bị dính đầy chất dịch nhầy ghê tởm đi chăng nữa, nhiều nhất là họ sẽ chỉ ý kiến lại với ban quản lý của khu dân cư là cùng. Sao có thể trực tiếp đi báo án giết người được chứ?"

Đội trưởng Lý nghe tới đây cũng nhẹ gật đầu.

"Thế nhưng lúc ấy tao không chú ý lắm. Bởi vì cũng có khả năng là do trùng hợp, hoặc là do đủ loại nguyên nhân khác, cho nên đã có người biết chuyện. Loại tình huống này cũng không phải không có khả năng."- Trần Tiếu tiếp tục nói.

"Kế đến, sau khi nhìn thấy thi thể của ông chủ nhà, tao lại có một nghi vấn khác. Bởi vì nội tạng của ông ta gần như đã chẳng còn lại gì, mà khắp toàn thân thì chỉ có một miệng vết thương là một lỗ thủng đằng sau đầu. Tuy nhiên, điều này lại rất dễ khiến cho người ta tưởng tượng tới tình trạng có một thứ gì đó đâm vào sau đầu để hút nội tạng. Nhưng mà thật ra, do vấn đề cấu tạo của hộp sọ và cần cổ, kỳ thật điều này rất khó làm được."

Nói đến đây, Trần Tiếu "hây da" một tiếng, xé nguyên cả một mảng "màng dịch nhầy" đã khô cong xuống, rồi cười một cái, rõ ràng rất có cảm giác thành tựu, sau đó lại nói tiếp.

"Kế đến, chúng ta đi lên lầu, nhìn thấy thi thể của cậu nhóc kia. Sau khi nhìn thấy tròng mắt bị nát bét do thứ gì đó chọc ra khỏi cơ thể, chúng ta rất dễ liên hệ tới cái lỗ đằng sau đầu của ông chủ không phải từ bên ngoài đâm thủng. Cũng có nghĩa là, bên trong có thứ gì đó muốn chui ra. Vậy nên, giả dụ cái thứ chuyên hút nội tạng này đang ở trong cơ thể người, thế thì rất dễ dàng liên tưởng đến kẻ báo cảnh sát thần bí này rồi!"

Khóe mắt đội trưởng Lý co rút, thầm nghĩ: "Nghe mày nói vậy thì cũng có thể nghĩ thông suốt được. Có điều, khi nãy chỉ từ một con ngươi mà có thể trực tiếp nghĩ tới người báo cảnh sát được đề cập trong lời giới thiệu vắn tắt nhiệm vụ, điều này comn rất dễ hay sao?"

"Sau đó nữa, chúng ta cũng đã nghe thấy đoạn ghi âm báo cảnh sát của cậu nhóc. Cho nên, suy đoán này càng được củng cố thêm. Hơn nữa, thuận tiện giải thích được luôn hiện trạng tại sao rèm cửa sổ dưới lầu kéo lại rồi mà không hề bị dính chất dịch nhầy kia. Dù sao thì hành vi kéo rèm cửa sổ này nhìn sao cũng không giống việc mà một con quái vật chuyên hút nội tạng của nhân loại có thể làm."

Trong suốt khoảng thời gian vừa rồi, do Háo Tử đã khôi phục được khả năng hít thở, cho nên gã vẫn luôn bận rộn rứt dịch nhầy trên mặt. Ba người luôn tay luôn chân, cuối cùng đã có thể bứt gần hết lớp dịch kia. Gã phì ra chất dịch lỡ hít vào miệng khi nãy, đồng thời tiện tay rút luôn vỏ bút còn ghim trong cuống họng. Nhằm tránh không cho máu chảy vào khí quản, gã còn đặc biệt duy trì tư thế cúi thấp đầu, xem chừng rất có kinh nghiệm xử lý trường hợp này.

Trần Tiếu tiếp tục nói: "Nếu thứ ký sinh trùng này đã có thể khống chế hành động của con người ở mức độ nhất định. Thế thì nó ít nhiều gì cũng sẽ có một vài năng lực tư duy. Thậm chí, cá nhân tao còn cảm thấy thông qua việc ăn não người, nó có thể tăng cường trí tuệ cho bản thân. Cho nên nó mới có thể làm ra hành vi gọi điện thoại mà chỉ có ‘loài người’ mới biết làm."

Lúc này, Háo Tử đã để máu từ vết thương chảy ra kha khá, rồi lại rút từ trong túi ra một chiếc bình nhìn qua giống thứ đồ dạng xịt sương, xịt lên yết hầu của mình.

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy vết thương lập tức được cầm máu.

"Vậy thì tại sao nó phải báo cảnh sát?"- Háo Tử thử phát ra tiếng, hỏi một câu.

