Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 209: 209: Thế Giới Thực 1





“Bác sĩ Tống, chỉ số của bệnh nhân vẫn bình thường.”
“Có dấu hiệu tỉnh lại không?”
“Không có.”
“Có dấu hiệu gì nhớ báo ngay cho tôi đấy, biết chưa?”
“Vâng”.



.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Khương Ly không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ thấy mí mắt cậu nặng trĩu, bên tai văng vẳng tiếng người nói chuyện nhưng nội dung là gì thì chẳng nghe rõ.

Có tiếng bước chân lúc gần lúc xa, hình như bàn tay ai đó đặt trên trán cậu kiểm tra nhiệt độ, sau đó lấy ra ngay.

Ngoại trừ những âm thanh đó, Khương Ly còn nghe thấy những tiếng “Tít tít tít ——”ồn ào, nhưng lúc này thần trí cậu không tỉnh táo nên chưa kịp nghe rõ đó là gì thì lại hôn mê tiếp.
Chờ Khương Ly tỉnh lại thêm lần nữa, cậu lại nghe tiếng hai người đó nói chuyện với nhau, lần này cậu nghe rõ ràng hơn rồi, là một nam một nữ.




.

.

Đây là đâu?’
Mắt Khương Ly hé mở, ngay sau đó lại vô lực khép lại, mấy lần như vậy cậu mới thành công mở bừng mắt dậy.

Đập vào mắt là mảng trần nhà trắng tinh, mới mở mắt đầu Khương Ly đã hoa lên tê dại.

Bên tai vẫn vang lên tiếng “Tít tít tít ——” chói tai.
Khương Ly cố sức nhìn quanh, khóe mắt liếc thấy hai người đứng ngay trước giường mình, đưa lưng về phía cậu nói chuyện.

Từ trang phục có thể đoán ra đó là một nam bác sĩ áo blouse trắng và nữ y tá trang phục hồng nhạt.

Khương Ly mở miệng muốn gọi họ, tiếc rằng cổ họng lại khô khốc không phát ra nổi âm tiết nào, chỉ có thể nhìn quanh, suy đoán nơi đây là một bệnh viện.



.

.

Tại sao cậu lại ở bệnh viện?
Khương Ly gắng sức suy nghĩ một hồi, trong đầu thoáng hiện lên cảnh chớp nháy của ngàn vạn án đèn flash, tiếng hỏi đáp ồn ào của nhóm phóng viên, tiếng ồn ào ngày càng rõ khiến cậu vô cùng nhức đầu.
 Đúng ngày sinh nhật 30 tuổi, Khương Ly tuyên bố giải nghệ khỏi giới giải trí.

Sau buổi họp báo, trên đường về nhà Khương Ly bất hạnh gặp tai nạn giao thông, khi tỉnh lại thì cậu đã ở nơi đây.

 Khương Ly không rõ mình đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy đầu óc nặng trĩu, muốn động đậy ngón tay cũng khó khăn vô cùng.

“.

.

.”
Khương Ly há miệng th.ở dốc, gắng sức gọi: “Bác.

.

.

sĩ.

.

.”
Giọng nói yếu ớt khiến hai người quay đầu lại xem, thấy Khương Ly đã tỉnh, hai người sửng sốt không thôi.

Bác sĩ kia ước chừng hơn ba mươi tuổi vội vã chạy lại, cúi đầu kiểm tra cho cậu: “Cậu Khương, cậu tỉnh rồi hả?”
Cổ họng Khương Ly lúc này khô khốc, đến cả sức lực gật đầu cũng chẳng còn, chỉ biết chớp mắt thay cho câu trả lời.

Thấy phản ứng của cậu, trên mặt bác sĩ và y tá lộ rõ vẻ vui mừng.

Thấy Khương Ly khó chịu, bác sĩ hỏi: “Cậu cảm thấy không thoải mái chỗ nào? Có thể nói chuyện không?”

“Nước.

.

