Giang Lẫm tưởng rằng Khương Ly nhớ lại toàn bộ rồi, không ngờ cậu chỉ nhớ mỗi Giang Trạm và Trì Phóng thôi.
Cuộc đời hệt như cuốn phim, nhiều chuyện ập tới khiến người ta trở tay không kịp.
Thấy rõ Khương Ly vô cùng sửng sốt và bắt đầu có biểu hiện đau đầu, Giang Lẫm ôm cậu thêm chặt: “Bằng cách nào em nhớ ra Giang Trạm với Trì Phóng vậy?”
Khương Ly kể mọi chuyện mới xảy ra cho Giang Lẫm, ngồi đây chính hắn cũng nghe thấy giai điệu bản tình ca mà hắn thuộc làu làu vang khắp thư phòng kia rồi.
Ở thế giới có Trì Phóng, Khương Ly từng hát bài này cho hắn nghe.
Sau khi biết được ý nghĩa bài hát, hắn ra sức học tiếng Ý và học thuộc lời để rồi vào ngày sinh nhật Khương Ly mười tám tuổi, hắn hát bài đó cho cậu nghe.
——.
.
.
Người em yêu nhất, giờ đang hiện hữu ngay trước mắt em.
Em nguyện dâng tặng những gì mình có, chỉ để đổi lấy một đời yêu anh.
Từng câu ca đều là tấm lòng hai người dành cho nhau, bên nhau bao kiếp, dù có xảy ra chuyện gì thì tấm lòng ấy mãi chẳng đổi thay.
Chẳng ngờ nhờ bài hát này mà Khương Ly đã nhớ ra Trì Phóng, những ngẫm lại rồi thì nó cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Nếu mỗi khi Khương Ly nhớ về các thế giới đều cần một gợi ý, vậy Lục Hành thì sao? Nếu để cậu nhớ ra Lục Hành thì cần.
.
.
Giang Lẫm ngẫm nghĩ hồi lâu, đột nhiên nhớ ra thời điểm lần đầu tiên hai người gặp mặt ở thế giới đó, Khương Ly đã đập nát giường hắn không chút nương tay.
Giang Lẫm: “.
.
.”
Thấy sắc mặt Giang Lẫm đột nhiên tái xanh, Khương Ly thắc mắc: “Anh sao thế?”
“Không.”
Giang Lẫm đâu thể nói ra chuyện giường mình bị cậu đập nát, chỉ nghiêm mặt hỏi: “Ngoại trừ hai người đó, em có nhớ ra Lục Hành, Tiêu Khải Hành, Lục Cảnh Hà với Huyền Thanh không? Không chút ấn tượng nào luôn hả?”
Nghe hắn liên tiếp nói mấy cái tên, Khương Ly phỏng đoán trong trò chơi đó, hai người không chỉ bên nhau mỗi hai thế giới, điều này khiến cậu càng vui vẻ hơn.
Tiếc rằng cậu mới chỉ nhớ hai.
“Em.
.
.”
Khương Ly đang định nói gì đó, chẳng ngờ chưa dứt câu thì đầu đau như búa bổ, cậu khẽ rên lên một tiếng rồi khổ sở ôm đầu.
Giang Lẫm thấy thế, vội bế cậu lên đùi mình ôm chặt, sốt ruột hỏi: “Em sao thế? Em đau ở đâu!?”
Cơn đau ập đến khiến Khương Ly run lên bần bật, cậu dùng sức nghiến răng, thậm chí ngón tay cũng đã tái trắng.
Giang Lẫm thấy cậu đau đớn mà hắn lại chẳng làm gì được thì cay cú chửi thề một tiếng, trực tiếp cúi người ôm cậu rảo bước về phía phòng ngủ.
Giang Lẫm bước rất nhanh, hắn nhẹ nhàng đặt Khương Ly lên giường, sau đó quỳ gối luống cuống tay chân giúp cậu đắp chăn, vừa làm vừa hỏi: “Em đỡ hơn chưa!? Em nằm đây một lát để tôi đi gọi bác sĩ ngay! ! !”
