Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 227: 227: Ngoại Truyện 2





 
Khương Ly mơ màng tỉnh giấc, hình như cậu đang ở một nơi vô cùng chật chội, tưởng chừng sắp thành nhân bánh quy kẹp tới nơi.

Cảm giác bí bách khiến cậu tỉnh giấc, từ từ mở mắt, chỉ thấy một khuôn mặt đang kề sát bên mình.

Dung mạo quen thuộc khiến Khương Ly sửng sốt hồi lâu, chẳng lẽ ngủ đến đần người luôn hả!? Khương Ly nhắm mở mắt mấy lần, Giang Trạm thực sự đã về bên cậu rồi.

Rõ ràng cậu và Lẫm Uyên đã kết thúc lịch kiếp tại Hư Di Cổ Cảnh về tới Tiên giới rồi mà, sao vẫn gặp lại Giang Trạm ở đây?
Trong lúc Khương Ly đang ngơ ngác không hiểu ra sao, Giang Trạm cũng tỉnh theo, hắn hỏi cậu: “Nửa đêm em không ngủ mà nhìn tôi làm gì?”
Ngay khi hắn lên tiếng, Khương Ly bừng tỉnh bật thốt: “Giang Trạm? Sao anh lại ở đây!? Còn.

.

.

Điện hạ nữa!? Lục đại sư!? Giang Lẫm! !?”
Khương Ly nhận ra ở đây không chỉ mỗi Giang Trạm mà còn có cả Tiêu Khải Hành, Lục Cảnh Hà và Giang Lẫm nằm cạnh.

“Đêm không ngủ ồn ào gì thế?”
Nói rồi một vòng tay kéo Khương Ly ôm vào lòng.

Giọng Trì Phóng.

Khương Ly quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Trì Phóng đang ngái ngủ lẩm bẩm, cạnh hắn là Huyền Thanh và Lục Hành cũng thức giấc theo.

Ban đầu Khương Ly cậu ngủ cạnh Lẫm Uyên cơ mà!? Lẫm Uyên là bản thể gốc của đám Giang Trạm, lúc này hắn đã lăn tít ra mép giường ngoài kia.

Nếu không phải giường đủ lớn, chắc Lẫm Uyên đã xuống gầm giường nằm từ lâu rồi.
Giang Trạm, Trì Phóng, Lục Hành, Tiêu Khải Hành, Lục Cảnh Hà, Huyền Thanh, Giang Lẫm, Lẫm Uyên, và cả Khương Ly.

Một giường chín người nằm.
Khương Ly choáng váng, quay qua quay lại nhìn quanh, nhất thời không biết nên làm gì mới phải.

Tất cả đều đã tỉnh dậy, thấy Khương Ly thì đồng thanh chúc cậu buổi sáng tốt lành.

Chỉ mỗi Lẫm Uyên phản ứng khác hẳn, gân xanh trên trán hắn giật giật, tức giận chửi thề: “Sao mấy người lại ở đây!?”
Chẳng ai thèm quan tâm lời Lẫm Uyên, tại họ còn đang bận đấu đá tranh giành bên kia.

Giang Trạm thấy Trì Phóng ôm rịt lấy Khương Ly, sắc mặt hắn đen kịt, vung tay đẩy Trì Phóng giành Khương Ly lại, lạnh lùng quát: “Cút ngay!”
Sức Giang Trạm không nhỏ, tay Trì Phóng cũng sưng đỏ ngay tức thì.

Trì Phóng cũng ngơ ngác vô cùng, mới tỉnh dậy đã thấy mình với Khương Ly nằm chung với cả chục người xa lạ.

Chưa hiểu gì nhưng thấy Khương Ly bị cướp mất là Trì Phóng điên tiết lên ngay: “Mày là ai chứ!? Đừng có đụng vào vợ tao!”  
Nói rồi định nhào tới ôm Khương Ly về, tiếc rằng Trì Phóng chưa bò qua được đã bị Tiêu Khải Hành hất ra không cho đụng: “Vương hậu của trẫm!”
Cướp được người về, Tiêu Khải Hành định thi triển khinh công trốn khỏi đây, ai ngờ Lục Hành gần đó nhanh tay cuỗm mất Khương Ly luôn.