.”
Khương Ly khàn khàn lên tiếng, còn gắng nói nữa là cổ họng cậu tiêu tùng mất.
Ngay tức khắc, bác sĩ kêu y tá chạy lại lấy cho Khương Ly chút nước ấm, sau đó tự mình điều khiển nâng giường lên cho Khương Ly tiện dựa.

Lúc này Khương Ly tỉnh táo hơn nhiều rồi, có lẽ vừa rồi các cơ quan nội tạng hơi suy kiệt sau cơn ngủ mê dài nên cậu mới thấy mệt mỏi đến thế.

Y tá bưng những hai cốc nước ấm đến, hiển nhiên là sợ cậu uống một cốc không đủ.

Độ ấm của nước vừa đủ, Khương Ly uống liền hai cốc, dòng nước xoa dịu cổ họng khô rát khiến cậu thoải mái hơn nhiều, giọng điệu cũng bớt khàn đi.
“Cảm ơn.”
Khương Ly ngẩng đầu cảm ơn hai người, liếc nhìn bảng tên phía ngực áo bác sĩ, cậu lên tiếng: “Chào bác sĩ Tống, xin hỏi tôi đang ở bệnh viện ư?”
Tuy đã đoán ra nhưng Khương Ly vẫn muốn hỏi thêm một lần cho chắc.

Nghe Khương Ly gọi mình, bác sĩ Tống giật mình với sự tỉnh táo của cậu, nụ cười trên mặt càng thêm tươi: “Đúng thế, nơi đây là bệnh viện tư nhân Khúc Khang thành phố C.

Hiện giờ tôi là bác sĩ chủ trị của cậu.”
Thành phố C.

Khương Ly nhớ rõ nơi cậu xảy ra tai nạn là ở thành phố A, cách thành phố C khá xa.
Khương Ly cũng từng nghe tới thanh danh của bệnh viện tư nhân Khúc Khang.

Đây là bệnh viện hàng đầu trong nước, bất kể thiết bị y tế hay lực lượng bác sĩ đều vô cùng tân tiến, hơn nữa tính bảo mật và độ an toàn vô cùng cao, chỉ phục vụ những người quyền thế, có tiền chưa chắc vào được.

Không hiểu sao cậu lại ở đây, đang định hỏi thì bác sĩ Tống đã lên tiếng trước: “Cậu có khó chịu ở đâu không? Đầu đau lắm hả?”
“Không đau, tôi chỉ thấy cơ thể hơi mệt thôi.” Khương Ly chậm rãi đáp.

Bác sĩ Tống nghe vậy săn sóc giúp Khương Ly dém lại chăn, cười an ủi: “Cậu Khương, cậu ngủ trọn hai năm lẻ sáu tháng, thấy mệt mỏi là chuyện bình thường.

Giờ cậu đã tỉnh, sau sẽ chậm rãi khỏe lại thôi.”
Khương Ly sửng sốt: “Sao cơ, tôi đã ngủ bao lâu?”
“Hai năm lẻ sáu tháng.”
Bác sĩ Tống thấy Khương Ly không thể tin nổi thì cẩn thận giải thích: “Trước cậu Khương đây gặp phải tai nạn giao thông vô cùng nguy hiểm ở thành phố C, tuy được cứu chữa kịp thời nhưng phần não cậu gặp chấn thương vô cùng nghiêm trọng.

Sau khi thoát khỏi cơn nguy kịch, cậu vẫn luôn lâm vào trạng thái hôn mê thế này suốt hai năm rưỡi.”
Bác sĩ Tống rất biết lựa lời, nói hôn mê nhưng thực ra Khương Ly đã ở trong trạng thái người thực vật suốt hai năm.

Khó trách khi tỉnh dậy cậu lại thấy cơ thể trì trệ tới vậy, ngay cả cổ cũng cứng đơ, hóa ra là vì cậu đã nằm yên như vậy suốt hai năm trời.

