Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 66: 66: Trùm Trường Si Tình 27





 
 
Khương Ly thấy Trì Phóng nhanh tay khóa Khương Nhu Mễ ngoài cửa, cậu đứng sau hắn trêu đùa: “Không phải anh kêu hôm nào Khương Nhu Mễ cũng nhớ em sao? Giờ đuổi nó làm gì?”
“Đâu phải mỗi nó nhớ.” Trì Phóng xoay người cúi xuống hôn khẽ lên mặt Khương Ly.
Hắn ta vẫn thiếu kinh nghiệm như trước, chỉ theo bản năng mà lăn lộn linh tinh một hồi, đã thế còn vô tình chạm vào kính Khương Ly.
Khương Ly bị nụ hôn như chó liếm của Trì Phóng làm cho tức cười, cậu đẩy mặt hắn ra: “Từ từ, nước miếng anh dính hết lên mặt em rồi nè.”
“Em dám ghét bỏ anh?” Trì Phóng bất mãn, một tay ôm eo Khương Ly, tay kia đẩy cậu về phía giường: “Sáng nay anh cũng nếm nước miếng của em đó thôi, anh cũng đâu có chê.”
“Em đâu có nói là em ghét.

.

.”
Chân Khương Ly đụng mép giường, cậu ngã xuống, ngửa đầu nhìn Trì Phóng, bốn mắt nhìn nhau.
Trì Phóng quỳ một chân bên cạnh, lấy mắt kính Khương Ly xuống, một tay đỡ gáy cậu rồi cúi xuống hôn thật sâu.
Trong màn đêm yên tĩnh, ánh trăng bàng bạc nhu hòa bao bọc cả bầu trời đêm, gió lộng xuyên qua mành cửa lùa vào phòng, đâu đây còn văng vẳng tiếng chuông gió vui tai.
Nụ hôn của Trì Phóng vụng về nhưng cũng rất đỗi nâng niu, tay chống mép giường luồn vào tay Khương Ly, tay kia vòng qua ôm chặt lấy cậu.
Sau lưng hai người dần thấm một tầng mồ hôi mỏng, bên tai truyền tới nhịp tim đập loạn không biết là của ai, và chỗ nào đó dưới thân hai người cũng dần nổi lên phản ứng.
“Cốc cốc ——”
Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa cắt đứt nụ hôn giữa hai người, là ông ngoại: “Tiểu Phóng, ông vừa nghe thấy tiếng con, về rồi hả?”
Giọng nói của ông còn đi kèm với tiếng kêu đầy tức giận và tủi thân của Khương Nhu Mễ, hai người nhanh chóng tách ra như thể làm chuyện xấu mà bị người lớn trong nhà bắt được.

Trì Phóng giật nảy mình, lên tiếng: “Là con, con và Khương Ly vừa về.”
“Khương Ly ở lại hả con? Vậy hai đứa nghỉ ngơi sớm đi nhé.” Ông ngoại dặn.
“Ngủ ngay đây ạ!” Trì Phóng vội vã đáp lời: “Ông cũng mau về ngủ đi nhé.

À còn nữa, ông giúp con đem Khương Nhu Mễ đi với, nó ồn muốn chết!”
Bước chân ông ngoại xa dần, tiếng kêu của Khương Nhu Mễ cũng nhỏ dần đi, ước chừng ông ngoại đã ôm nó về phòng mình.
Qua chừng nửa phút, Trì Phóng và Khương Ly liếc nhìn nhau, đều thấy được sự chột dạ chưa tan trên mặt đối phương, hai người không hẹn mà cùng nhau “Hahaha” cười một tiếng.
Ngớt cười, Khương Ly một tay chống giường, lại nghiêng đầu nhìn Trì Phóng: “Xem anh nhát chưa kìa.”
Ngoại trừ ý cười nơi đáy mắt, đôi má cậu còn phiếm hồng bởi tình ý chưa tan từ nụ hôn vừa nãy.

