Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 195: 195: Hòa Thượng Lạnh Lùng 18





Khương Nhu Mễ thấy Khương Ly thì bắt đầu giãy giụa uốn éo muốn nhào vào lòng cậu, tiếc rằng nó mới chỉ khoảng ba, bốn tháng tuổi, sao địch nổi Huyền Thanh cơ chứ.

Huyền Thanh túm chặt lấy mèo con đang giương nanh múa vuốt, cho giãy kiểu gì cũng không thoát ra nổi.

Huyền Thanh nghe nó kêu mà nhức hết cả đầu, hắn bất mãn răn dạy: “Đừng ồn ào.”
Khương Nhu Mễ nghe Huyền Thanh quát, bốn cái măng cụt bất chợt khựng cứng lại giữa không trung, ngay sau đó nó tức điên lên quay phắt đầu lại tính cào chết hắn: “Méow! ! Méow! ! Meow! !”
Huyền Thanh: “.

.

.” Cái kiểu láo toét này quen lắm!
Khương Ly không ngờ sẽ gặp được Khương Nhu Mễ ở đây, thấy một người một mèo giằng co như mọi khi thì vui càng thêm vui.

Cậu bật cười, tiến tới muốn ẵm Khương Nhu Mễ đi nhưng có Huyền Thanh cản lại, hắn dặn dò: “Nó có móng vuốt, cẩn thận nào.”
Vì quá nhỏ nên lúc này Khương Nhu Mễ chỉ biết bất lực nhìn Khương Ly, ánh mắt đầy đáng thương: “Meow.

.

.”
Khương Ly đưa tay xoa đầu nó, đáp lời Huyền Thanh: “Không sao đâu, nó sẽ không cào ta.” Nói rồi ôm lấy Khương Nhu Mễ từ tay hắn.

Huyền Thanh bán tính bán nghi nhìn cậu, thứ trắng trắng này thì ngoan nỗi gì cơ chứ.

Khương Ly vuốt lưng an ủi nhóc mèo, mỉm cười thủ thỉ với nó: “Ngoan nhé.”
Móng vuốt nhỏ của Khương Nhu Mễ nắm lấy ngực áo Khương Ly, cố sức rướn người lên muốn cọ cọ làm nũng với cậu.

Biết đây là cách Khương Nhu Mễ bày tỏ tình cảm, Khương Ly chăm nó bao năm sao có thể không nhận ra cơ chứ.


Cậu bế Khương Nhu Mễ lên cao, ra sức yêu chiều cọ cọ, lại cười mắng một câu: “Nhóc lanh quá cơ!”
Khương Nhu Mễ híp mắt, nhịn không nổi cọ càng hăng thêm, thỏa mãn thở ra một tiếng: “Meow”.
Huyền Thanh thấy Khương Ly với nhóc mèo cứ bám dính thấy nhau thì khá bất ngờ, vừa rồi khi gặp nó ven đường, nhóc mèo này hung dữ vô cùng.

Huyền Thanh nhớ lúc đó nhóc mèo bị nhốt trong lồng sắt, liên tục rít lên cào loạn như muốn vùng ra, người nào tới mua là nó cào người đó, bởi vậy nên mới ế chỏng ế chơ.

Khương Ly “ôn chuyện xưa” với Khương Nhu Mễ một hồi, lúc này mới quay sang hỏi chuyện vừa rồi Huyền Thanh đi đâu, sao lại gặp được nó.

