Ngay khi Khương Ly dứt lời, Huyền Thanh tức khắc sững người ra đó.
Huyền Thanh chỉ biết cha con Khương Ly bàn chuyện kết hôn, nhưng không hề biết là chuyện kết hôn giữa hắn và cậu.
Chờ Huyền Thanh nhận ra thì hắn đã ôm lấy Khương Ly kéo vào phòng từ bao giờ rồi.
Cửa phòng vang lên tiếng trầm đục, một tay Huyền Thanh ôm Khương Nhu Mễ, tay kia đè Khương Ly lên ván cửa.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Huyền Thanh nhìn đáy mắt long lanh của Khương Ly, khẽ thì thầm như không dám tin: “.
.
.
Lời em vừa nói, là thật ư?”
Lúc này Huyền Thanh mới biết không ngờ giọng hắn lại trầm khàn đến thế.
Vốn Khương Ly chỉ muốn đùa Huyền Thanh chơi chơi mà thôi, không ngờ hắn lại phản ứng lớn tới vậy.
Thấy khóe mắt Huyền Thanh phiếm hồng vì quá kích động, trái tim Khương Ly không khỏi mềm nhũn, nghĩ thầm, cho dù là giả, em nhất định sẽ biến nó thành thật, dù có ra sao chúng ta cũng sẽ được ở bên nhau.
Vì thế Khương Ly mỉm cười: “Em lừa chàng làm gì? Em.
.
.”
Lời còn chưa dứt, Khương Ly bỗng nhiên được một vòng tay lành lạnh ôm chặt lấy.
Lực cánh tay rất khỏe khiến cậu có hơi sửng sốt, cảm nhận được tiếng tim Huyền Thanh đập rộn, cậu chậm rãi đưa tay ôm đáp lại hắn.
Hai người ôm chặt lấy nhau khiến Khương Nhu Mễ đang ngủ say sưa cũng phải bừng tỉnh, nó quen mui bén mùi ló đầu khỏi họ rồi chạy tìm chỗ ngủ mới.
Khương Nhu Mễ nhắm ngay tới cái giường êm ái của Huyền Thanh, nọ tự đắp chăn cho mình rồi tiếp tục lim dim nhắm mắt, mặc kệ hai chủ nhân tốt vừa ôm nhau khiến nó phát ngạt kia.
Cái ôm thật lâu khiến trái tim Huyền Thanh và Khương Ly rung lên từng hồi.
Rõ ràng chuyện thân mật hơn cái ôm Huyền Thanh cũng đã làm, nhưng thời khắc này hắn mới cảm thấy mình đang dạo bước nơi thiên đường.
Hai người ôm nhau thật lâu, lâu tới mức Khương Ly cứng cả người.
Huyền Thanh cao hơn Khương Ly một cái đầu, cậu vùi mặt vào cổ hắn, khe khẽ rủ rỉ: “Hòa thượng nhỏ, chàng còn muốn ôm em bao lâu nữa? Tay em tê rần hết rồi đây nè!”
Huyền Thanh ôm Khương Ly mà cứ có cảm giác tìm lại nguồn sống của mình, thế nên mới nâng niu không nỡ buông tay.
Nghe Khương Lu thở dãi, Huyền Thanh không chút tình nguyện buông tay, hắn cúi đầu nhìn cậu, khẽ giọng nguyện thề: “Ta sẽ nói chuyện của chúng ta cho trụ trì biết, tuyệt đối sẽ không phụ lòng em đâu.”
Giọng điệu Huyền Thanh vô cùng kiên định, Khương Ly mỉm cười: “Em tin chàng.”
Lúc này Huyền Thanh mới nở nụ cười, tính tình hắn vốn lạnh lùng ít nói khó gần lâu nay, giờ lại nở một nụ cười hiếm hoi vì Khương Ly.
Khí chất lạnh lẽo của Huyền Thanh nháy mắt bị hòa tan bởi nụ cười đó, vừa đã trong sáng lại dịu dàng vô cùng.
