Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 225: 225: Thế Giới Thực 17





Khương Ly ở trạng thái thực vật hơn hai năm, ít tiếp xúc với ánh nắng mặt trời nên da dẻ cậu trắng nõn.

Khương Ly dường như là đứa con được trời cao ưu ái, không chỉ tặng cậu một khuôn mặt mỹ lệ mà còn bất biến theo năm tháng, có lẽ thời gian đã bỏ qua cậu rồi.
Đúng thật Khương Ly rất được trời cao ưu ái, hầu như người gặp người yêu.
Trong trò chơi, dung mạo các nguyên chủ giống Khương Ly tới bảy tám phần, hơn kém nhau chỉ ở khí chất mà thôi.

Khương Ly đội tóc giả, tỉa tót lại lông mày nên nét anh khí trên mặt cậu nhu hòa hẳn, thêm lớp trang điểm và trang phục thì người ngoài khó mà nhận ra cậu là nam.
Để tránh người khác nhận ra gây những phiền toái không cần thiết, Khương Ly đặc biệt đeo thêm khẩu trang và mũ lưỡi trai đen, tới trước mặt Giang Lẫm mới tháo ra.
Bởi vậy Giang Lẫm mới ngây ra đó nhìn cậu.
Ngày viết thư pháp hôm đó, hắn nhớ hắn có hỏi Khương Ly rằng cậu nhìn thư pháp thì có nhớ tới ai không, lúc đó Khương Ly chỉ nhắc tới Tiêu Khải Hành.

Cậu không hề hiểu hắn đang ám chỉ gì, nhưng có lẽ hắn nghĩ sai rồi.

Cho tới hôm nay, khi Khương Ly xuất hiện trước mặt hắn với trang phục nữ, còn gọi một tiếng “Lục đại sư”, chứng tỏ cậu đã nhớ ra hết rồi.
“Lục đại sư ơi.”
Khương Ly thấy hắn vẫn cứ ngây đơ ra đó, cậu mỉm cười nắm lấy cà vạt kéo hắn về phía mình: “Anh thất thần ra đó làm gì? Không về với em nữa hả?”
Khương Ly khoảng mét tám, Giang Lẫm cao hơn cậu những một cái đầu.

Theo động tác Khương Ly, hai người bốn mắt nhìn nhau, và Giang Lẫm thấy rõ ý cười ranh mãnh trong mắt cậu.

Đây chẳng phải lần đầu tiên Giang Lẫm bị Khương Ly chọc, nhìn nụ cười nghịch ngợm ấy là hắn đoán ra được ngay, nhưng lần này ngoại trừ vui sướng, hắn bất ngờ nhiều hơn.
Không ngờ Khương Ly lại mặc đồ nữ tới chỗ hắn
Giang Lẫm kéo Khương Ly thẳng vào phòng, đè người lên cửa hôn lấy hôn để, không cho cậu cơ hội phản kháng.
Đôi tay Khương Ly bị hắn ấn chặt trên đỉnh đầu, chỉ thấy môi tê rần, có muốn phản kháng cũng không có sức.

Lúc này Giang Lẫm rất thô lỗ, nhưng cậu vẫn chiều theo ý hắn thuận thế hé môi hôn sâu.
Hồi lâu sau, Giang Lẫm buông tay cậu ra, trán áp trán hỏi:”Em nhớ ra từ bao giờ? Hôm giao thừa ư?”
Khương Ly cười nhăn nhở: “Đúng thế.

Vui vẻ không? Bất ngờ không?”
Ngày Giang Lẫm trải giấy viết thư pháp, thực ra Khương Ly đã láng máng nhớ vài chuyện về Lục Cảnh Hà, nhưng cậu thích giả vờ không biết để trêu Giang Lẫm thôi.
Bộ đồ nữ này cậu mới mua ngay sau khi tới thành phố C, cơ mà dạo này Giang Lẫm quá bận nên chẳng hay biết gì, coi nhú tặng hắn một món quà bất ngờ vậy.
Đúng thật Giang Lẫm rất vui, vừa vui vừa sợ.
Sợ cậu tiếp nhận quá nhiều ký ức cùng một lúc sẽ mệt, nhưng vui khi thấy càng tiếp xúc với hắn thì những ký ức kia sẽ về với cậu nhanh hơn.

