Edit: Tuyền
Beta: Cam
- -----
Trong thời gian ngắn được cùng một người phát cho tận hai cái thẻ người tốt cảm giác sẽ như thế nào, Trì Phóng chỉ có thể "Ha ha" hai tiếng, lười phản ứng lại với Khương Ly, mở cửa tiệm đi ra ngoài, Phùng Vũ cũng vội vàng đuổi theo.
Từ sau lần gặp mặt ngẫu nhiên ở tiệm cà phê này, độ hảo cảm của Trì Phóng với cậu tăng 10%, rốt cuộc không còn dừng ở con số không nữa.
Hệ thống rất vui về việc này đồng thời cũng bất đắc dĩ với thái độ làm việc của Khương Ly, nếu ký chủ chủ động công lược giống như Giang Trạm ở thế giới trước thì độ hảo cảm chắc sớm đã bay lên vù vù rồi.
Đối với việc này, Khương Ly tỏ vẻ không có gì phải vội cả, bây giờ cứ học tập cho giỏi rồi lại nói.
Hệ thống: Rõ ràng cậu đang rất tích cực kiếm tiền mà....
Khương Ly: Phải kiếm thật nhiều tiền mới có thể học giỏi được nha
Hệ thống:...
Chớp mắt, Khương Ly đã đi làm ở tiệm cà phê được 2 tuần, trong lúc đó, Trì Phóng cùng Phùng Vũ cũng tới tiệm cà phê hai lần, có lúc chơi game ở trên tầng quán Internet không đi được thì sẽ gọi Khương Ly đưa đồ ăn lên, đúng là hai tên nghiện game hàng thật giá thật.
Có một lần Phùng Vũ đề nghị Khương Ly thêm Wechat, nói lần sau gọi đồ ăn thì sẽ gửi cho cậu luôn, Khương Ly tỏ vẻ điện thoại của mình không có Wechat, nói hắn vẫn nên gọi máy ở cửa hàng thì hơn.
Lấy điện thoại của Khương Ly xem đi xem lại mấy lần, Phùng Vũ không thể ngờ được, bây giờ học sinh tiểu học đã dùng điện thoại thông minh, thế mà Khương Ly - một học sinh trung học vậy mà còn đang sài cái cục gạch đời cũ này, thật sự rất đáng bội phục.
Ngược lại chuyện này làm Trì Phóng nghĩ đến đến tình huống của Khương Ly, phát hiện cậu thật sự rất rất nghèo.
Về phần lão Khương, từ sau ngày cãi nhau với Khương Ly xong thì không trở về lần nào, Khương Ly cũng không quan tâm gã đi đâu, không trở về là tốt nhất, trở về thì cậu sẽ phải hao gân não đi đối phó gã.
Từ sau khi Khương Ly đến thế giới này, cậu chậm rãi thay đổi lối sinh hoạt của nguyên chủ, không tránh xa hàng xóm nữa, khi tình cờ gặp còn lên tiếng chào hỏi.
Cùng với sự thay đổi đó, thái độ của hàng xóm cũng trở nên tốt hơn, không còn chỉ trỏ nói về việc cậu là con lão Khương, mà coi cậu là một học sinh cấp ba bình thường.
Khi cách nhìn nhận có sự thay đổi, cách xử sự cũng trở nên khác với lúc trước. Thân phận của Khương Ly trong mắt những người dân ở khu phố cũ này, ban đầu là "con của tên họ Khương kia chắc cũng không phải thứ gì tốt" trở thành "đứa nhỏ đáng thương không có cha mẹ thương yêu phải tự lực cánh sinh", một ít tam cô lục bà có lúc nhìn thấy, cũng sẽ nhét một ít trái cây rau dưa của mình cho cậu.
Ngoại trừ tiến độ công lược chầm chậm ra, tất cả đều coi như không tệ.
Hôm nay Khương ly trực ca sớm, chào hỏi đồng nghiệp xong liền rời khỏi tiệm cà phê.