Huyền Thanh kể sơ lược cho Khương Ly nghe.
Vừa rồi khi hai người dạo chợ, tình cờ Huyền Thanh bắt gặp ven đường có sạp hàng bán thú cưng, bày la liệt lồng sắt nhốt đủ loại con vật, xung quanh mọi người bu đông xúm đỏ mặc cả trả giá.
Huyền Thanh không phải người yêu thích thú cưng, vốn chỉ tò mò liếc mắt qua mà thôi, chỉ khi thấy nhóc mèo, bước chân hắn mới bất giác đứng sững lại.
Đã bắt đầu có người nhăm nhe tới đống trăng trắng đó, thế nên Huyền Thanh vội vàng qua mua, tới lúc xong xuôi mới nhớ ra lạc khỏi Khương Ly mất rồi.
Cũng may Huyền Thanh nhớ đường về, cho dù hai người có lạc nhau cũng không sao hết, hắn có thể về trước chờ Khương Ly, cậu sẽ không phải lo lắng chi hết.
Ngay khi tới gần lồng sắt, ngay tức khắc Huyền Thanh đã linh cảm chắc hẳn Khương Ly sẽ thích nó, thế nên không ngần ngại bắt về tặng cậu.
Theo lời chủ sạp kể, nhóc mèo này là đứa dữ nhất ở đây, ế ẩm mấy ngày rồi mà bán không có nổi.

Huyền Thanh là người đầu tiên nó không cào cấu đay nghiến.
Mua bán xong xuôi, Huyền Thanh xách mèo về tìm Khương Ly, có điều người đi lại trên đường quá đông, phải mất một lúc lâu hắn mới tìm thấy cậu.

Đang định qua gọi, ai ngờ Huyền Thanh đã nghe tiếng Khương Ly hốt hoảng thét tên mình.
Bấy lâu qua Khương Ly vẫn thường gọi hắn là “Hòa thượng nhỏ”, cũng như hắn xưng hô với cậu là “Thí chủ”.

Đột nhiên nghe Khương Ly cuống cuồng lo lắng gọi hai tiếng “Huyền Thanh”, bước chân hắn chợt dừng rồi lại đi nhanh hơn.

Thật kỳ lạ! Không hiểu sao trong lòng Huyền Thanh đang nổi lên ý niệm muốn nhanh chân tiến tới nắm chặt tay Khương Ly, cảm xúc ấy thôi thúc hắn vô cùng mãnh liệt.
Khương Ly nghe Huyền Thanh giải thích thì thở phào nhẹ nhõm, gặp ở sạp bán thú cưng cũng không có gì kỳ lạ, dù sao đây là thế giới giả tưởng, không thể dùng lẽ thường để suy nghĩ được.
Nhớ câu nói “Vừa rồi ta gặp nó, nghĩ cậu sẽ thích nên mua về” ban nãy, Khương Ly bất giác nhớ tới sáng hôm nào, khi Lục Cảnh Hà dậy sớm lặn lội lên núi hái hoa tặng cậu, hắn vẫn cứ dịu dàng như thế, luôn nuông chiều cậu như thế.


Khương Ly hạnh phúc vô cùng, lúc này cậu chỉ biết mỉm cười mãn nguyện ôm chặt lấy Khương Nhu Mễ.
Khương Ly mỉm cười, nói với Huyền Thanh: “Hòa thượng nhỏ, ghé tai lại đây nào, ta có điều muốn nói đó nha.”
Huyền Thanh cao hơn Khương Ly, tuy không biết Khương Ly muốn nói gì nhưng hắn vẫn nghiêng người cúi xuống ghé lại gần cậu.
Khương Ly nhón chân, khẽ thì thầm: “Cảm ơn ạ, ta thích lắm, thích mèo, cũng thích người.”
Con ngươi đen thẳm của Huyền Thanh bất giác co rút, rõ ràng bốn phía vô cùng ồn ã, nhưng lúc này hắn chỉ nghe thấy ba chữ “Cũng thích người” thì thầm bên tai kia.

Dường như nó xé rách lồng ngực chui thẳng vào trái tim hắn, cảm giác nhịp đập cũng rộn ràng đến lạ kỳ.
—— cũng thích người.
Ba chữ như chú thuật văng vẳng trong đầu Huyền Thanh khiến hắn hoảng loạn, vành tai cũng dần nóng như phải bỏng.

Hắn cứ đứng đực ra đó, mất một lúc lâu mới bừng tỉnh.
Mà khi Huyền Thanh bừng tỉnh thì thủ phạm đã ôm mèo con tung tăng đi xa, dường như lời vừa rồi chỉ là một câu bông đùa.
Thấy bóng dáng Khương Ly đi ngày càng xa, Huyền Thanh muốn đuổi theo nhưng lúc này trái tim hắn vẫn đập rất nhanh.