“Mẹ kiếp mày ôm ai đó!? Buông vợ ông ra!” Lục Hành ôm eo Khương Ly, căm tức nhìn Tiêu Khải Hành.
Vừa dứt lời, Lục Hành bị Huyền Thanh đá cho vài cái lăn quay, cả người khuỵu xuống lăn qua đấm nhau với Trì Phóng.

Huyền Thanh nâng chưởng chặn Tiêu Khải Hành đang đánh lén mình, nháy mắt hai người đã giao thủ được vài chục chiêu.

Cái giường rung bần bật sắp sập đến nơi, Khương Ly ngồi chính giữa đầu đau óc nhức, nhịn không nổi hét lớn: “Dừng tay hết cho tôi!”
Bảy người chỉ khựng lại nhìn cậu, sau lại lao vào hỗn chiến tiếp.

Lẫm Uyên đứng một góc day day trán, hắn hậm hực vung tay điểm huyệt cho tất cả đứng yên hết.

Đột nhiên cả người cứng đơ không nhúc nhích nổi, Giang Trạm, Trì Phóng, Lục Hành và Lục Cảnh Hà sững sờ: “Tôi bị sao thế này?”
“Kẻ nào dám điểm huyệt trẫm!?” Tiêu Khải Hành lạnh lùng hỏi, hắn quay ngay sang nghi ngờ Huyền Thanh là người có nội lực giống hắn, lại phát hiện đối phương cũng đang ngay đơ, động tác đấm hắn còn chưa kịp buông xuống kia kìa.

Thấy tất cả đều bị Lẫm Uyên điểm huyệt, tránh được một màn nội chiến đẫm máu, Khương Ly thở phào nhẹ nhõm.

Đang định lên tiếng hỏi vì sao thành ra thế này, đột nhiên có nhóc trăng trắng nhào ngay vào lòng cậu.

“Meow ~” Khương Nhu Mễ ngửa đầu làm nũng với Khương Ly, sau đó dùng sức dụi dụi cánh tay cậu.

“Con trai ngoan, khoan hẵng.

.

.”
Lời còn chưa dứt, lại có thêm một Khương Nhu Mễ nữa nhào vào lòng cậu.

Ngay sau đó, nhóc thứ ba, nhóc thứ tư, thứ năm.

.

.

xếp hàng chen chúc với Khương Ly.

Trong lòng Khương Ly nhung nhúc tám Khương Nhu Mễ, Ragdoll bông xù làm cậu muốn ngụp trong lông mềm.

Giờ cậu mới nhận ra không chỉ đám Giang Trạm, ngay cả Khương Nhu Mễ của từng thế giới cũng qua đây gặp cậu.

Khương Ly: “.

.

.”
Khương Ly nhìn mấy ông chồng nhà mình bị điểm huyệt rồi mà vẫn cố gân cổ lên cãi nhau, lại nhìn một nùi Khương Nhu Mễ trong ngực, cuối cùng chỉ biết bất lực quay sang hỏi Lẫm Uyên, nhưng chính Lẫm Uyên cũng chẳng biết gì hết.

“.


.

.  Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này! !?”

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Nửa tiếng sau.

Chín người ngồi quanh bàn tròn nghiêm nghị như họp nguyên thủ quốc gia, ngoại trừ Khương Ly, sắc mặt những người còn lại đều hằm hè như sắp lao vào cấu xé nhau đến nơi.
Cậu sốt sắng giản lược kể lại mọi chuyện một lần, khiến họ hiểu ra câu chuyện “Tuy hai mà một, tuy một mà hai” rắc rối này.

Cuối cùng tất cả mới chịu hiểu họ đều là một người, chỉ khác thế giới mà thôi.

Nói đi cũng phải nói lại, ngoại trừ Lẫm Uyên và Khương Ly biết Hư Di Cổ Cảnh và trò chơi liên kết tạo nên lịch kiếp, những người còn lại không một ai biết nhau, có thì mỗi Lục Cảnh Hà biết tên chứ chưa gặp những người còn lại bao giờ.

Hiển nhiên, dù đã biết ngọn nguồn mọi việc nhưng tất cả đều ngứa mắt với sự tồn tại của mấy người còn lại.

Nhưng trong mắt đám Giang Trạm, đứa ngứa mắt nhất ở đây chính là Lẫm Uyên.

