Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 89: 89: Tới Thế Giới Abo Thời Đại Tinh Tế Gặp Sói Nhỏ 16





 
Khương Ly dậy sớm, lúc cậu đánh thức Lục Hành thì vẫn cách giờ khu D tập trung khoảng nửa tiếng.
Lục Hành thấy Khương Ly xoay người ra khỏi phòng, hắn gãi đầu gấp chăn rồi xuống giường.

Được huấn luyện viên đánh thức là cảm giác vô cùng hạnh phúc khiến hắn không nhịn được mà mỉm cười, mãi mới ra khỏi phòng.
Lục Hành vừa ra đã ngửi thấy hương đồ ăn vô cùng hấp dẫn.

Theo mùi hương nhìn sang, hắn thấy Khương Ly bưng một lồng hấp bánh bao đi ra khỏi phòng bếp.
Lục Hành không ngờ Khương Ly sẽ tự tay nấu bữa sáng, hắn cứ đứng sững ra đó, mãi đến khi Khương Ly lên tiếng gọi: “Thất thần làm gì? Rửa mặt đi rồi ra ăn sáng” mới chịu động đậy.
Nháy mắt, trái tim Lục Hành như bị thứ gì đó chạm khẽ vào, hắn hoảng hốt như thể đang được nghe mẫu hậu gọi phụ hoàng ra ăn sáng vậy.
“Chúc mừng ký chủ, độ yêu thích của nam chính tăng 10%, hiện tại đạt 65%.”
Nghe thấy thông báo hệ thống, Khương Ly đang định bước chân vào phòng bếp thì khựng lại, quay đầu nhìn Lục Hành.
Cậu nhớ trước đây Giang Trạm cũng là thế này.

Lần đầu tiên hắn ăn bữa sáng cậu làm là độ yêu thích tăng vọt, quả thực ngoại hình có thay đổi cỡ nào thì linh hồn vẫn một lòng như thế.
Khương Ly khẽ cười một tiếng, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Lúc Lục Hành đi rửa mặt thì người máy giúp việc đã cầm quần áo hắn chờ sẵn ở đó, hắn thay quần áo xong rồi tới chỗ bàn ăn cùng Khương Ly ăn sáng.
Tuy đã từng nếm thử tay nghề của Khương Ly ở rừng Bồng Lai, nhưng lần này được nếm thêm lần nữa, Lục Hành vẫn không nhịn được mà cảm thán tay nghề nấu ăn của huấn luyện viên nhà mình.

Hắn tự tin khẳng định đầu bếp còn lâu mới bằng, giá như ngày nào ăn cũng được ăn chùa thì tốt.
Trong lòng thầm gảy bàn tính là thế nhưng cái mỏ Lục Hành vẫn nhảy 360 mẫu câu khen Khương Ly tới tấp, Khương Ly ngồi nghe mà nổi hết cả da gà, lên tiếng cắt ngang lời hắn: “Được rồi, có chuyện gì thì vào việc luôn đi, quanh co lòng vòng làm gì?”
“Sáng mai em có thể tới ăn sáng được không?” Lục Hành háo hức nhìn Khương Ly.”
“Cậu nghĩ hay nhỉ.” Khương Ly liếc xéo hắn: “Mai tôi không nấu, tự tới nhà ăn mà đặt.”
“.

.

.

Vâng.” Lục Hành thất vọng ủ rũ cúi đầu ăn tiếp.
Hệ thống nghe tới đây thì vô cùng thắc mắc: “Ký chủ đại nhân, sao cậu không đồng ý nam chính? Ở chung thì độ yêu thích cũng tăng nhanh hơn đấy.”
“Không vội.” Khương Ly đáp: “Tục ngữ nói rồi, dục tốc bất đạt.”

Hệ thống: “.

.