Dưới ánh trăng tròn, đôi mắt màu mực loang đó tựa hồ ẩn chứa vạn ngàn tinh tú khiến Trì Phóng cầm lòng không nổi muốn sa nơi đáy mắt ấy.
Trì Phóng đi tới trước mặt Khương Ly, cúi người ôm cậu vào lòng, đôi tay siết chặt càng thêm chặt.
Không biết là vì sao, rõ ràng lần đầu Trì Phóng yêu đương nhưng lại có cảm giác lạc mất rồi tìm được người xưa với Khương Ly.
Ngày mai còn phải dậy sớm đi học nên hai người tắm xong rồi ngủ sớm.
Không giống như lần trước, hai người nằm chung giường mà cách nhau cả khoảng rộng, lần này Trì Phóng dán sát vào Khương Ly, hai người ôm chặt lấy eo cậu.

Hắn đói khát lắm rồi, cứ cảm giác không ôm lấy cậu là không chịu nổi.
Cũng may trong phòng có điều hòa nên không nóng lắm, Khương Ly cứ mặc cho hắn ôm.
Đang lim dim ngủ, Khương Ly mơ màng nghe thấy giọng hệ thống: “.

.

.  May quá, tôi còn tưởng một bé ngoan như tôi lại phải vào phòng tối ngồi chờ nữa cơ.

Ký chủ đại nhân bình tĩnh nhé, hai cậu chưa thành niên đâu đó.”
Khương Ly:.

.


.

Vất vả cho mày rồi.
Sáng dậy, hai người lại như một thói quen, Khương Ly ôm eo Trì Phóng, còn hắn ôm lấy bả vai cậu.
Ngày thường Khương Ly dậy rất sớm, hôm nay cũng vậy, chuông chưa vang cậu đã bị đồng hồ sinh học đánh thức, mới vừa động đậy chút thì vòng tay Trì Phóng càng thêm siết chặt.
Khương Ly tưởng Trì Phóng đã dậy, ngửa đầu lên nhìn, phát hiện chỉ là động tác theo bản năng của hắn mà thôi.

Cái bản năng này đã được hình thành từ kiếp trước khiến Khương Ly ấm áp vô cùng, cậu dứt khoát bò vào lòng hắn, lim dim nằm tiếp.
“Tít tít tít ——” Đồng hồ vang lên đánh thức hai người, Trì Phóng duỗi tay thuần thục tắt đồng hồ, kéo chăn che mặt ngủ tiếp.
Khương Ly đẩy chăn sang một bên, duỗi tay véo má hắn: “Rời giường thôi.”
Trì Phóng trở mình, vòng tay ôm eo Khương Ly, lại úp mặt vào đùi cậu mơ màng nói: “Ngủ thêm lát nữa, anh buồn ngủ.”
“Ngủ tiếp là muộn học đấy.” Khương Ly kéo tay Trì Phóng dậy, đẩy người rồi bước xuống giường nhưng chưa kịp đi dép vào đã bị Trì Phóng ôm ngã trở về.

Trước mắt chợt xuất hiện một bóng người, Trì Phóng chống giường đè lên cậu, hai mắt sáng rực.
“Anh muốn làm gì?” Khương Ly hỏi.
“Hôn anh một cái đi.” Trì Phóng cúi người xuống, cũng không đợi Khương Ly đồng ý mà hôn lên môi cậu.
Khương Ly nghiêng đầu tránh, chỉ hôn lên má Trì Phóng: “Răng chưa đánh đâu đấy, anh không ngại bẩn hả?”
“Em chưa đánh, anh cũng đã đánh đâu, như nhau cả.” Trì Phóng giữ cằm Khương Ly, hôn phớt lên môi cậu, thấp giọng dỗ dành: “Anh hôn phớt thôi, không đưa lưỡi đâu, ngoan nào.”
Khương Ly: “.

.

.”
Lời này nghe như thể “Anh không làm gì đâu anh thề” hoặc câu “Anh chỉ ngủ thôi anh không làm gì đâu” vậy, điêu lắm.