Nói rồi hắn đứng lên định ra ngoài gọi điện cho bác sĩ, ai ngờ chưa kịp đi tay đã bị Khương Ly níu lấy.
Khương Ly thở dốc: “Không gọi bác sĩ đâu, em sẽ ổn thôi.”
Giang Lẫm lại quỳ xuống nắm lấy tay cậu, sốt sắng nói: “Ổn gì mà ổn? Em đau đầu lắm phải không!? Giờ em sao rồi?”
Giang Lẫm nhíu chặt mày, một tay nắm tay Khương Ly, tay kia đầm đìa mồ hôi lạnh áp lên trán cậu đo nhiệt độ.
Khương Ly dùng tay còn lại khẽ gạt cái tay đang thử nhiệt độ kia ra, mỉm cười: “Không sao đâu, vừa rồi em chỉ hơi đau đầu thôi, giờ đỡ hơn rồi.”
Cơn đau đến nhanh mà đi cũng nhanh, quả thực giờ cậu thấy đỡ hơn nhiều rồi.
Giang Lẫm nghe vậy, suy đoán hẳn do vừa rồi hắn nhắc tới những cái tên kia nên Khương Ly mới phải chịu đau đớn, dù sao thời điểm ở lại bệnh viện, Khương Ly liên tục khám tổng quát nhưng thực sự cậu đã hoàn toàn khỏe lại.
Nhưng dù là vậy, vừa rồi thấy sắc mặt Khương Ly tái nhợt nhịn đau, hắn vẫn cầm lòng không đặng thương xót.
Giang Lẫm ảo não, vừa rồi hắn không nên nói những chuyện đó với Khương Ly mới đúng, dù rằng cậu mới chỉ nhớ lại hai thế giới thôi, cứ vội là thể nào cũng xôi hỏng bỏng không.
Trí nhớ con người có hạn, một người phải tiếp nhận ký ức hai thế giới cùng một lúc, chắc chắn sẽ không ổn chút nào, huống chi tận sáu thế giới.
Giang Lẫm ân hận cúi đầu hôn lên trán cậu, khẽ thì thầm: “Tôi sai rồi, đều do tôi.”
“Sao lại thành anh sai rồi?” Khương Ly bật cười, chống giường ngồi dậy ôm hắn an ủi: “Em thật sự không sao đâu mà, anh xem, em nói được cười được, tốt lắm phải không?”
Thấy sắc mặt Khương Ly hồng hào lại, biết cậu đã khá hơn, nỗi lo lắng trong lòng hắn cũng bớt chút đỉnh, nhưng vì sự an toàn, hắn vẫn nên bố trí lịch khám tổng quát cho cậu thì hơn.
Hạ quyết tâm, Giang Lẫm nói với Khương Ly: “Mai tôi đưa em về Khúc Khang kiểm tra lại nhé.”
Bấy lâu nay Khương Ly vẫn luôn thắc mắc ai là người đưa cậu tới bệnh viện Khúc Khang, giờ thì khỏi tò mò nữa rồi: “Hai năm trước, là anh đưa em tới Khúc Khang ư?”
Bệnh viện tư nhân Khúc Khang là nơi có tiền chưa chắc đã vào được, Giang Lẫm lại nói kiểu tiện lúc nào đưa cậu về khám lúc đó, Khương Ly đoán người chuyển viện cho cậu không phải Giang Lẫm thì cũng là người liên quan tới hắn.
Quả nhiên Giang Lẫm gật đầu: “Là tôi.”
“Từ lúc anh ra khỏi thế giới thứ nhất ư?” Khương Ly vội hỏi.
“Đúng thế.”
Sau khi rời khỏi thế giới thứ nhất, chuyện đầu tiên Giang Lẫm làm là tra mọi tin tức về Khương Ly.
Vì là người chơi thử nghiệm được chính hệ thống chủ lựa chọn nên hắn có quyền thao tác một vài hệ thống con nhất định.