.” Tôi không tin, rõ ràng là cậu muốn bắt hắn về nhà lắm rồi.
Ăn sáng xong, Khương Ly về phòng thay quần áo, đang đeo cà vạt thì Lục Hành nhào vào: “Huấn luyện viên, để em giúp thầy.”
Khương Ly dừng tay, nhìn Lục Hành hai giây rồi đưa cà vạt cho hắn.
“Ngửa mặt lên đi ạ.” Lục Hành cầm cà vạt nhắc nhở.
Khương Ly thuận thế ngửa mặt lên, hầu kết khẽ động, cần cổ trắng nõn thanh mảnh lộ ra trước mắt Lục Hành khiến hắn bất giác siết cà vạt trong tay, tầm mắt dán chặt vào Khương Ly.

.

.

Muốn cắn, muốn liếm.
Lục Hành cứ nhìn chằm chằm cần cổ duyên dáng đó, đột nhiên cảm thấy cổ họng mình khô khốc, lần đầu tiên hắn phát hiện hóa ra hắn còn có sở thích cắn người cơ đấy.
“Nhìn cái gì?” Khương Ly biết rõ còn cố hỏi, cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, mắt đối mắt, thúc giục: “Nhanh lên coi, tay tàn rồi à?”
“Đã ngủ chung với nhau một đêm rồi sao thầy vẫn hung dữ vậy chứ.” Lục Hành gãi mũi, lẩm bẩm.
“Cậu nói gì cơ?”
“Không có gì! Em nói đây là lần đầu tiên em thắt cà vạt cho người khác nên chưa quen thôi.” Lục Hành không mất tập trung nữa, hắn giúp cậu cài khuy rồi cẩn thận thắt cà vạt lên.
Mỗi một động tác hắn đều vô cùng chăm chú cẩn thận, hắn nghiêm túc như thể không phải thắt cà vạt mà là đang đeo nhẫn cưới cho Khương Ly vậy.
Hắn cao hơn Khương Ly, chỉ cần hơi khom người xuống là khoảng cách giữa hai người càng thêm gần.

Khương Ly cảm nhận rõ hơi thở ấm áp phả vào cổ mình, cũng cảm nhận được ngón tay như có như không của hắn tâm cơ lướt qua da thịt mình nhưng lại giả bộ lơ đãng lướt qua.
Giữa phòng khách yên tĩnh, hai người không nói câu nào, chỉ thắt mỗi cái cà vạt thôi mà thời gian như kéo dài vô tận.

Bầu không khí đầy ái muội bao trùm tất cả khiến người ta mê đắm không cưỡng nổi.
Lục Hành chậm rãi đẩy nút thắt cà vạt lên cổ áo, lại tỉ mỉ vuốt phẳng từng nếp nhăn nhưng ngón tay vẫn không rút ra, cứ duy trì như thế một lúc.
Khương Ly cũng giữ nguyên tư thế, góc cằm nối với tai vẽ ra một đường cong sắc sảo xinh đẹp.

Cứ thế này thì Lục Hành chỉ cần hơi cúi người thôi là có thể hôn cậu, hai người nhìn nhau, chẳng ai nói gì.
Lục Hành ngắm nhìn đôi mắt Khương Ly, thấy ảnh ngược của mình trong con ngươi đen láy đó.


Hắn như đứa trẻ mới biết yêu, trên mặt hiện rõ vẻ si mê khó giấu.
Hắn nhìn Khương Ly, ánh mắt chậm rãi rơi xuống, đi dọc sống mũi rồi dừng trên đôi môi hồng phớt kia.
Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi! Lục Hành mau hôn đi! ! !
Trong lòng Lục Hành đang có một tên tiểu nhân hò hét cổ vũ hắn làm chuyện xấu.

Lục Hành bị Khương Ly mê hoặc, hắn cứ nhìn chằm chằm đôi môi ấy, nín thở chậm rãi cúi người.
Tim hắn đập thình thịch như trống.
Hai người càng ngày càng sát gần nhau, ấy vậy mà Khương Ly đột nhiên duỗi tay đẩy mặt Lục Hành ra, thoát khỏi vòng tay hắn: “Sáng sớm phát tình cái gì, cút sang một bên.”
Lục Hành không phòng bị gì, bị Khương Ly đẩy nên hắn lảo đảo mãi mới đứng vững lại được.