Ca sớm là từ 10h sáng - 6h30" chiều, thời điểm giao ca mất chút thời gian, khi Khương Ly rời khỏi cửa hàng đã sắp 7h. Nhưng lúc chiều cậu đã ăn qua bánh ngọt ở tiệm, lúc này cũng không đói lắm, lên tầng bốn trung tâm cao ốc, dự định đi thư viên tìm mấy quyển luyện đề lớp 12.
Thang máy vừa mở ra, Khương Ly liền thấy được Trần Gia Lâm cùng mấy người bạn của gã cùng đi đến, đối phương nhìn thấy cậu, theo bản năng liền lùi về sau một bước, trên mặt đầy cảnh giác.
Từ khi Khương Ly giáo huấn Trần Gia Lâm ở WC, đối phương không còn chủ động tìm Khương Ly gây chuyện, thậm chí lúc ở trường học còn bảo trì một khoảng cách rất xa với cậu.
Chỉ cần gã không tìm đường chết thì Khương Ly cũng sẽ không chủ động đi gây sự với người ta, coi như không thấy gã, đi qua thư viện bên kia.
Trần Gia Lâm ở phía sau, ánh mắt mù mịt nhìn bóng lưng cậu.
Mấy tên bạn hắn thấy thế, lên tiếng hỏi: "Ai vậy?"
"Một bạn học thôi." Trần Gia Lâm thu hồi ánh mắt, đi vào trong thang máy, mới vừa đi được hai bước, đột nhiên dừng lại hỏi một người trong đó, "Tiểu Đổng, tớ có nhớ cậu từng nói biểu ca cậu rất thân với mấy lão đại trường Vân Sang phải không?"
"Ừ, có chuyện gì à?" Người kia hỏi.
"Không có gì." Trần Gia Lâm âm trầm nở nụ cười, quay đầu nhìn về hướng của Khương Ly, khoác lấy cổ người kia nói, "Nếu có thời gian thì tớ muốn uống vài chén với bọn họ thôi, nói biểu ca cậu là tớ muốn mời bọn họ một bữa cơm."
"Được đó! Tớ sẽ sắp xếp cho cậu."
Trần Gia Lâm sờ chỗ bụng bị Khương Ly đánh đến nỗi máu ứ đọng, cười lạnh một tiếng, cùng những người khác đi vào thang máy.
Khương Ly đến thư viện, đi thẳng tới khu tài liệu tìm sách mình cần.
Lúc cậu đang đọc sách, một cụ ông cầm vài cuốn sách đi đến, giọng điệu hòa ái hỏi: "Tiểu bằng hữu, cậu có phải là học sinh không?"
"Vâng, cháu là học sinh ạ." Khương Ly để cuốn sách trên tay xuống, gật nhẹ đầu.
"Cấp ba à?"
"Cháu lớp 11 ạ."
"Vậy thì tốt rồi!" Ông cụ mặt mày hớn hở nói, "Ông muốn tìm cho cháu ông hai quyển sách phụ đạo tiếng anh, chỉ là nhìn đống sách này ông lại không hiểu nội dung, cháu có thể giúp ông tìm hai quyển không?"
"Tất nhiên là được ạ."
Khương Ly cầm lấy quyển sách trên tay của ông lão, lật xem vài trang, phát hiện có cả mấy quyển sách học tiếng anh cấp tốc của tiểu học, cũng có của cấp 2, nhân tiện hỏi: "Ông ơi, cháu trai của ông bao lớn rồi?"
"Nó 17 tuổi." Ông lão nói, "Cũng là học sinh cấp ba, giống như cháu đấy, lớp 11 rồi."
"...." Động tác lật sách của Khương Ly ngừng lại, "Ông ơi, những thứ ông lấy đều là sách cơ bản, không có nhiều tác dụng với học sinh cấp ba đâu, cháu tìm cho ông quyển khác nha?"
"Ông chính là muốn tìm mấy quyển Tiếng anh cơ bản mà." Ông lão cười nói, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, "Thằng cháu của ông gần như đã mất sạch gốc tiếng anh, sách của cấp 3 nó nhìn không hiểu, ông muốn mua một ít sách cơ bản cho nó xem sao."