Bọn họ chỉ được bên Khương Ly một đời, ấy thế mà Lẫm Uyên dám hưởng đời đời kiếp kiếp, quá không công bằng!

Nghĩ ngợi hồi lâu, mắt đồng loạt sắc như dao cau muốn xiên chết Lẫm Uyên ngay tại chỗ.
Bọn họ vốn là một, đương nhiên hiểu nhau đang nghĩ gì.

Lẫm Uyên phớt lờ tất cả, đã thế hắn còn câng câng cái mặt ra vẻ “Mày khó chịu nhưng làm gì được tao?” khiến cả đám tức ngứa cả răng.
Tuy lòng vẫn còn thắc mắc nhưng có thể gặp lại họ lần nữa, Khương Ly không nén nổi vui mừng cười thật tươi.
Không giống những tàn ảnh Khương Ly chứng kiến trong khoảng thời không lần trước, lúc này họ hiện hữu rất rõ ràng, dù có là vì sao nhưng với cậu đây thực sự là một niềm vui vô cùng bất ngờ.

“Có thể gặp lại các anh lần nữa, thật tốt.” Cậu cười nói.

Tất cả vốn muốn ồn ào cãi nhau tiếp, nghe Khương Ly nói vậy thì chỉ đành hừ lạnh quay mặt đi.

“Biết em vui nhưng anh xin phép cắt ngang, sao mấy người hiện hồn về lắm quá vậy!?” Trì Phóng bất mãn: “Bày hai bàn mạt chược vẫn thừa đấy, nhìn đến là khó chịu.”
Trì Phóng thành công nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người nơi đây, chẳng ai muốn chia sẻ Khương Ly với người khác hết.

Lẫm Uyên khẽ hừ một tiếng: “Tiễn mấy người đi hết thì sẽ đủ thôi.”
“Thằng kia lèm bèm gì đấy!?” Những người còn lại đập bàn giận dữ, đám Khương Nhu Mễ cũng xù lông léo nhéo theo.

Khương Ly vội dỗ ngọt họ, liếc xéo Lẫm Uyên để hắn bớt châm ngòi thổi gió chọc giận họ đi.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, một đám trợn mắt nhìn nhau, không khí căng như dây đàn,
Khương Ly thấy thế dứt khoát ới Thẩm Ngự tới đỡ dùm cậu luôn.

Ngay khi tin tức được gửi đi, chốc sau không khí bị bẻ cong và ngưng tụ thành tấm gương bạc, rồi Thẩm Ngự hiện lên.

Thẩm Ngự thấy đám Giang Trạm thì sợ ngây người: “Chuyện gì đây!?”
“Thẩm Ngọc Chi?”
“Phùng Vũ?”
“Kiều Ngọc?”
“Trịnh Dục?”
“Lục Dữ?”
“Khổng Ngự?”
“Thẩm Dự?”
“Thẩm Ngự?”
Tám người đồng thanh lên tiếng, cuối cùng đám Giang Trạm cũng biết thân phận người mới xuất hiện là ai, họ đồng loạt cau mày.
“Tôi đây tôi đây.” Thẩm Ngự vò đầu bứt tai, cuối cùng chỉ biết cười lớn chữa ngượng: “Đã lâu không gặp.”
“Giờ là lúc ôn chuyện à!?” Lẫm Uyên lạnh lùng cắt ngang.

“Tôi nói chuyện với anh em nhà tôi, liên quan chó gì đến anh?” Trì Phóng cọc tính vặc lại.
 “Cấm ngôn!”
Ngón tay Lẫm Uyên nhẹ nhàng cong lại, ngay tức khắc miệng Trì Phóng không thể mở ra nữa, hai cánh môi dính chặt, cố mấy cũng không nói nổi.

Chắc chắn do Lẫm Uyên làm, Trì Phóng đứng bật dậy định qua đấm nhau với hắn.

Khương Ly bật cười kéo Trì Phóng lại, ngón tay lướt nhẹ qua môi hắn giải trừ chú thuật.

Cái mỏ được tự do là Trì Phóng lại tới chửi Lẫm Uyên tiếp.