Ngày qua ngày, không bao lâu sau có lẽ Khương Ly sẽ nhớ ra toàn bộ thôi.
Nghĩ tới đây, Giang Lẫm vui sướng vô cùng, nhịn không nổi tiếp tục hôn Khương Ly, cảm giác hôn mãi cũng không thấy thỏa mãn nổi.
Hai người hôn đến mệt, Khương Ly thấy đủ nên đẩy Giang Lẫm ra: “Anh xong việc chưa đó?”
Giang Lẫm lại nhào tới hôn cậu: “Sắp xong rồi đây, em chờ tôi xíu xíu nữa thôi.”
Nói rồi Giang Lẫm đi tới bàn làm việc sắp xếp giấy tờ, hắn tắt máy tính, sau đó qua phòng nghỉ bên cạnh lấy chiếc áo khoác cho Khương Ly: “Em mặc vào đi.”
Dạo này thời tiết đã ấm hơn nhiều, Khương Ly không cảm thấy quá lạnh nên không mặc thêm áo.

Giang Lẫm đưa áo khoác qua, cậu lắc đầu không nhận: “Em không lạnh.”
Nhìn cặp đùi trắng nõn của Khương Ly một hồi, Giang Lẫm nghĩ kiểu gì tối cũng lạnh cho xem, phải lạnh.

Hắn cũng không nhiều lời nữa, nhanh tay lẹ chân bọc Khương Ly vào áo khoác luôn: “Được rồi đó.”
“.

.

.” Khương Ly cạn lời: “Người ta có một loại lạnh là Mẹ thấy con trai lạnh, còn em.

.


.”
“Là chồng em thấy em lạnh.” Giang Lẫm tiếp lời: “Bớt nói linh tinh đi, cứ nghe lời tôi mặc vào cho ấm.”
“Được thôi, nghe anh hết.”
Khương Ly bất đắc dĩ đứng im, tuy cậu đưa đẩy vậy thôi chứ cậu thực sự rất hưởng thụ sự quan tâm của Giang Lẫm dành cho mình.
Giang Lẫm lại giúp cậu đội mũ và đeo khẩu trang, hai người cùng nhau ra ngoài, tới gần thang máy thì gặp phải một nữ thư ký.
Trên tay thư ký là một tập văn kiện, thấy hai người, cô đứng khựng lại cung kính cúi người: “Sếp, kế hoạch hợp tác với tập đoàn Kỳ Nhuận đã tới rồi đây, tôi mang tới phòng làm việc ngài nhé?”
“Ừm.”
Giang Lẫm lên tiếng, hắn đi tới ấn thang máy.
“Vâng, ngài đi thong thả.” Thư ký cung kính đứng sang một bên.
Giang Lẫm và Khương Ly cùng nhau bước vào thang máy, tận khi cửa thang máy khép lại rồi, nữ thư ký vẫn yên lặng đứng đó.

Cô chậm rãi mang văn kiện tới phòng Giang Lẫm, mãi cho tới khi vào thang máy cho nhân viên mới thở phào nhẹ nhõm thả lỏng người.
Thang máy trống trơn, thư ký khỏi gồng, cô ngồi thụp xuống rút điện thoại múa phím với chị em trong WeChat.
—— Thư ký A: Ahhahahaaha má ơi tôi vừa gặp boss nhà mình này.
—— Thư ký B: Hôm nào cô chẳng phải đụng mặt boss? Kích động gì chứ!?
—— Thư ký A: Tôi tôi tôi tôi cuống quá nên chưa gõ xong đã gửi! Tôi nhìn thấy boss với một cô gái bước ra từ văn phòng của ngài ấy!
—— Thư ký C: Gì cơ gì cơ? Cô không nhìn lầm đó chứ!?
—— Thư ký D: Làm gì có chuyện đó!? Tôi có thấy cô gái nào lên phòng sếp đâu!? Với lại.