"Nó cần có thức ăn chứ sao. Người trong nhà này cũng sắp bị nó ăn hết rồi. Đương nhiên phải tìm nhà kế tiếp chứ."- Trần Tiếu nói.

Đội trưởng Lý lúc này mới theo kịp lối tư duy của Trần Tiếu: "Cũng có nghĩa là, con ký sinh trùng này ăn hết ông chủ, sau đó đục thủng đầu của ông ta, rồi lại xâm nhập vào thân thể cậu con trai, khống chế nó báo cảnh sát chỉ để dẫn dụ được càng nhiều con mồi vào trong căn nhà này. Vừa rồi, nó lại từ hốc mắt của cậu nhóc kia chui ra, sau đó xâm nhập vào trong cơ thể của Thạch Đầu, phải không!"

Trần Tiếu khẽ gật đầu.

"Vậy nó xâm nhập vào bằng cách nào? Lớp da của Thạch Đầu không hề…"- Đội trưởng Lý vừa bật thốt ra câu hỏi thì đã tự mình nghĩ được đáp án: "Ồ, là từ miệng."

Bởi vì lúc xem xét thi thể, khi vừa lướt qua bên người Thạch Đầu, đội trưởng Lý bèn ngửi thấy có mùi xác thối trong miệng gã. Song lúc đó do thi thể bốc mùi lên, cho nên gã không hề để ý đến.

"Không được! Thạch Đầu gặp nguy hiểm rồi!"- Gã với tay nhặt khẩu súng dưới đất lên: "Không thể để cái thứ đó trú ngụ bên trong cơ thể cậu ấy, phải đi cứu cậu ta ngay!"

Giờ phút này, Trần Tiếu lại "ây da" một tiếng, xé xuống một miếng dịch nhầy khác, sau đó đạm nhạt nói: "Tạm thời còn chưa có lo ngại gì đâu. Loại ký sinh trùng kiểu này trong thời khắc đối mặt với nguy hiểm sẽ không thể nào gây nguy hại đến ký chủ được. Bởi vì Thạch Đầu chính là điều kiện đảm bảo duy nhất của nó lúc này."

Đội trưởng Lý hồi tưởng lại, dường như quả thật là có chuyện này, bèn thở ra một hơi: "Vậy nó không thể trực tiếp đi ra khỏi căn nhà này ư? Như thế chẳng phải là càng tối ưu hơn việc báo cảnh sát hay sao!"

Trần Tiếu lắc đầu: "Nó không dám ra ngooài…"

Có vẻ đội trưởng Lý cũng đã hiểu ra điều gì, khẽ gật đầu: "Bởi vì nó sợ ánh sáng hả?"

"Không! Thật ra nó còn sợ âm thanh hơn là ánh sáng nữa!"- Trần Tiếu nói.

"Hả?"- Đội trưởng Lý tỏ vẻ không hiểu cho lắm.

Lúc này, Trần Tiếu lại "ai da" một tiếng, xé tiếp một mảnh chất dính. Giờ đây, trên bộ đồ của hắn hầu như đã được xử lý sạch sẽ, chỉ là bị nhăn nhúm mất rồi.

"Thật ra, mục đích mà nó phun ra đống dịch nhầy này không chỉ đơn giản là hành vi ‘làm tổ’, mà hơn nữa, là vì nó muốn ngăn cách với âm thanh. Dựa trên tình hình bám dính của chất dịch này có thể thấy, những nơi có khả năng cách âm yếu thì dịch nhầy tương đối dày, ví dụ như cửa kính. Còn những nơi không phát ra âm thanh thì lại rất ít, ví như nền nhà tất cả các phòng trên tầng hai. Độ đàn hồi của chất dịch này rất cao, có thể chịu được áp lực tương đối lớn, khi tập trung lại hầu như có thể giảm thiểu những chấn động phát ra như khi xe cứu hỏa đi qua."

Khóe mắt đội trưởng Lý lại co rút vài cái, gã thầm nghĩ: "Thằng nhóc nhà cậu bò lên trên giường, lẽ nào cũng là vì kiểm nghiệm thử độ chịu lực và giảm xóc ư?"

"Vậy bây giờ phải làm sao đây?"- Đội trưởng Lý hỏi. Giờ phút này, dường như gã đã bắt đầu chủ động trưng cầu ý kiến của cái người chỉ đạt điểm tư duy là ‘2’ này.

Trần Tiếu không hề trả lời câu hỏi của gã ta mà hỏi ngược lại: "Các người không cảm thấy trong căn nhà này thiếu đi cái gì à?"

Đội trưởng Lý ngẩn ra, vô thức hỏi một câu: "Thiếu đi cái gì?"

Trần Tiếu kéo bộ đồ nhăn nhúm, cảm thấy rất hài lòng, gật nhẹ đầu, rồi vui vẻ cười hi hi.

"Thiếu mất bà chủ chứ sao!"

………….