Cơ mà Khương Ly vẫn nằm im không phản kháng, mặc cho hắn hôn.
Khuôn mặt hai người cách nhau rất gần, mũi kề mũi, môi dán môi, tầm mắt cũng tình tứ nhìn nhau.
Không ngờ Trì Phóng thật sự không đưa lưỡi vào, chỉ khẽ hôn phớt lên môi Khương Ly mà thôi.

Thấy đủ rồi, hắn thỏa mãn thở dài một tiếng, buông Khương Ly ra.
Hai người rời giường ra ngoài, mới mở cửa phòng đã thấy một đống gạo nếp trắng đánh úp thẳng vào mặt, Trì Phóng đang định đẩy ra theo bản năng nhưng may kịp nhận ra đó là Khương Nhu Mễ nên hắn chuyển hướng ôm nhóc mèo vào lòng.
Thấy Trì Phóng ôm lấy Khương Nhu Mễ, Khương Ly an tâm hẳn.
“Meow! ! !”
Khương Nhu Mễ được Trì Phóng ôm chặt khỏi ngã nhưng nó không hề cảm kích chút nào, ngược lại còn hung tợn gào lên, cào xước áo hắn như thể trả thù cho hành động vứt nó ngoài cửa đêm qua.
“Mới sáng sớm đã kêu lớn vậy, tới mùa động d.ục hả nhóc!” Trì Phóng nghiêng đầu né móng vuốt sắc nhọn đang muốn tiếp xúc thân mật với mặt hắn, lại ôm Khương Nhu Mễ về phòng khách: “Nhóc còn nhỏ mà răm thế.”
Khương Ly: “.

.

.” Trước khi mắng con trai em sao không nhìn lại mình đi!? Là ai răm cơ?
“Meow meow meow meow meow!” Tuy Khương Nhu Mễ nghe không hiểu nhưng vẻ cười cợt đểu cáng trên mặt Trì Phóng khiến nó bực mình, muốn trèo thẳng lên đầu hắn ngồi.
Trì Phóng đè móng nhóc mèo lại, vứt về ổ: “Ông đây cung phụng nhóc ăn uống chơi bời thế mà nhóc dám lấy oán trả ơn, nói, lương tâm nhóc bị con chó hoang nào ăn rồi?”
Khương Nhu Mễ cong lưng dựng đuôi trừng mắt: “Meow! ! !”
“Còn dám bướng!” Trì Phóng xắn tay áo, giả bộ như muốn cho nó một bài học.
Khương Nhu Mễ căn bản không sợ hắn, nó nhe nanh múa vuốt chuẩn bị tiếp chiêu.
“.

.


.” Khương Ly câm nín nhìn một mèo một người giằng co đầy căng thẳng, cậu bất đắc dĩ day day trán, dường như thế giới nào cũng vậy, quan hệ giữa hai tên này đều như nước với lửa.

Trước khi Khương Nhu Mễ phát điên, Khương Ly tiến tới đẩy Trì Phóng ra, lại bế Khương Nhu Mễ lên, lườm hắn: “Được rồi, đừng bắt nạt con trai em.”
“???” Trì Phóng không dám mắng Khương Ly, chỉ dám len lén giơ ngón giữa với Khương Nhu Mễ, lại lẩm bẩm: “Con trai cái rắm, anh không có đứa con nào láo như vậy đâu.”
Khương Ly: “.

.

.” Trì Phóng, anh có thấy anh ấu trĩ lắm không, to đùng rồi còn đi tranh chấp với một con mèo?
Ăn sáng xong xuôi, hai người cùng nhau tới trường.
Hai người vừa tới cổng trường là gặp ngay Phùng Vũ, cậu ta thấy bọn họ mới xác định yêu đương hôm qua, thế mà hôm nay một người đạp một chiếc xe chứ không đi chung như mọi khi thì tinh thần ăn dưa hừng hực nổi lên, chặn đầu Trì Phóng, lên tiếng hỏi: “Anh Trì, sao chúng mày không đi chung một chiếc xe như mọi khi thế?”
Thật ra Trì Phóng cũng muốn chở Khương Ly lắm nhưng cậu lại cảm thấy quá phiền, nghe Phùng Vũ hỏi, Trì Phóng ngẩng đầu ném trả một câu: “Mày quản nhiều thế?” rồi cùng nhau đi về phía khu dạy học.
“Hị hị.” Phùng Vũ khóa xe đuổi theo: “Anh Trì, Khương Ly, chờ tao cái coi, cho hai người xem đồ tốt nè, ê.