.

.

có sinh vật tự dưng tự lành dám tới phòng sếp luôn hả!?
—— Thư ký B: Nghĩa là cô ấy dùng thang máy dành cho sếp để lên! !?

.

.
Trong tập đoàn Giang thị, ngoại trừ trực tiếp ngồi thang máy dành cho sếp lên thẳng văn phòng Giang Lẫm thì các thang máy còn lại đều phải đi qua tầng dành riêng cho thư ký.
——Thư ký A: Đúng thế đúng thế! Quan trọng là cô ấy đang khoác áo của boss nhà mình đấy! Chiếc áo đó boss từng nhờ tôi mang ra tiệm giặt ủi một lần, tôi nhìn phát là biết ngay! ! !
——Thư ký B: Đậu má mặc áo khoác của boss!? Vợ boss quang đại giá lâm đó sao! ! !?
——Thư ký C:.

.

.

Với cái tính cách lạnh lùng của boss, ngoại trừ phu nhân, ai có tư cách mặc quần áo của ngài ấy cơ chứ!?
——Thư ký D: Trước đây ai dám bôi nhọ sếp sẽ độc thân cả đời thế!? Vớ vẩn.
——Thư ký B: Phu nhân có xinh đẹp không thế? Gu boss chắc chẳng phải dạng vừa đâu nhỉ?
——Thư ký A: Tôi không biết nữa, cô ấy đội mũ đeo khẩu trang nhưng nhìn có vẻ rất cao, dáng người thanh mảnh đẹp lắm.

Tuy không thấy rõ mặt mày nhưng dáng vẻ trông vô cùng xuất sắc đấy!
——Thư ký D: Mũ và khẩu trang? Thần bí thế, minh tinh hả!?
——Thư ký B: Hình như.

.

.

cô đoán ra chân tướng rồi đấy, có khi là minh tinh thật.
——Thư ký D: Có phải là ảnh hậu gần đây không!? Tôi nhớ trước cô ấy còn tự tới tìm boss nhà mình một lần đấy

——Thư ký C: Không phải đâu, hay cô ấy là minh tinh nhỏ mới debut bên Thiên Vũ?
——Thư ký ABCD: Là minh tinh nào vậy trời! ! !?

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Khương Ly nào biết sự xuất hiện của cậu đã làm rúng động văn phòng thư ký, lúc này cậu đang dưới hầm để xe với Giang Lẫm, lên xe rồi mới được cởi mũ và khẩu trang xuống.
“Em đặt chỗ ăn rồi sao?” Giang Lẫm vừa khởi động xe vừa hỏi.
“Chọn rồi, nhà hàng Hưng Tây Nhã.” Khương Ly đáp, cậu thắt dây an toàn.
Hưng Tây Nhã là một nhà hàng xoay trên cao, nó nổi tiếng với đồ ăn ngon và khung cảnh lãng mạn, muốn ăn phải hẹn sớm, cũng may nó cách công ty Giang Lẫm không quá xa.
Hai người đi tới nhà hàng đó rồi nhờ nhân viên phục vụ hướng dẫn vào phòng riêng luôn.
Phòng riêng mở máy sưởi, Khương Ly khoác áo mãi cũng nóng, thế nên cởi áo ra cho đỡ nực.

Giang Lẫm nhanh tay nhận lấy, giúp cậu treo áo gọn gàng.
Khương Ly đã thể theo khẩu vị hai người gọi món từ trước, ngồi chưa được bao lâu là có người lên món ngay.
Sau khi người phục vụ ra ngoài, Khương Ly mới gỡ khẩu trang xuống.
Thực ra Khương Ly không sợ công khai mối quan hệ với Giang Lẫm, ngay trong trò chơi, vào ngày nhận giải ảnh đế, cậu cũng từng đứng trước mặt cả thế giới tuyên bố yêu đương với hắn.