Lúc đó người được chọn để thử nghiệm không nhiều, nhưng tìm mãi chẳng thấy, sau này Giang Lẫm mới biết Khương Ly không phải người chơi thử nghiệm giống hắn.
Hắn tốn bao công sức mới tra ra thân phận thực sự của Khương Ly.
Khương Ly là một diễn viên vô cùng nổi tiếng, đương nhiên Giang Lẫm cũng biết cái tên này.
Đúng ngày Khương Ly giải nghệ thì gặp phải tai nạn giao thông, các phương tiện truyền thông lớn đều đưa tin về vụ việc này, thỉnh thoảng Giang Lẫm cũng ngẫu nhiên đọc được vài tin về nó, chỉ là lúc đó hắn tưởng người với người trùng tên nhau nên không để ý nhiều.
Sau khi biết Khương Ly chính là người hắn tìm, hơn nữa vì vụ tai nạn đó mà trở thành người thực vật, Giang Lẫm đau lòng không thôi, lập tức sai người đưa Khương Ly tới bệnh viện Khúc Khang thuộc tập đoàn nhà mình chữa trị.
Nếu lúc đó chân hắn mà tốt lên, chắc chắn hắn sẽ tự mình đi đón người.
Đợi khi Khương Ly tới bệnh viện, đó mới là lần đầu tiên Giang Lẫm gặp được người thật.
Thời điểm đó cách vụ tai nạn kia mới mấy tháng, vì Khương Ly hôn mê bất tỉnh quá lâu nên sắc mặt tái nhợt, gò má cũng hơi hóp lại, cả người thoạt trông suy yếu tới cực điểm.
Tay Khương Ly suy yếu rũ xuống, đến mu bàn tay cũng dần trong suốt tới mức thấy rõ mạch máu chói mắt, từng vết xước rải rác khắp cơ thể thoạt tưởng đã mờ dần nhưng đứng sát sẽ thấy rõ mồn một.
Giang Lẫm mới từ trò chơi ra, lúc chờ Khương Ly tới hắn còn nghĩ nếu thấy được Khương Ly ngoài đời thực, hắn nhất định phải ôm chặt lấy cậu ấy không buông, sau đó hai người sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
Có điều tới khi Khương Ly thực sự xuất hiện trước mặt hắn, Giang Lẫm lại không dám động tay, sợ chạm vào cậu thì cậu sẽ tan biến ngay tức thì.
Khương Ly quá mong manh.
Sau đó Giang Lẫm ăn ngủ cùng Khương Ly ngay trong căn phòng này, gần như một tấc không rời, mãi sau mới lưu luyến tiến vào thế giới thứ hai.
Cơ mà rất bất đắc dĩ rằng mỗi lần hắn tiến vào thế giới mới, mọi chuyện ở thế giới cũ đều bị ép buộc phải quên sạch.
“Khó trách, bảo sao em nghĩ mãi vẫn không hiểu ra là ai đã đưa em tới Khúc Khang.”
Khương Ly gật gù, lại hỏi tiếp: “Đúng rồi, vừa rồi anh đọc ra mấy cái tên, cũng là thân phận của anh trong các thế giới ạ?”
Giang Lẫm: “Là tôi, chúng ta đã ở bên nhau những sáu thế giới lận đó.”
Khương Ly cau mày: “Sao em chỉ nhớ mỗi hai?”
Giang Lẫm thấy Khương Ly cố chấp muốn nhớ tiếp, sợ cậu lại bị đau đầu nữa nên vội nói: “Nhớ không ra cũng không sao.
.
.”
“Không, em phải nhớ ra.” Khương Ly cao giọng, chợt kỳ quái hỏi hắn: “Sao anh hoảng hốt thế, chẳng lẽ anh làm chuyện xấu sau lưng em?”
Nghe mà Giang Lẫm đần cả ra: “Sao cơ?”
Khương Ly xoay người ngồi khóa lên bụng hắn, từ trên cao nhìn xuống phụng phịu chỉ trích: “Anh không muốn em nhớ lại, chẳng lẽ bốn thế giới kia anh chơi bời lêu lổng với đứa nào à? Cho nên em đau lòng quá rồi quên tiệt mất? Khai đi, anh lăng nhăng với ai?”