Tiếng đập loạn ấy khiến hắn có chút chần chờ, dường như nếu hắn bước theo cậu thì có thứ gì đó sẽ phá vỡ rào cản, ngày càng vượt xa giới hạn ban đầu.
—— Đi hay dừng?
Trong đầu Huyền Thanh thoáng hiện một câu hỏi, ai ngờ Khương Ly chạy trước đột nhirn ngừng bước, quay lại mỉm cười vẫy vẫy tay với hắn: “Hòa thượng nhỏ, sao còn đứng đó thế?”
Huyền Thanh nhìn bóng dáng Khương Ly ôm món quà hắn vừa mua tặng, vui vẻ đứng chờ hắn hồi lâu.

Chẳng biết vì sao trong lòng hắn có cảm giác dường như Khương Ly đã đứng đó chờ hắn quá lâu rồi, lâu tới mức không đong đếm được.

Lòng sinh áy náy, Huyền Thanh chẳng muốn nghĩ ngợi gì nữa, trái tim chỉ còn một quyết định duy nhất: “Đi”.

Huyền Thanh không do dự bước tới cạnh Khương Ly.

Theo từng bước chân, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, và những bước chân đó đang đưa hắn tới một thế giới mới, một thế giới đầy lạ lẫm nhưng có Khương Ly.

Thấy hắn từng bước đi về phía mình, nụ cười Khương Ly càng thêm sâu, và thông báo của hệ thống cũng vừa kịp tới: “Chúc mừng ký chủ, độ yêu thích của nam chính tăng 10%, hiện tại đã đạt 58%.”
Hai người dạo chợ một hồi, tới bữa tối, Khương Ly kéo Huyền Thanh vào một tửu lâu lấp đầy cái bụng rỗng, tiện quan sát cách vận hành của các tửu lâu thời bấy giờ luôn.
Vừa rồi khi Huyền Thanh mua Khương Nhu Mễ đã được chủ tiệm tặng thêm đồ ăn cho mèo, Khương Ly mua từ tửu lâu một chiếc đĩa nhỏ cho nó ăn đỡ đói.
Thấy mèo con ngoan ngoãn nhấm nháp, Khương Ly vui vẻ mỉm cười, cứ ngồi đó cưng nựng nhóc mèo mãi thôi.

Mãi sau cậu mới quay sang nói với Huyền Thanh: “Chúng ta đặt một cái tên cho nó nhé?”
“Ừm.” Huyền Thanh gật đầu, bưng chén trà lên nhấp một ngụm.

Khương Ly đợi một hồi, thấy hắn vẫn im lặng thì lên tiếng hỏi: “Thế là gì?”
“Hửm?” Huyền Thanh chẳng hiểu ra sao: “Sao cơ?”
Khương Ly thấy hắn vẫn ngơ ngác, cậu bất đắc dĩ bật cười, chọc chọc Khương Nhu Mễ: “Người mua, đương nhiên phải đích thân đặt tên cho nó chứ?”
Huyền Thanh khẽ nhíu mày, cúi đầu liếc mắt nhìn cái thứ trăng trắng to bằng nắm tay đang hì hục ăn kia, khuôn mặt lạnh lùng cũng dần thả lỏng: Mình đặt tên ư?
Biết Huyền Thanh đang nhìn mình, nhóc mèo đột nhiên ngẩng đầu hung dữ nhe răng hếch mũi đầy khinh bỉ, sau đó đẩy bát quay phắt đi ăn tiếp, chỉ chừa cho hắn đúng cái mông trò vo.

Huyền Thanh: “.

.