Giờ cũng thế, Khương Ly chẳng sợ gì sất, chỉ khúc mắc ở chỗ trên người cậu đang mặc đồ nữ, sau này sợ rằng có chút bất tiện.
Khương Ly đưa tay nhận lấy bát canh Giang Lẫm đưa cho mình, cậu nhìn chung quanh một hồi, cười hỏi: “Anh có thấy nơi này quen quen không?”
Giang Lẫm gật đầu, từ khi bước vào đây hắn đã nhận ra rồi.
Nhà hàng này y hệt nơi đầu tiên hắn đi ăn với Khương Ly ở thế giới thứ nhất.
Không, phải nói rằng trò chơi mô phỏng rất giống, ví dụ như chùa Lâm An, ví dụ như vài phong cảnh ven đường.

.

.

Có lẽ sự thật trên thế gian không chỉ mỗi thế giới cậu đang sống, có khi còn nhiều thế giới hơn đang song hành tồn tại, chẳng một ai biết được.
Vị trí phòng riêng Khương Ly đặt được hoàn toàn trùng khớp với căn phòng ở thế giới kia, vẫn là cửa sổ kính sát đất đó, họ có thể ngắm nhìn cảnh đêm lộng lẫy của thành phố này.
Dưới khung cảnh quen thuộc, hai người bất giác nhớ về đêm đó.
Khương Ly lên tiếng hỏi ngày đó Giang Lẫm đang suy nghĩ gì, sao thời điểm dùng cơm lại cứ hằm hằm như thế.
Giang Lẫm im lặng một hồi, cắn răng thú tội: “Cảm giác em là tên lừa cơm lừa tiền.”
Ngày đó khi Khương Ly liên hệ với Kỷ Thư muốn thắp nến tâm sự suốt đêm, hắn đã tất bật đặt lịch ở một nhà hàng xoay rất thích hợp cho việc hẹn hò.

Hắn muốn thấy Khương Ly quyến rũ mời chài mình thế nào, ai ngờ suốt buổi cậu chỉ cắm cúi ăn cơm, khiến hắn cảm thấy Khương Ly chẳng khác nào một tên lừa cơm lừa tình hết.
“Ha!? Gì cơ?”
Khương Ly không ngờ Giang Lẫm lại tưởng tượng phong phú đến thế, khó trách cả buổi mặt cứ xị ra như bánh đa ngâm nước, cậu bật cười: “Em lừa cơm anh khi nào!? Chính anh mới là tên lừa tình đó được không!? Cuối cùng vẫn là em tự mình đoạt được vai diễn Liễu Truyền Đăng kia, anh hời to còn dám trách ngược em à! ! !?”
Ngày đó cách cả N năm về trước rồi, tên lừa cơm này lại xuất hiện ở đây trêu chọc hắn vô số lần nữa, Giang Lẫm bất giác ngượng ngùng cụp mắt.
Không thể phủ nhận trong chuyện này là hắn đuối lý, tuy sau có dặn Kỷ Thư phải thỏa mãn mọi yêu cầu của Khương Ly, nhưng đúng thật hắn đã thất hứa trước.
“Ăn cơm của em đi, đừng chọc tôi nữa.” Hắn khẽ hừ một tiếng, dứt khoát đổi đề tài khác.
Ăn uống xong xuôi, hai người cùng nhau tới rạp chiếu phim tận hưởng.
Khương Ly lên mạng chọn một bộ phim, tới nơi, cậu để Giang Lẫm đi mua trà sữa còn mình xếp hàng lấy vé.
Tết Nguyên đán ở thành phố C không quạnh quẽ như ở thành phố L, lúc này ở sảnh có rất nhiều người đang xếp hàng đợi vé, tiệm bánh ngọt và tiệm trà sữa gần đó cũng vô cùng đông đúc.
Khương Ly lấy được vé, Giang Lẫm còn đang xếp hàng, cậu tìm một nơi quang đãng đứng chờ, thấy hắn mua được rồi mới vẫy tay gọi.
Giang Lẫm đi tới, nhét vào tay cậu một ly trà sữa ấm nóng.
Khương Ly nhận lấy, thấy ngoài ly trà sữa của cậu là một ly trà xanh và hộp bắp rang bơ to tướng.