.

.”
Lời nói dở nghẹn ngay cổ họng, Phùng Vũ thấy Trương Linh lạnh lùng đứng cách đó không xa, nháy mắt cậu ta im thin thít rồi đi vòng qua tránh cô thật xa.
Hai bên đường treo băng rôn đỏ rực có ghi “Nhiệt Liệt Chào Mừng Đoàn Thanh Tra Sở Giáo Dục Tỉnh Tới Thăm Trường Trung Học Phổ Thông Số Hai Tượng Thành.”
Các bồn cây, chậu hoa hay thảm cỏ trong trường đã được nhà trường tranh thủ cắt tỉa vào cuối tuần, có soi chục lần cũng chẳng tìm nổi một cành khô hay lá rụng ấy chứ.
Trường học vô cùng coi trọng lần thanh tra này, nghe nói lãnh đạo trường còn đặc biệt thành lập nhóm gồm thầy hiệu trưởng, thầy hiệu phó, thầy chủ nhiệm giáo dục đi kiểm tra từng ngóc ngách xem sơn đã đều chưa, quét dọn đã sạch chưa.
Dù vậy nhưng việc đón tiếp thanh tra vẫn là chuyện của lãnh đạo nhà trường và giáo viên, các học sinh cần đi học thì vẫn đi học, nên làm gì thì làm đó, hết giờ nghe giảng thì rôm rả thảo luận xem nên đi đâu chơi.
Hết một buổi sáng nhưng nhưng đoàn kiểm tra vẫn chưa tới, nghe bảo vừa đổi lộ trình thanh tra nên buổi chiều mới có thể tới đây được.
“Chết tiệt, tao thẳng lưng cả buổi chỉ vì sợ bị thanh tra tập kích, thế quái nào người mãi vẫn chưa tới?” Phùng Vũ nằm ườn ra bàn, đúng chuẩn câu “Sống không còn gì để luyến tiếc”.

Nguyên một buổi sáng Phùng Vũ ép mình phải thẳng lưng ngồi nghiêm túc chỉ vì sợ Trương Linh bất ngờ kỷ luật cậu, không ngờ đợi cả buổi sáng chẳng thấy người đâu, đáng ghét thật đấy.
Khương Ly cười nói: “Cậu thẳng lưng cho quen thì sẽ không mệt ngay.”
“Đúng thế.” Trì Phóng phụ họa theo: “Làm bộ làm tịch nhiều là mệt chết đấy.”
“Đậu má.” Phùng Vũ không phục: “Này này, anh Trì mày đang nói tiếng người đó à? Mày nhìn lại mình coi, là ai suốt ngày đi trễ về sớm, giờ mới được Khương Ly phụ đạo cho mấy ngày đã quên mất bản chất à?”
“Hay cậu tới phụ đạo cùng Trì Phóng đi? Mình dạy cho.” Khương Ly đề nghị, dù sao dạy một hay hai cũng đều như nhau cả.
“Chuyện này vẫn nên thôi đi.” Phùng Vũ xua tay: “Ông đây không phải người như thế, tao chỉ muốn học xong rồi lên đại học lấy tạm cái bằng là được.”
Thật ra trong hè Khương Ly cũng từng kêu Phùng Vũ tới học chung, có điều cậu ta thực sự không có sự kiên nhẫn này.
“Đúng rồi anh Trì, mày nói mày học hành nghiêm túc như thế, chắc hẳn phải có một đại học làm mục tiêu chứ.” Phùng Vũ hỏi.
“Đại học à?” Trì Phóng ngừng bút, suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Thanh Hoa.”
Khương Ly: “.

.

.”
Phùng Vũ: “.

.