Ngày còn làm Trì Phóng hắn thấy ổn lắm mà, sao giờ điên tiết thế nhở!? Lẫm Uyên đau đầu định đánh hắn một trận, nhưng Khương Ly vẫn còn ở đây, hắn không được phép ra tay bừa bãi.

Tính tới tính lui, cuối cùng Lẫm Uyên quyết định phong ấn cái mỏ tứa lưa kia thêm lần nữa cho rảnh nợ.

Khương Ly chọc trúng tim đen Lẫm Uyên, cậu cản hắn lại: “Đừng cấm nữa!”
“Cấm đi! Ồn chết tôi! ! !” Giang Trạm lên tiếng: “Ríu ra ríu rít điên hết cả đầu!”
Trì Phóng: “Liên quan chó gì tới anh, hả lão già kia!?”
Lục Hành, Tiêu Khải Hành, Lục Cảnh Hà, Huyền Thanh, Giang Lẫm: “Cấm đi! ! !”

Trì Phóng: “.

.

.” Mẹ kiếp.
Khương Ly bật cười, ấn Trì Phóng về chỗ: “Đừng làm rộn nữa.

Để mai em tới Hư Di Cổ Cảnh xem phong ấn có xảy ra vấn đề gì không, chuyện này lạ thật đấy.”
Lẫm Uyên cũng đang có ý này, hắn gật đầu: “Mai tôi sẽ báo ngay cho chân nhân biết.”
Thái Cổ chân nhân là người đích thân đưa họ tới Hư Di Cổ Cảnh lịch kiếp.
“Sáng mai tôi qua.” Thẩm Ngự nói: “A Trạm, anh Trì, Điện hạ, Huyền Thanh, anh Lẫm nhớ mấy người muốn chết! Sáng mai tôi qua chơi nhá!”
Tất cả đồng loạt gật đầu, hình ảnh Thẩm Ngự biến mất khỏi mặt gương.
Giờ vẫn là đêm khuya, có chuyện gì sáng hẵng xử lý.

Khương Ly nhìn quanh, cuối cùng đề nghị: “Chúng ta cũng nên đi nghỉ thôi, trời chưa sáng đâu.”
Lẫm Uyên nhanh tay đi tới ôm lấy Khương Ly, lạnh lùng nói: “Ra cửa rẽ phải có phòng cho khách, mấy người tự chọn đi, đừng quấy rầy vợ chồng tôi nghỉ ngơi.”
“Phòng cho khách! ! ?”
Lẫm Uyên thành công chọc giận mấy người còn lại, thấy hắn tuyên thệ chủ quyền độc chiếm Khương Ly, người nào người nấy mắt bùng lửa giận “Vợ mình bị cướp” nhào lên đánh hội đồng hắn.
“Đừng có nằm mơ! ! !”
Khương Ly thấy họ quyết tâm đồng quy vu tận với Lẫm Uyên, cậu vội vàng chạy tới cản lại: “Đừng manh động!”

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Khương Ly bừng tỉnh ngồi bật dậy!
Lẫm Uyên nằm cạnh cũng dậy theo, hắn ngồi dậy nhìn trái ngó phải xem thứ gì dám đánh thức Khương Ly: “Sao thế em?”
Khương Nhu Mễ nằm cạnh chân Khương Ly đạp đạp chăn, ôm chân cậu lim dim ngủ tiếp.
Khương Ly lấy lại tinh thần, ngồi thêm lúc nữa mới nhận ra nãy chỉ là mơ.

Trong phòng chỉ có mỗi cậu, Lẫm Uyên và Khương Nhu Mễ chứ đâu ra đám Giang Trạm nữa.
Cảnh tám người nổi giận đùng đùng vẫn còn hiện hữu trong tâm trí, Khương Ly ngã xuống giường cười lớn, tiện tay kéo Lẫm Uyên ôm lấy hắn.
“Em cười gì thế?” Lẫm Uyên thắc mắc.”
“Em vừa mơ một giấc mơ rất tuyệt vời.” Khương Ly hôn hôn Lẫm Uyên: “Mơ thấy anh ngày trước.”
Lẫm Uyên nhíu mày: “Mơ thấy tôi? Trong thân phận nào!?”
Khương Ly kề sát, tình tứ cọ cọ chóp mũi với hắn, ý cười sáng long lanh nơi đáy mắt.
“Tất cả.”
 
------oOo------