Hai người cùng nhau qua cửa soát vé, vào phòng chiếu phim.
Vì bộ phim mới ra mắt nên người xem khá đông, khi Khương Ly và Giang Lẫm bước vào thì cơ hồ đã chật kín.
Trong bóng tối, Khương Ly móc điện thoại gõ gõ mấy chữ cho Giang Lẫm đọc.
—— Anh uống trà sữa không?
Trong lúc Giang Lẫm còn đang là Lục Cảnh Hà, lần đầu tiên hắn hẹn hò với Khương Ly cũng ở rạp chiếu phim, hắn vô tình uống nhầm trà sữa của Khương Ly, và đó cũng là khoảnh khắc hai người gián tiếp hôn nhau.
Giang Lẫm đọc thoáng qua dòng chữ kia, nghiêng đầu nhìn cậu rồi gật đầu.
Khương Ly đưa trà sữa qua.

Giang Lẫm cúi đầu nhấp một ngụm, hương vị thơm ngọt tản khắp khoang miệng, ngọt thẳng vào trái tim hắn.
Chờ hết phim đã 12 giờ đêm, hai người cùng nhau về nhà.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.


Mười lăm tháng giêng, Khương Ly về thành phố L một chuyến.

Nếu đã quyết định sống tại thành phố C, cậu phải đích thân về sắp xếp chuyện ở tiệm cà phê sách kia và chuyển đồ sang nhà Giang Lẫm nữa.

Giang Lẫm gác lại công chuyện sang một bên, đặt vé máy bay rồi cùng trở về với cậu.
Hôm đó, Thẩm Dự bớt chút thời gian tiễn hai người ra sân bay.

Không hiểu sao ngay khi bước chân ra khỏi cửa nhà, mí mắt Khương Ly bất giác nảy lên khiến cậu có chút bất an.
Linh cảm ấy ngày càng rõ ràng.
Ngay khi tới đường vành đai, linh cảm ấy được chứng thực, xe Thẩm Dự va chạm với một xe ô tô vượt đèn đỏ và chạy quá tốc độ khác.
Thân xe Thẩm Dự thương tổn nặng nề.
Cảnh tượng quen thuộc khiến Khương Ly trở tay không kịp, trải qua hai lần tai nạn giao thông khiến tinh thần cậu khủng hoảng hơn bao giờ hết.

Câu “Cẩn thận” chưa kịp bật thốt khỏi họng thì Giang Lẫm bên cạnh đã nhào tới, lấy thân mình ôm chặt che chở vẹn toàn cho Khương Ly.

Chất lỏng nóng bỏng đỏ đến chói mắt từ người Giang Lẫm nhỏ giọt lên mặt Khương Ly, cậu há miệng thở dốc, muốn gọi tên hắn nhưng giây tiếp theo đầu đau như búa bổ, sau đó mất ý thức.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Tới khi tỉnh dậy, Khương Ly lại thấy mình phiêu dạt trong khoảng thời không đen kịt, bốn phía không một bóng người.
Bóng tối vô tận quá quen thuộc, nó đã thành nỗi ám ảnh không thể nào trong lòng Khương Ly.

Vào vụ tai nạn giao thông định mệnh kia, sau khi cậu lìa đời cũng phải tồn tại ở một nơi thế này trong khoảng thời gian dài cho tới khi gặp hệ thống.
Mà lúc này đây Giang Lẫm lại không màng tính mạng, bất chấp lao lên bảo vệ cậu chu toàn như ngày hôm đó.
Khương Ly chưa từng hoài nghi, bất luận ở thế giới nào, hắn vẫn luôn vì cậu mà liều mình như thế.
 
------oOo------