.”
Thanh Hoa – đại học danh giá nhất nhì trong nước.

Điểm kiểm tra kỳ vừa rồi của Trì Phóng còn chưa đạt 60 đâu đấy.
“Có ước mơ là tốt.” Phùng Vũ khuyên thật lòng: “Nhưng anh Trì à, với tư cách là anh em tốt của mày, tao nghĩ mày nên đi ngủ và nằm mơ ngay và luôn được rồi đấy.”
“Mày cút!” Trì Phóng tiện tay với lấy quyển sách giáo khoa bên cạnh đập cho Phùng Vũ một nhát: “Chó độc thân như mày thì biết cái đếch gì.”
“Thẹn quá hóa giận đấy à!” Phùng Vũ đỡ được quyển sách: “Này này, nói chuyện thì nói cho tử tế, đừng có động tay động chân.”
Trì Phóng đáp lại bằng một quyển sách nữa.
Khương Ly nhìn hai người đùa giỡn, cúi đầu cười khẽ một tiếng, ngắm nhìn bầu trời qua khung cửa sổ.
Thanh Hoa à.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Tới chiều đoàn thanh tra mới tới trường khảo sát, do thời gian gấp gáp nên không ở lại lâu, chỉ kiểm tra sổ sách, xuống từng lớp kiểm tra tình hình học sinh một hồi rồi rời đi ngay.
Tan học, Trì Phóng và Khương Ly cùng nhau về nhà, hai người vừa đi vừa nói chuyện xem sẽ được đi đâu chơi.
Trì Phóng muốn đưa Khương Ly tới thành phố B chơi một chuyến, nhưng cậu không đồng ý ngay mà nói tới lúc đó sẽ cân nhắc xem sao.
Nhắc tới thành phố B là Khương Ly lại nhớ tới tin đồn vì Trì Phóng phạm phải một lỗi rất nặng ở trường cũ nên mới phải chuyển tới đây, nhưng hắn chưa bao giờ nhắc tới nên cũng không biết là thật hay giả.
Trừ chuyện này ra thì Trì Phóng cũng chưa từng nhắc tới cha mẹ của hắn.
Nói chuyện với nhau một hồi vừa lúc tới nhà, Trì Phóng lấy chìa khóa ra mở cửa, mới bước vào đã nghe thấy tiếng nói cười rôm rả bên trong, một là ông ngoại, người thứ hai là ai thì chưa rõ, giọng nói này Khương Ly chưa từng nghe qua.
Người tới là chú của Trì Phóng, cũng chính là Giám đốc Sở giáo dục trong lời Phùng Vũ nói, Trì Quốc Hành.
Trì Quốc Hành ước chừng 50 tuổi, tóc chải gọn, ông mặc áo sơ mi ngắn tay kẻ sọc, đeo một chiếc kính gọng đen mỏng trông vô cùng nghiêm túc trầm ổn.

Nhìn là thế nhưng khi nhìn Trì Phóng, ánh mắt ông lại tràn ngập từ ái dịu dàng.
“Tiểu Phóng về rồi à?” Trì Quốc Hành đứng dậy khỏi sofa, cười nói: “Lại đây cho chú nhìn cái nào, cao lên rồi phải không?”
Tuy quan hệ giữa Trì Phóng và cha chẳng ra gì nhưng quan hệ giữa chú và hắn lại không tệ lắm: “Chú, sao chú tới đây mà không nói với con một tiếng?”
“Có lịch công tác ở đây nên chú tiện đường tới thăm cháu.” Trì Quốc Hành cười nói.
“Là trường cháu đấy hả?”
“Không phải.” Trì Quốc Hành xua tay, loại kiểm tra nho nhỏ này không cần ông đích thân tới, ánh mắt liếc tới Khương Ly sau lưng: “Đây là.

.