Hắn ngỡ ngàng nhìn Khương Ly, bầu không khí tốt đến vậy mà huấn luyện viên nỡ đẩy hắn ra? Rõ ràng thiếu chút nữa là hắn hôn được rồi! Nếu là một Alpha và Omega khác, chắc chắn sẽ đánh dấu nhau tại chỗ luôn ấy chứ!
Khương Ly, thầy quả thực không phải người! Lục Hành thầm đấm ngực dậm chân mà oán hận.
Người máy giúp việc thấy Khương Ly lại gần, nó vô cùng tri kỷ giơ gương cho cậu.

Khương Ly soi phần cà vạt, ừm, rất đẹp.

Khương Ly ra thay giày, quay đầu vẫn thấy Lục Hành tần ngần đứng đó, ai oán nhìn cậu: “Sao nào? Muốn tôi thay giày hộ cậu luôn à?”
“.

.

.

Không dám.”
Lục Hành nghĩ thầm, chỉ sợ thầy đập gãy chân chân em luôn ấy chứ.
Hai người ra khỏi phòng khách, Khương Nhu Mễ lưu luyến theo sau Khương Ly.

Cậu âu yếm xoa đầu an ủi nó vài câu rồi đưa cho người máy giúp việc trông nom.
Người máy giúp việc ôm Khương Nhu Mễ, nói: “Chủ nhân đi thong thả, khách quý đi thong thả, hoan nghênh lần sau tới.”
Lục Hành cười nói: “Nhất định sẽ tới.”
Người máy giúp việc: “.


.

.” Nó chỉ khách sáo mời một câu thôi mà.

Ký túc xá của Joel đối diện ký túc xá của Khương Ly, hai người ra cửa đúng lúc chạm mặt Joel.

Thấy hai người, Joel sửng sốt, chào hỏi: “Tứ hoàng tử, thiếu tá, chào buổi sáng.”
“Chào.” Khương Ly gật đầu.
“Chào huấn luyện viên Joel.” Lục Hành cười hì hì chào hỏi.
“Chào huấn luyện viên Joel, chúc ngài buổi sáng tốt lành nhé.” Người máy giúp việc cũng lên tiếng chào hỏi, Joel là cấp dưới của Khương Ly nên nó có quen biết.
“Chào Dada nhé.” Joel ôn hòa cười một tiếng, tầm mắt liếc qua chỗ Khương Ly và Lục Hành vài lần, uyển chuyển hỏi: “Hai người.

.

.

cùng nhau ra cửa hả?”
“Đúng vậy.” Lục Hành gật đầu, giả tạo đáp: “Cùng nhau thức dậy, đương nhiên cũng phải cùng nhau ra ngoài.”
Khương Ly: “.

.

.”
Joel: “.

.

.”
Lục Hành nói như thể sợ người ta không biết tối qua hắn vừa ngủ với Thiếu tá Khương vậy, Joel nghe mà cũng lú theo.

Joel ngượng ngùng cười cười, chuyển mắt sang Khương Nhu Mễ đang được Dada ẵm gọn: “Đây là gì thế?”
Khương Nhu Mễ đáp lời Joel luôn: “Meow~”
“Ồ, nghe hiểu lời tao nói hả?” Joel cười nói, duỗi tay xoa đầu Khương Nhu Mễ.
Lục Hành thấy Khương Nhu Mễ ngoan ngoan để Joel vuốt ve, trong lòng thầm mắng nhóc bạc tình um cả lên, nhưng ngoài mặt vẫn đáp: “Nó tên Khương Nhu Mễ, là một con mèo em tặng huấn luyện viên Khương.”
Joel ngẩng đầu nhìn Khương Ly, cậu gật đầu: “Sắp đến giờ rồi.”
Ba người cùng nhau xuống lầu, Joel đề nghị: “Đã gặp nhau rồi thì chúng ta cùng đi ăn sáng đi? Hôm qua bọn nhóc Kiều Ngọc mang về khá nhiều nguyên liệu nấu ăn nên bữa sáng hôm nay phong phú lắm đấy.”
Khương Ly còn chưa lên tiếng thì Lục Hành đã vội đáp: “Bọn em ăn ở nhà rồi, huấn luyện viên Joel à, thầy cứ đi ăn đi.”