Giang Lẫm: “.
.
.” Tôi không phải, tôi không có! ! !
Cái bản lĩnh nói hươu nói vượn đổi trắng thay đen này không thay đổi chút nào, rõ ràng do cậu quên mất mà lại đổ thành lỗi của hắn rồi.
Vừa rồi Giang Lẫm thương cho Khương Ly, giờ thì hắn muốn dạy dỗ cậu lắm rồi, đương nhiên hắn cũng không kìm nén làm gì.
Giang Lẫm thẳng tay kéo người đè xuống, mạnh bạo hôn lên đôi môi đang bật cười đầy khoái trá kia.
Tục ngữ dạy “Tiểu biệt thắng tân hôn”, huống chi họ đã xa nhau một đời rồi.
Hai người yêu nhau, khi tình đã đủ mạnh liệt, chỉ cần chút tiếp xúc nhỏ thôi thì lửa nóng sẽ tự động bùng cháy.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Trong căn phòng ấm áp, hạnh phúc ngập tràn khiến con người ta đê mê chẳng rời.
Bên kia, Thẩm Dự thấy Giang Lẫm mãi không về, đoán hắn đang ở cạnh Khương Ly nên không làm phiền nữa, tự động kiếm chăn gối về phòng ngủ dành cho khách nghỉ ngơi.
.
.
Vì vận động quá sức suốt đêm nên sáng Khương Ly dậy khá muộn, chưa mở mắt đã sờ sờ bên cạnh theo thói quen.
Giường cạnh cậu trống trơn nhưng vẫn còn hơi ấm, chắc hẳn Giang Lẫm mới dậy không lâu.
Khương Ly duỗi người cho đỡ mỏi rồi mới xốc chăn xuống giường.
Trên cơ thể Khương Ly có không ít dấu hôn Giang Lẫm để lại, cơ mà trong nhà không có người lạ, cậu thản nhiên bước xuống giường kiếm quần áo thay.
Giang Lẫm đang nghe điện thoại bên ngoài, có lẽ sợ đánh thức cậu nên mới phải ra ban công như thế.
Khương Ly nghe Giang Lẫm đang hẹn lịch khám tổng quát cho mình, chắc hắn vẫn còn sợ hãi chuyện đêm qua.
Giang Lẫm trở lại, thấy Khương Ly đã dậy thì chạy lại hôn má cậu: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Khương Ly nói: “Lại phải đến bệnh viện ư?”
“Ừm.” Giang Lẫm nói: “Phải đưa em đến đó kiểm tra một lượt, tôi không yên tâm.”
Tuy tự biết cơ thể mình rất ổn, nhưng để xoa dịu nỗi lo của hắn, Khương Ly không từ chối.
Khương Ly rửa mặt xong, không lâu sau Thẩm Dự đã bò sang ăn cơm chùa.
Nhớ lại những kỷ niệm đẹp ngày xưa, Khương Ly cũng không thèm khách khí, mỉm cười hỏi: “Tôi nên gọi cậu là Thẩm Ngọc Chi hay Phùng Vũ?”
Thẩm Dự sửng sốt: “Cậu nhớ ra rồi?”
“Ừm.” Khương Ly gật đầu: “Nhưng mới chỉ hai thế giới thôi.”
Khương Ly kể lại mọi chuyện, Thẩm Dự nghe xong hỏi: “Cậu nói cậu nhớ lại anh Trì vì khúc tình ca kia, còn nhớ lại A Trạm là nhờ Khương Nhu Mễ?”
Khương Ly: “Đúng vậy.”
“Ha, vậy thì dễ rồi!” Thẩm Dự đáp: “Cậu chạy vào đập nát giường Giang Lẫm là nhớ ra anh Hành ngay đó!”
Giang Lẫm: “.
.
.”
Thẩm Dự, ông sẽ đập chết mày! ! !
------oOo------