"Ồ." Khương Ly nghĩ một chút, "Cháu của ông điểm tiếng anh thường là bao nhiêu?"
"60 điểm." Ông lão khua chân múa tay nói.
Khương Ly: "...."
Điểm tối đa của Tiếng anh cấp ba là 150 điểm, cháu của ông lão này mới được có 60, nền tảng thật sự rất kém, có lẽ phần lớn điểm đều dựa vào khoanh liều.
Ông lão tựa hồ phát hiện Khương Ly có chút im lặng, cười ha hả nói: "Thật ra cháu của ông đầu óc rất tốt đó, chỉ là nó không muốn học thôi, thật đấy!"
Từ giọng điệu của ông, Khương Ly có thể cảm thấy ông ấy rất thương cháu mình, mặc dù không hài lòng với thành tích không mấy lạc quan của hắn, nhưng cũng không trách móc quá nặng nề mà im lặng đến thư viện một mình tìm sách phụ đạo.
"Cháu sẽ giúp ông tìm một chút." Khương Ly đề nghị.
"Quá tốt rồi, cảm ơn bạn học này nhé." Ông lão mập mạp trên mặt tràn đầy nụ cười, giống như một ông Phật Di Lặc, khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.
Khương Ly một bên chọn sách giúp ông, một bên phân loại mấy quyển sách, sắp xếp quyển nào nên học trước quyển nào nên để sau, ông lão nghe rất chuyên chú, sau đó lấy từ túi ra một quyển sổ nhỏ ghi hết vào.
Chọn sách xong, Khương Ly nhìn thái độ ông nghiêm túc như vậy, hiển nhiên là rất để ý đến việc học hành của cháu mình, liền nói: "Ông ơi, cháu khuyên ông nên tìm một lớp học thêm cho cháu ông, nền tảng nếu kém quá, chỉ đọc sách thôi thì không đủ."
Hơn nữa, chưa chắc cháu của ông đọc hiểu mấy quyển sách này.
Tất nhiên Khương Ly không nói ra câu này, sợ tổn thương đến người ta, thế nhưng điểm tối đa là 150 điểm, chỉ thi được có 60 điểm thôi thì thật đáng lo.
"Ông cũng sớm nghĩ đến vấn đề này rồi, nhưng khổ nỗi nó không chịu." Ông lão thở dài, "Ở gần nhà ông có một lớp học thêm, nghe nói giáo viên cực kì tốt, ông đến xem một chút, giáo viên ở đó nói chuyện toàn bằng tiếng anh, thật là lợi hại."
Nói mãi, khuôn mặt lạc quan của ông trở nên ủ rũ, lấy mấy quyển sách Khương Ly chọn cho ông, lắc đầu nói: "Nhưng nó chắc sẽ không thích đâu, ông cũng chẳng thể ép nó. Trưởng thành đến nơi rồi, cũng đã có ý nghĩ của riêng mình."
Khương Ly gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, lúc muốn an ủi ông vài câu thì đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói: "Hello?"
Một người nước ngoài da trắng tóc vàng đang đứng ở bên cạnh, khoa tay múa chân với cậu, có ý xin giúp đỡ.
Chắc đối phương sợ Khương Ly không hiểu, nên lúc nói chuyện pha cả tiếng trung lẫn tiếng anh vào nhau, mơ mơ hồ hồ, sắc mặt có chút lo lắng, Khương Ly nghe câu được câu không liền dứt khoát dùng tiếng anh nói chuyện với hắn.
Người nước ngoài kia đã hỏi liên tục ba người, không phải nghe không hiểu thì chính là nghe không hiểu, vừa nghe Khương Ly dùng tiếng anh nói chuyện với mình, ánh mắt sáng rực cả lên.
Hai người trao đổi một hồi, đối phương dùng vốn tiếng Trung ít ỏi của mình nói cảm ơn với Khương Ly rồi mới rời đi.
Người kia đi rồi, Khương Ly quay đầu lại phát hiện ông lão vẫn còn đứng bên cạnh, vẻ mặt ủ rũ đã không còn chút bóng dáng nào, hơn nữa còn đang nhìn mình bằng một ánh mắt cực nóng, nhìn đến khi lưng Khương Ly đổ cả mồ hôi lạnh: "...Ông ơi, cháu còn có thể giúp gì cho ông sao?"