Nếu Khổng Ngự có ở đây, chắc chắn sẽ bị sự dịu dàng của Huyền Thanh dọa cho chết khiếp, đã bao năm qua y đã được chứng kiến cái vẻ mặt này của Huyền Thanh đâu?
“Mai ta phải xưng hô với cha em thế nào đây?” Huyền Thanh thắc mắc.
“Hả?”
Sắc mặt Huyền Thanh có hơi phiếm hồng, hắn nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng: “Nếu đã muốn thành thân, đương nhiên ông ấy cũng là cha ta rồi.”
Khương Ly sửng sốt vài giây, muốn cười lắm nhưng lại không dám, sợ mai hắn gặp ông lại độp một tiếng “Cha” thì dọa tới ông ấy mất, thế nên vội vã dặn dò: “Chàng cứ gọi như bình thường thôi.”
Huyền Thanh nhíu mày: “Tại sao?”
Từ ngày về đây, Huyền Thanh xưng hô với cha Khương cũng lễ phép giống Lộ Tiêm Tiêm xưng hô với ông ấy vậy.
Chuyện này khiến hắn bất mãn không thôi, rõ ràng quan hệ giữa hắn và Khương Ly thân mật thêm rồi mà.
“Tại sao à?”
Khương Ly đưa tay xoa xoa cái đầu trọc, ánh mắt “Chính chàng còn không biết ư!?” liếc sắc lẹm rồi điềm nhiên nói: “Chàng nghĩ vì sao!?”
“.
.
.” Huyền Thanh im lặng, cuối cùng vẫn ăn ngay nói thật: “Có hơi khó.”
Rất may Khương Ly được hệ thống tặng “Thuốc mọc tóc siêu cấp”, nghe vậy chỉ biết nín cười an ủi: “Băng dày ba thước đâu phải do lạnh một ngày.
Em hiểu mà, chàng đừng vội, chờ một thời gian là nó sẽ dài ra ngay thôi.”
Huyền Thanh: “.
.
.” Không, ta vội lắm rồi.
“À còn nữa.” Khương Ly nhớ ra một việc: “Trước chàng từng hứa sẽ giúp em niệm kinh siêu độ, ngày mai có được không?”
Sau khi tới trấn Thanh Thủy, Khương Ly vẫn luôn bận tíu tít, Huyền Thanh cũng quên béng mất chuyện này, nay nghe cậu nhắc mới nhớ ra, hắn gật đầu: “Được.”
Lúc này đã là nửa đêm, Khương Ly mệt mỏi ngáp dài: “Được rồi, vậy em về ngủ nhé, chàng cũng mau nghỉ sớm đi.” Nói rồi Khương Ly xoay người muốn đi, ai ngờ tay Huyền Thanh đã vội đè ván cửa cản cậu lại.
“.
.
.
Giường ta dễ lên lắm, em có muốn ở lại không?”
Giọng nói trầm ấm của Huyền Thanh truyền tới như tiếng mời gọi khó cưỡng, Khương Ly đoán câu “Giường ta không phải ai cũng lên được” thành công để lại bóng ma cho hắn rồi, buồn cười thật đấy.
Hòa thượng nhỏ đáng yêu quá luôn, cứ khiến cậu không nhịn nổi muốn trêu chọc mãi thôi.
Thế nên Khương Ly xoay người, chăm chú nhìn thẳng vào ánh mắt có chút hồi hộp của Huyền Thanh, cậu nói đầy ẩn ý: “Hòa thượng nhỏ, chàng tự trọng chút đi nha, chúng ta đã thành thân đâu, vội thế làm gì?”
Trong phòng chỉ còn mỗi ngọn đèn dầu le lói nhưng vẫn đủ sáng để Khương Ly thấy tai Huyền Thanh đang dần đỏ bừng lên.
Hòa thượng nhỏ của cậu đột nhiên lui về sau, nghiêng đầu nhìn ý cười quyến rũ kia, hoảng hốt giải thích: “Ta không có ý đó, ta chỉ, ta chỉ.
.
.
muốn ở bên em thêm chút nữa thôi.”
Muốn ở bên em, muốn ngắm nhìn em, dường như ta đã bỏ lỡ quá nhiều điều rồi.