Bác sĩ Tống thấy cậu im lặng, lại quan tâm hỏi tiếp: “Cậu Khương, cậu có nhớ gì về những chuyện khi trước không?”
“Tôi nhớ rõ tôi gặp tai nạn ở thành phố A, còn lại thì chẳng nhớ gì nữa.”
Khương Ly nhớ rõ thời điểm tai nạn giao thông xảy ra, trên xe còn có trợ lý kiêm tài xế lái xe của cậu.

Hôm đó do người đại diện Từ Quốc Nhân có việc bận đột xuất nên trợ lý Tiểu Chu đưa cậu về nhà.

Nghĩ đến đây, Khương Ly hỏi bác sĩ Tống: “Bác sĩ, bác sĩ có biết những người gặp tai nạn với tôi năm đó có sao không? Còn nữa, ai là người đưa tôi tới đây? Người đại diện của tôi đâu?”
“Xin lỗi, tôi chỉ phụ trách chẩn trị cho cậu sau khi cậu đã qua cơn nguy hiểm nên không biết gì nhiều.” Bác sĩ Tống áy náy đáp: “Có điều người đại diện của cậu là anh Từ Quốc Nhân vẫn giữ liên lạc với tôi, cứ cách ba tháng anh ấy sẽ gọi cho tôi một lần hỏi thăm tình hình cậu.

Giờ cậu đã tỉnh, vẫn nên thông báo cho anh Từ Quốc Nhân một tiếng”

“Cảm ơn.” Khương Ly gật đầu: “Phiền bác sĩ cho tôi mượn điện thoại chút nhé.”
Bác sĩ Tống lấy điện thoại, tìm số Từ Quốc Nhân rồi gọi qua.

Đúng như lời bác sĩ nói, cách ba tháng Từ Quốc Nhân sẽ gọi hỏi thăm tình hình sức khỏe Khương Ly một lần, lâu dần cũng thân với bác sĩ luôn.

Chuông chưa rung được bao lâu đã nghe điện thoại vang lên tiếng anh ta: ‘Bác sĩ Tống, sao hôm nay lại gọi điện cho tôi đột ngột vậy? Tình huống Khương Ly xuất hiện bất thường à?”
Cách một đường dây điện thoại nhưng Khương Ly vẫn nghe rõ sự lo lắng trong  lời nói của Từ Quốc Nhân.

Từ ngày Khương Ly ra mắt, Từ Quốc Nhân đã là người đại diện của cậu, hai người đồng hành cùng nhau gây dựng sự nghiệp suốt mười năm, chẳng khác nào đôi bạn thân thâm niên hết.

Bỏ qua việc công, phải công nhận Từ Quốc Nhân là một trong những người bạn tốt nhất của Khương Ly.

Nghe giọng điệu quan tâm của anh, Khương Ly cảm thấy ấm áp vô cùng, cậu ra hiệu để bác sĩ Tống đưa điện thoại qua.
Từ Quốc Nhân thấy bác sĩ Tống không lên tiếng thì tưởng Khương Ly gặp chuyện bất trắc, anh nôn nóng hỏi dồn: “Bác sĩ Tống? Bác sĩ Tống? Bác sĩ có nghe tôi nói gì không? Bác sĩ Tống? Xảy ra chuyện gì thế!?”
“Anh Từ.”
Khương Ly lên tiếng gọi Từ Quốc Nhân, một tiếng trực tiếp khiến đầu dây bên kia câm lặng.

Lúc lâu sau, Từ Quốc Nhân gần như gào vào máy: “A Ly! !?”
“Em đây.” Khương Ly cười rộ: “Anh Từ, em tỉnh rồi.”
Từ Quốc Nhân vui tới mức bật khóc, nói không dứt miệng: “A Ly tỉnh rồi, A Ly tỉnh rồi.

.

.” Khương Ly vui vẻ bật cười, cậu lên tiếng cắt ngang: “Tiểu Chung đâu anh? Giờ mọi người sao rồi?”
“Tiểu Chung về quê rồi, vết thương của nó nhẹ hơn cậu nhiều, chỉ gãy chân thôi.