"Có nha!" Ông lão đột nhiên kéo tay Khương Ly, giọng điệu kích động nói, "Tiếng anh của cháu nhất định rất tốt phải không? Kiểm tra được bao nhiêu điểm vậy?"
"Chắc là hơn 100 điểm..." Khương Ly trả lời không rõ ràng lắm.
"Hơn 100 điểm?!!! gấp đôi cháu ông luôn đấy!" Ông lão kinh ngạc nhìn cậu, rồi giơ ngón cái lên, "Bạn học nhỏ thật lợi hại! Cháu học ở trường nào vậy?"
"Dạ, cháu học ở cao trung đệ nhị."
"Cao trung đệ nhị? Cháu ông cũng học ở đó, các cháu là bạn học đấy, đúng là có duyên!" Ông lão liên thanh cảm thán nói, bộ dáng quả nhiên là Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ(*).
(*)Trích trong câu Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng; có nghĩa là: Có duyên nghìn dặm xa còn gặp. Không duyên trước mặt vẫn cách lòng.
Khương Ly rất sợ nói xong câu tiếp theo ông ấy sẽ hát lên luôn nên vội vàng hỏi: "Ông còn chưa nói muốn cháu giúp gì mà."
Ông lão nói: "Ông muốn mời cháu dạy thêm cho cho cháu của ông, cháu thấy có được không?"
"???" Khương Ly tưởng mình nghe lầm, tròn mắt nhìn đối phương, "Mời cháu dạy thêm cho cháu của ông?"
"Đúng đúng đúng, tên tiểu tử thối kia không muốn đến lớp học thêm, lúc trước gia sư tại nhà cũng bị nó chọc tức đến mức bỏ đi, ông nghĩ các cháu cùng tuổi với nhau, lại học chung trường, chắc sẽ khá hợp nhau."
Ông lão càng nói càng cảm thấy suy nghĩ của mình quá đúng đắn: "Các cháu bây giờ lại đang nghỉ hè, không cần dạy lâu đâu, một tháng thôi cũng được
Khương Ly: "Thật sự không tiện, cháu không thích hợp đâu."
"Cháu yên tâm, ông có thể trả lương cho cháu theo phí của trường luyện thi. Nếu như tiểu tử thối kia có tiến bộ, ông sẽ cho cháu thêm tiền thưởng, thế nào?
"Không phải vấn đề tiền." Khương Ly có chút dở khóc dở cười, tuy cậu đang cần tiền nhưng việc làm hiện giờ ở tiệm cà phê rất tốt, có lúc bận rộn còn phải tăng ca, căn bản không có thời gian rảnh đi dạy thêm cho người khác.
"Vậy vấn đề là gì? Chỉ cần cháu đồng ý với ông, có vấn đề gì ông sẽ tận lực giải quyết giúp cháu." Ông lão vỗ vỗ ngực.
Khương Ly lắc đầu: "Cháu cảm thấy cháu không thích hợp để đi dạy thêm cho người khác, ông..."
Ông lão ngắt lời cậu: "Cháu của ông tên Trì Phóng, lớp sáu trường cao trung đệ nhị, các cháu học cùng một trường chắc sẽ biết nó.
Khương Ly ngừng lại, nhìn ông: "Ông nói cháu trai của ông tên gì ạ?"
Ông lão: "Trì Phóng."
Trì, Phóng.
Khương Ly lặp lại hai chữ này một lần nữa, liền có loại cảm giác đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng phí công
Thật sự là rất trùng hợp.
Khương Ly nở nụ cười, nói với ông: "Ông ơi, tuy rằng cháu thấy cháu không thích hợp để dạy thêm cho người khác, thế nhưng cô giáo có nói qua giúp đỡ người khác là một niềm vui, huống hồ cháu và Trì Phóng còn có ân tình, cháu đồng ý thử một chút, nếu như muốn học thêm môn khác thì cháu cũng có thể giúp một tay."