Dù sao từ nhỏ tới giờ Huyền Thanh vẫn đều đặn ăn chay niệm Phật, là hòa thượng nhỏ sống giữa vạn điều giới luật thanh quy, cho dù tình cảm trong lòng với Khương Ly đã khó lòng kìm nén, nhưng vẫn nhớ kỹ trước khi thành thân không thể vượt quá khuôn phép, hắn chỉ sợ Khương Ly tức giận thôi.
Nhiệt độ nóng bỏng bên tai khiến Huyền Thanh xấu hổ không thôi, tay áo rộng lớn che đi bàn tay đang lúng túng không biết duỗi hay siết, chỉ biết khẽ thì thầm: “Xin lỗi do ta quá.
.
.”
Trên mặt đột nhiên truyền tới xúc cảm mềm mại khiến Huyền Thanh im bặt, hắn kinh ngạc không thể tin nổi nhìn Khương Ly.
“Hôn chúc ngủ ngon.” Khương Ly cười nói, lại thoát khỏi vòng tay Huyền Thanh rồi bước tới giường ngủ của hắn.
Khương Ly cởi giày lên giường, ngồi xếp bằng rồi ngửa đầu mỉm cười: “Đi ngủ thôi nào, Huyền Thanh ca ca.”
Huyền Thanh chỉ cảm thấy trái tim mình đập rộn, có lẽ đàn Hỉ Thước của riêng hắn lại bắt đầu hót vang rồi.
Hắn nhẹ nhàng lên giường, cúi người dịu dàng hôn Khương Ly như đang nâng niu món quà quý báu nhất của đời hắn, hồi lâu mới thỏa mãn buông ra.
“Ngủ ngon”
Đêm nay hai người không làm bất cứ chuyện gì vượt quá khuôn phép, chỉ lẳng lặng ôm nhau ngủ.
.
.
Sáng hôm sau, Khương Ly chào hỏi cha Khương, sau đó dẫn theo Huyền Thanh ngồi xe ngựa tới vùng ngoại ô thị trấn.
Trước đó vài ngày, Khương Ly đã thuê người xây một ngôi mộ cẩm thạch giữa núi, lại chôn hết di vật của nguyên chủ xuống cho cậu ấy an ổn nơi chín suối.
Nay cũng coi như ngày lá rụng về cội.
Tới nơi, thấy trên bia khắc dòng chữ “Khương Ly chi mộ”, bước chân Huyền Thanh chợt khựng lại, theo bản năng nhìn về phía Khương Ly, cứ cảm thấy có chỗ nào rất bất thường.
Khương Ly chưa từng nhắc tới người bạn bị thổ phỉ hại chết kia tên gì, Huyền Thanh chỉ nhớ cậu kể người đó là đồng hương với cậu, không ngờ lại trùng tên.
Thế gian rộng lớn, người cùng tên vô số kể, chuyện này không có gì kỳ lạ, cơ mà nhìn thái độ của Khương Ly, hắn cứ thấy chỗ nào đó là lạ.
Khương Ly làm lơ ánh mắt Huyền Thanh, dâng đồ cúng lên trước bia mộ.
Cậu thắp hương, đốt tiền giấy, thầm thủ thỉ: “Tôi chọn địa điểm này làm nơi an táng cậu, hy vọng cậu hài lòng, tôi hứa sẽ chăm sóc cho cha cậu thật tốt, cậu hãy an giấc ngàn thu nhé.”
Nơi này núi non hùng vĩ, địa thế bao lâu, tuy cách xa trấn Thanh Thủy nhưng vẫn có thể quan sát được từ trên bao, trong đó có cả tửu lâu nhà họ Khương.
Vị trí này Khương Ly chọn lọc rất kỹ lưỡng, ngoại trừ chuyện chăm sóc cha Khương, đây là chuyện duy nhất Khương Ly có thể làm cho nguyên chủ.
Ngay khi Khương Ly dứt lời, gió bỗng nhiên thổi ù ù như tiếng linh hồn nguyên chủ đang đáp lời cậu.