Joel: “.

.

.” Ở nhà, ở nhà ai? Tứ hoàng tử, mấy lời ngài nói rất có hàm ý đấy nhé.
Joel nhìn Lục Hành, đột nhiên nhớ lại những gì hắn từng nói trước khi tới rừng Bồng Lai.
Hắn yêu cầu Khương Ly phải trực tiếp dẫn đội.
Nghe thì tưởng Lục Hành đang trách Khương Ly chểnh mảng công việc, nhưng nếu ngẫm lại thì không phải ý đó.

Còn lần ở phòng huấn luyện gần đây nữa, Lục Hành yêu cầu Khương Ly phải dạy một đối một cho hắn, rồi trong rừng Bồng Lai nữa, lần nào Khương Ly đi một mình thì kiểu gì Lục Hành cũng bám về theo.
Kết hợp với đủ loại dấu hiệu mập mờ trên, Joel chợt bừng tỉnh nhận ra, nhìn Lục Hành với đôi mắt đầy kinh ngạc.
Lục Hành cũng không để ý tâm tư mình bị Joel nhìn thấu, hắn vô tư chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ Khương Ly rồi kết thành hình trái tim diễn tả cho Joel hiểu.
Joel không ngờ Lục Hành thế mà lại thích Khương Ly, vốn anh cũng kinh ngạc nhưng ngẫm lại một hồi thì thấy chuyện này cũng bình thường thôi.

Người xuất sắc như Thiếu tá Khương ai gặp chẳng thích, ngay từ những ngày ở Quân đoàn 2 cũng thế mà.
Chỉ là Lục Hành nhỏ hơn Khương Ly vài tuổi, đã vậy còn là Tứ hoàng tử của Đế quốc, là học sinh của Thiếu tá, hẳn là hy vọng chẳng có bao nhiêu.
Nghĩ tới đây, Joel lắc đầu, thay Tứ hoàng tử tuyệt vọng thở dài.
Khương Ly bước nhanh tới thang máy, quay đầu thấy Joel và Lục Hành vẫn đứng ngốc ở đó thì thúc giục: “Hai người còn đứng đó làm gì?”
“Tới liền đây.”
Lục Hành nhanh chóng chạy tới cạnh Khương Ly, nghiêng cười cười hì hì với cậu.
Khương Ly ngẩng đầu thấp giọng mắng hắn, Lục Hành lập tức đứng thẳng xin lỗi luôn miệng nhưng nụ cười trên mặt lại không biến mất nổi.
Joel thấy thế, liếc mắt nhìn Thiếu tá nhà mình, thấy Khương Ly không có vẻ gì là khó chịu hay mất kiên nhẫn, trong lòng đột nhiên hiểu ra gì đó.

Anh cười nhẹ một tiếng rồi nhanh chân bước ra ngoài.
Trải qua hai ngày huấn luyện thực chiến, học viên khu D đều nhận ra thực lực của mình vẫn chưa đủ mạnh nên càng năng nổ hơn cả, ai nấy cũng nhiệt huyết hứng chí bừng bừng.
Kết thúc huấn luyện, Lục Hành về ký túc xá, Kiều Ngọc hăm hở chạy quanh hắn hai vòng, thắc mắc hỏi: “Anh Hành, tối qua anh ngủ ở nhà huấn luyện viên Khương thật à, thầy ấy không đánh anh ư?”
“Sao có thể? Sáng nay thầy ấy còn nấu bữa sáng cho tôi ăn nữa đó.” Lục Hành khoe khoang, trong lòng còn thầm đệm thêm câu: “Thầy ấy còn gọi tôi là Nhóc dễ thương nữa cơ.”
“Bữa sáng! !?” Kiều Ngọc nhớ tay nghề của Khương Ly lắm rồi, hai mắt cậu ta sáng ngời, kéo tay Lục Hành năn nỉ: “Anh Hành, tao cũng muốn tới nhà huấn luyện viên ngủ!”
Lục Hành: “.

.

.”
Muốn ngủ? Tao thấy mày muốn chết thì đúng hơn.
 
------oOo------