Chẳng biết khi nào cậu tỉnh nên anh cho nó chút tiền từ chức về quê trước.”
Biết Tiểu Chung vẫn bình an, Khương Ly yên lòng: “Giờ anh đang ở đâu?”
“Anh đang công tác ở thành phố T.” Từ Quốc Nhân đáp: “Giờ cậu có ổn không đó? Có vấn đề gì phải nói ngay với bác sĩ Tống ngay đấy nhé.”
Khương Ly ừ à, hỏi có phải Từ Quốc Nhân bố trí cho cậu tới bệnh viện này không.

“Không phải anh.” Từ Quốc Nhân ngập ngừng: “Chính anh cũng chẳng biết ai làm.”
Khương Ly khẽ cau mày: “Là sao?”  
Từ Quốc Nhân không dám để Khương Ly nghe điện thoại quá lâu: “Chuyện này để sau hẵng nói, giờ cậu phải nghỉ ngơi ngay cho anh.”
Cúp máy, Khương Ly trả điện thoại cho bác sĩ Tống, nghe bác sĩ dặn: “Cậu vừa mới tỉnh lại, thân thể chưa khôi phục hoàn toàn, tốt nhất vẫn nên nghỉ ngơi thật nhiều, lát nữa tôi sẽ bố trí buổi kiểm tra toàn diện cho cậu.”
“Vâng.” Khương Ly gật đầu: “Cảm phiền bác sĩ.”
Bác sĩ Tống bật cười: “Cậu đừng khách sáo vậy, đây là chuyện tôi nên làm.

À còn nữa, nếu có gì yêu cầu cứ nhấn chuông ngay đầu giường đây, chúng tôi sẽ tới ngay.”  
“Bác sĩ Tống, bác sĩ có biết ai đưa tôi vào đây không?” Khương Ly hỏi.

Bác sĩ Tống tươi cười: “Rất xin lỗi, những chuyện này đều do cấp trên sắp xếp, chính tôi cũng không rõ nữa.”
Tuy Khương Ly thấy rất bất thường nhưng không làm khó bác sĩ Tống nữa, chờ bác sĩ đi rồi, cậu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tưởng nhắm mắt vậy thôi nhưng Khương Ly vẫn trăn trở về những gì Từ Quốc Nhân nói.

Không phải Từ Quốc Nhân đưa cậu vào đây, chuyện đó cũng dễ hiểu thôi, dù sao với thân phận của đại diện nhà cậu vẫn chưa đủ tư cách để bước vào bệnh viện này.
Nếu không phải Từ Quốc Nhân, vậy sẽ là ai?

.

.

Khương Ly mở to hai mắt.

Rất nhanh sau đó bác sĩ Tống đã sắp xếp để cậu đi khám tổng quát.

Với đội ngũ y tế xuất sắc và cơ sở vật chất hiện đại, chẳng bao lâu sau Khương Ly đã có kết quả kiểm tra.

Giờ đây các vết thương trên người cậu đã hoàn toàn khỏi hẳn, có điều nằm trên giường quá lâu, vẫn phải phục hồi chức năng cho các bộ phận sau chấn thương.

Bệnh viện tư nhân Khúc Khang không hổ danh là bệnh viện tư nhân top đầu cả nước, thực sự từ dịch vụ chữa bệnh đến phục vụ đều không chê nổi điểm nào.

Khương Ly ở riêng một căn phòng bệnh xa hoa ba phòng một sảnh.

Ngoại trừ phòng bệnh cậu đang nằm, ở đây còn một thư phòng và phòng phục hồi chức năng riêng.

Mỗi ngày Khương Ly tập phục hồi chức năng không phải đến tận khoa Phục hồi chức năng, chỉ cần sang phòng bên cạnh là được.

Không chỉ có vậy, Khương Ly còn có chuyên gia dinh dưỡng và bác sĩ thẩm mỹ riêng, lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ.