.”
“Là Khương Ly.” Ông ngoại lên tiếng giới thiệu: “Đây là bạn cùng lớp của Trì Phóng, đứa nhỏ này đứng đầu trường đấy, tới để dạy phụ đạo cho Trì Phóng nhà mình.”
“Chào Giám đốc Sở ạ.” Khương Ly chào hỏi qua, cậu không hề vì lôi kéo làm quen mà gọi “chú” theo Trì Phóng, chỉ gọi bằng chức vụ của ông.
“Được, được.” Trì Quốc Hành gật đầu, ánh mắt nhìn Khương Ly hồi lâu: “Con kêu là chú giống Trì Phóng đi, đừng câu nệ quá làm gì.”
“Được.”
Khương Ly làm diễn viên hai đời nên nhận ra ngay đây là ánh mắt dò xét, liên tưởng với vẻ ngạc nhiên khi nãy khiến Khương Ly không khỏi hoài nghi ông đã từng gặp cậu, hoặc có thể nói là ông đã từng gặp nguyên chủ trước đây.
Đang lúc lục lọi lại ký ức, giây tiếp theo đã nghe ông hỏi: “Khương Ly là người địa phương huyện Tượng Thành ư? Năm nay bao lớn rồi?”
“Con là người địa phương, năm nay 17 rồi ạ.” Khương Ly trả lời, thật ra sinh nhật tháng sau thì cậu mới 17 tuổi.
Trì Quốc Hành gật đầu: “Gia đình con thế nào?”
“Con còn cha thôi ạ.”
“Hả, vậy mẹ con đâu?” Trì Quốc Hành lại hỏi.
Nghe giọng điệu sốt sắng của Trì Quốc Hoàn, trong đầu cậu chợt lóe lên gì đó, nhìn đối phương nói: “Đi rồi, mẹ bỏ nhà đi từ khi con con nhỏ.”
“Bỏ đi.

.

.” Trì Quốc Hành có chút hoảng hốt, chợt hỏi tiếp: “Vậy con có biết cô ấy đi đâu.

.

.”
“Chú à, chú là đang thẩm vấn tội phạm đấy à?” Trì Phóng cắt ngang, sợ ông hỏi nhiều chuyện gia đình lại khiến Khương Ly buồn: “Chuẩn bị ăn cơm thôi, lát nữa con còn phải học phụ đạo nữa.”
“Đúng đúng đúng, ăn cơm đã.” Ông ngoại cũng lên tiếng, ông đã chuẩn bị bữa tối rồi, chỉ chờ Trì Phóng là dọn cơm ngay thôi.
Trong lúc ăn cơm, không biết là vô tình hay cố ý nhưng tầm mắt Trì Quốc Hành luôn dõi về phía Khương Ly.

Cậu biết nhưng vẫn tỏ ra không biết gì hết, trong lòng lại thầm đánh giá đối phương một hồi.
Vừa rồi nếu Trì Phóng không cắt ngang lời Trì Quốc Hành thì chắc hẳn ông sẽ hỏi cậu có biết mẹ Khương đi đâu không, có lẽ ông ấy từng quen biết mẹ Khương.
Khương Ly từng thấy ảnh mẹ Khương và cậu chụp khi cậu còn nhỏ, tục ngữ nói “Con gái giống cha, con trai giống mẹ”, quả thực nguyên chủ lớn lên rất giống mẹ cậu ấy.
Nếu Trì Quốc Hành thực sự biết mẹ Khương, không có gì lạ khi ông nhìn thấy Khương Ly thì sẽ ngạc nhiên như thế.
Nghĩ tới đây, Khương Ly bình tĩnh liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Khương Ly và Trì Phóng ăn cơm xong rồi cùng nhau tới trường, Trì Quốc Hành ngồi lại một hồi rồi cũng rời đi.
Lên xe, Trì Quốc Hành phân phó thư ký: “Giúp tôi điều tra thông tin học sinh tên Khương Ly học lớp 11-1 trường Phổ thông Tượng Thành, ngày mai mang nó đến cho tôi.”
“Vâng thưa Giám đốc.” Thư ký đáp: “Bây giờ ngài muốn về khách sạn phải không?”
“Ừm.” Trì Quốc Hành dựa người vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Xe chậm rãi khởi động, rời khỏi khu phố.
 
------oOo------