.”
Quy trình này quá quen mắt, Khương Ly bất giác bật cười rồi đưa tay vỗ vỗ cái mông tròn vo kia: “Lại nghịch ngợm nữa rồi.”
Lúc này tiểu nhị bưng thức ăn lên, đưa tới một bàn gần đó: “Thưa quý khách, bánh nếp của ngài đây ạ, chúc quý khách ngon miệng!”
Huyền Thanh nhìn sang, là một đĩa bánh nếp trắng tinh, ngắm vài giây mới quay về chọc chọc Khương Nhu Mễ, buột miệng thốt lên hai chữ: “Nhu Mễ?”
Vốn nhóc mèo đang quay mông ăn uống say mê bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hắn, vừa rồi hung hăng lắm nhưng lúc này lại nghiêng đầu nũng nịu kêu một tiếng “Meow” siêu dễ thương khiến Huyền Thanh ngơ ngác không thôi.

Quá bất ngờ, Huyền Thanh thử đưa tay ra xoa xoa đầu nó, nhóc mèo vẫn nằm im.

Khương Nhu Mễ chủ động dụi dụi tay hắn hai lần, sau lại cắm cúi ăn tiếp.

Huyền Thanh vẫn chưa biết lúc này trông hắn dịu dàng tới cỡ nào, nhưng Khương Ly thấy rất rõ.

Lúc này Huyền Thanh vẫn rón rén xoa xoa lưng Khương Nhu Mễ, khóe môi cậu cong lên: “Vậy gọi nó là Nhu Mễ đi, nếu đã tặng ta, vậy cho nó cùng họ với ta nhé.


Khương Nhu Mễ, chịu không?”
“Khương Nhu Mễ.” Huyền Thanh khe khẽ thì thầm, lại liếc mắt nhìn nhóc mèo thêm cái nữa, gật đầu: “Rất hay.”
Hai người ăn tối xong lại đi dạo chợ đêm một hồi.

Chợ đêm khá khác với ban ngày, tuy không quá náo nhiệt nhưng có đèn lồng thắp sáng, trông vô cùng lãng mạn.
Huyền Thanh còn ở trấn Thanh Thủy chơi dài nên hai người không đi hết, chỉ dạo mấy vòng chợ đêm rồi về khách điếm nhà mình.

Thấy Khương Ly ôm một con mèo trở về, cha Khương hỏi nhóc đó đã có đồ ăn chưa.

“Con cho nó ăn bên ngoài rồi, giờ phải đi tắm cho nó nữa, dưới bếp còn nước ấm không cha?” Khương Ly hỏi.

“Có, để ta đi đun thêm cho.” Cha Khương đi lật đật đi ngay nhưng Khương Ly lại cản ông, quay sang năn nỉ Huyền Thanh: “Hòa thượng nhỏ giúp ta đi.”
Huyền Thanh gật đầu rồi hai người cùng nhau xuống bếp.

Khương Ly ôm mèo, Huyền Thanh đun nước, hai người cùng nhau tắm rửa cho nhóc Khương Nhu Mễ.

Vẫn như mọi khi, Khương Nhu Mễ rất ghét tắm rửa, cứ túm áo Khương Ly không chịu xuống nước.

Khương Ly chỉ biết kiên nhẫn dỗ nó: “Con trai ngoan, để ba ba tắm sạch sẽ cho con nha, không lát nữa khó chịu lắm đó.”
Huyền Thanh không hiểu nổi tại sao Khương Ly lại gọi thế: “Vì sao lại nhận nó là con trai?”
Vất vả lắm Khương Ly mới thả được Khương Nhu Mễ xuống nước, nghe hắn hỏi, cậu cười hì hì ngẩng đầu:“Ta cho nó ăn cho nó ở, có khác gì chăm con trai đâu.”
Huyền Thanh nghe cậu nói cũng khá có lý, ai ngờ Khương Ly chưa nói hết câu: “Đúng rồi, cha ta dạy người là cha mẹ tái sinh của ta, tức là ông nội của con trai ta, về sau hai cha con ta sẽ hiếu kính với người, hứa đấy!”
Khương Nhu Mễ ngẩng đầu nhìn Huyền Thanh, kêu một tiếng: “Meow”.

Huyền Thanh: “.

.

.” Không, ta không muốn.
 
------oOo------