Khương Ly cúng bái xong đứng sang một bên an tĩnh chờ, và Huyền Thanh ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu niệm kinh vãng sinh.
Câu kinh cuối cùng vừa dứt, Huyền Thanh mở mắt đã nghe Khương Ly cất lời: “Nếu em nói em không phải người ở nơi này, chàng có tin không?”
Điều Khương Ly nói khiến Huyền Thanh ngừng tay ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ thấy cậu đang chăm chú nhìn tấm bia kia, trong mắt ánh lên thứ cảm xúc vô cùng khó hiểu, có bất đắc dĩ, có buồn thương, có sự thấu hiểu tới điềm tĩnh với mọi sinh ly tử biệt trên đời.
Hai chữ “Nơi này” của cậu Huyền Thanh không hiểu lắm, có điều trong tiềm thức hắn cảm thấy Khương Ly hẳn là liên quan tới người có tên trên bia mộ này.
Quả nhiên giây tiếp theo Khương Ly quay người nhìn hắn: “Em tên Khương Ly, nhưng em không phải Khương Ly của trấn Thanh Thủy.
Thật ra từ lúc chàng cứu được em, cậu ấy đã rời khỏi thế giới này rồi.
Em chỉ là một linh hồn lang thang tới từ thế giới khác mượn thân xác cậu ấy tồn tại trên cõi đời này mà thôi.”
Điều cậu nói khiến con ngươi Huyền Thanh bất giác co rút, mặt lộ rõ sự kinh ngạc.
Phản ứng của Huyền Thanh khiến Khương Ly bật cười, một nụ cười buồn, cậu khẽ hỏi: “Chàng sợ em ư?”
Lá cây sàn sạt đong đưa theo gió, tiếng côn trùng rinh rích kêu vang.
.
.
Hai người một người một đứng nhìn nhau, không một ai lên tiếng.
Cuối cùng Huyền Thanh đứng dậy, đưa tay vén gọn tóc mái lòa xòa cho Khương Ly.
Hắn không trả lời vấn đề vừa rồi của Khương Ly mà hỏi ngược lại: “Vậy em có rời khỏi đây không?”
Hỏi dứt câu, không đợi Khương Ly trả lời, hắn lo sợ cụp mắt tiếp lời: “Nếu em đi mất, ta phải làm sao đây? Ta sợ lắm.”
Sợ thế gian này quá lớn, ta đi trọn muôn sông ngàn núi cũng chẳng tìm thấy em.
Hai người men theo lối mòn xuống núi, có lẽ bị những lời vừa rồi Khương Ly nói dọa sợ nên dọc đường Huyền Thanh cứ nắm chặt tay cậu không dám buông, chỉ sợ một khi hắn buông tay, cậu sẽ hóa làn khói bay đi mất.
Khương Ly dở khóc dở cười: “Em đã nói em không đi rồi mà? Chàng đừng lo lắng.”
Huyền Thanh không nói gì, chỉ siết tay cậu thêm chặt lộ rõ tâm trạng hắn lúc này.
Khương Ly không khuyên nhủ nổi, chỉ đành mặc hắn.
Sau khi xác định quan hệ với Khương Ly, Huyền Thanh rất muốn về núi Gia Khánh một chuyến, thú nhận chuyện này cho trụ trì nghe, xin ông ấy tha thứ cho hắn.
Khương Ly thấu hiểu lòng hắn, cũng rất muốn về nơi đó thăm thú một chuyến cho biết.
Vì thế sau khi Khương Ly dặn dò mọi người công việc tửu lâu, hai người và Khổng Ngự cùng nhau về chùa Gia Khánh một chuyến.
@Krystal: Chú thích tới chú thích tới (´▽`ʃ♡ƪ)
– “Băng dày ba thước, đâu phải do lạnh một ngày”: ý nói không thể một sớm một chiều đã nên chuyện.
– Hỉ Thước hay còn là chim khách, thời cổ từng được gọi là Thần nữ, nó được xem là biểu tượng của sự kết nối son sắt giữa hai vợ chồng, ngụ ý chúc phúc cho một cuộc hôn nhân bền chặt.
------oOo------