Ông lão: "Vậy thì tốt quá!"
Hệ thống biểu thị: "Bất kể là thế giới nào, kí chủ đều là một nam nhân rất hay thay đổi."
Khương Ly mỉm cười: "Nói lăng nhăng gì đó, đây cũng là vì cuộc sống."
Sau khi bàn bạc tốt, Khương Ly trao đổi số điện thoại với ông lão, ngày mai cậu làm ca tối, buổi chiều 6 giờ mới đi làm, hẹn ông 10 giờ sáng ngày mai sẽ đến dạy thêm cho Trì Phóng, mỗi buổi dạy là 2 giờ."
Khương Ly thực sự rất mong chờ Trì Phóng sẽ phản ứng như thế nào khi gặp cậu vào ngày mai
Ngày hôm sau, ông lão cấm Trì Phóng ra ngoài, nói cho hắn chuyện hôm qua mình bàn với Khương Ly.
Trì Phóng vừa mới nghe ông tìm gia sư tiếng anh cho mình, đã cảm thấy không ổn, tiếp tục nghe nói đối phương còn học cùng trường cùng khối với mình thì không khỏi cau mày, nói với ông: "Ông à, ông có bị lừa không? Học sinh cao trung làm gia sư ông cũng tin sao?"
"Không đâu không đâu, bạn nhỏ kia rất lợi hại, còn có thể giao tiếp trôi chảy với người nước ngoài." Ông lão rất yên tâm với Khương Ly, khoát tay một cái rồi nói, "Hơn nữa cậu ấy vừa nghe thấy đối tượng dạy thêm là cháu, không nói hai lời liền đồng ý rồi."
"..."
Cái người mà vừa nghe đến tên mình đã đồng ý, Trì Phóng thật sự không nghĩ ra là ai, thế nhưng người vừa nghe đến tên mình thì bỏ chạy lại có cả đống.
Chẳng lẽ là Nam Âm?
Vừa nghĩ tới có thể sẽ là Nam Âm, Trì Phóng liền cảm thấy đau đầu, bắt đầu nghĩ cách để từ chối.
Đang nghĩ thì chuông cửa vang lên. ông lão sau khi nghe thấy liền thúc dục Trì Phóng: "Hẳn là gia sư của cháu đến rồi, mau đi mở cửa."
Trì Phóng bĩu môi, đứng dậy chậm rãi ra ngoài mở cửa.
Đứng ngoài cửa chính là Khương Ly, nhìn thấy Trì Phóng ra mở cửa liền vui vẻ nở nụ cười với hắn: "Xin chào, bạn học Trì Phóng."
"Tại sao lại là cậu?" Trì Phóng sững sờ, hắn nhớ hắn không có nói địa chỉ nhà mình cho Khương Ly, "Làm sao cậu biết nhà tôi ở chỗ này?"
"Tiểu Ly đến rồi à" Trong phòng truyền ra tiếng nói của ông lão, "Mau vào đây đi."
"Vâng." Khương Ly đáp một tiếng.
Trì Phóng quay đầu lại, sau đó lại liếc nhìn Khương Ly, chợt nhận ra rằng cậu chính là gia sư mà ông đã tìm cho mình, hắn tưởng là Nam Âm, nhưng đánh chết cũng không nghĩ ra lại là Khương Ly?!
Ông lão từ trong nhà bước ra, cười ha hả nói với Khương Ly: "Khổ cho cháu rồi."
"Dạ không đâu." Khương Ly nói, "Giúp người là niềm vui mà."
Trì Phóng: "..."
Vừa nghe đến tên tôi đã đồng ý, cậu có chắc là giúp người làm niềm vui mà không phải lửa gần rơm lâu ngày cũng bén đó chứ?
- -------------------
Ha ha
Chân thành xin lỗi mọi người
Sau khi tui thi xong thì đã gặp một vài sự cố khá lớn nên không thể lên được watt và edit truyện:(((
Bây giờ thì khắc phục được sự cố rồi nên tui sẽ đăng chương mới như bình thường nha
Không có drop giữa chừng đâu:>
Thương ~