Ngày Khương Ly ăn đủ ba bữa, bữa nào cũng có chuyên gia dinh dưỡng tham vấn chuẩn bị.

Việc phục hồi chức năng và bảo dưỡng ngoại hình có bác sĩ thẩm mĩ lo.

Thậm chí trong phòng bệnh của cậu còn được trang bị đủ loại thiết bị công nghệ cao, đặc biệt là màn chiếu thông minh vô cùng lớn, muốn xem phim 2D hay 3D đều được.

Điều bất tiện duy nhất ở đây là không có internet, bởi thế Khương Ly chẳng biết gì về tình hình bên ngoài.

Dưỡng bệnh ở bệnh viện Khúc Khang khoảng hai tháng, sức khỏe Khương Ly đã gần như hồi phục hoàn toàn.

Vì trong trạng thái người thực vật quá dài, suốt bấy lâu nay Khương Ly phải dùng dịch dinh dưỡng, từ khi chuyển sang đồ ăn thường thì hai bên má mới có thêm chút thịt.

Bác sĩ Tống thực hiện kỳ khám tổng quát cuối cùng cho Khương Ly, bảo đảm không còn vấn đề gì mới bắt tay với cậu: “Chúc mừng cậu Khương, cậu đã hoàn toàn bình phục rồi.”
Tâm trạng Khương Ly vui vẻ vô cùng, cậu bật cười bắt tay với ông: “Cảm ơn, giờ tôi có thể xuất viện rồi chứ?”
Hôm qua Khương Ly đã nhắc tới vấn đề này, lúc đó bác sĩ Tống chỉ bảo phải xin chỉ thị cấp trên chứ chưa trả lời ngay.

“Được chứ, chúng tôi đã làm thủ tục xuất viện cho ngài rồi.” Bác sĩ Tống nói.

“Tiền viện phí cứ để người đại diện nhà tôi.

.

.”
“Không không không, chuyện này cậu không cần lo đâu.” Bác sĩ Tống cắt ngang lời cậu: “Mọi chi phí trị liệu của cậu Khương đây đều được miễn phí, hơn nữa nếu sau này có xuất hiện vấn đề gì, chào mừng cậu tới đây khám chữa, chúng tôi rất lấy làm vinh hạnh.”
Nói rồi bác sĩ Tống đưa cho Khương Ly một tấm thẻ đen, trên góc có khắc hai chữ “Khương Ly” nho nhỏ, rõ ràng đặc biệt chuẩn bị cho cậu.

Khương Ly nhận lấy: “Đây là.

.

.”
Bác sĩ Tống chỉ mỉm cười: “Cậu Khương đi thong thả.”
Khương Ly biết chẳng cạy nổi miệng bác sĩ Tống này đâu, thế nên cậu rời khỏi bệnh viện, có gì thắc mắc sau hẵng tính.

Từ Quốc Nhân đã đứng chờ sẵn ở cổng bệnh viện, thấy Khương Ly ra, anh chạy tới xoay xoay cậu quan sát một vòng, kích động gào rú: “Khỏe lại là tốt rồi!”
“Đã lâu không gặp, anh Từ.” Khương Ly bật cười, thở ra luồng khói trắng.

“Ấy ấy!” Từ Quốc Nhân thấy vậy vội dồn cậu lên xe: “Vào trong đi đã, ngoài trời lạnh lắm!”
Lúc này trời đã vào đông, thời tiết thành phố C vô cùng lạnh lẽo.
Khương Ly gật đầu, cậu mở cửa xe, đang định lên xe thì theo bản năng quay đầu nhìn về phía bệnh viện đầy hoảng hốt.

Từ Quốc Nhân khó hiểu: “Sao thế?”
“Hình như.

.

.

Em quên mất một thứ gì đó, một thứ vô cùng quan trọng rồi.”
Khương Ly cau mày nghĩ ngợi, nghĩ mãi không ra mới chịu bước lên xe trước đã.

 
------oOo------