Huyền Thanh vừa dứt câu, thấy Khương Ly sửng sốt không thôi, lại nhớ tới cảnh mấy ngày nay không ngày nào hắn không bị dăm ba câu của Khương Ly làm cho á khẩu thì vui sướng vô cùng.
Một chữ “Được” của Huyền Thanh thực sự khiến Khương Ly rất bất ngờ, cậu lại gần nhìn quanh một lượt: “Hòa thượng nhỏ, nay người uống lộn thuốc à?”
Tuy tâm trạng Huyền Thanh rất tốt nhưng hắn vẫn giữ mặt lạnh: “Nghe theo cậu thôi.”
“Có chuyện tốt như vậy luôn hả? Vậy nghe theo ta thêm một chuyện nữa nhé?”
“Chuyện gì?”
Khương Ly đột nhiên sáp lại gần: “Dứt khoát tắ.m chung luôn đi.”
Cậu đột nhiên bổ nhào vào lòng Huyền Thanh, hắn không phòng bị nên nghiêng ngả về sau hai bước, chân đụng phải mép giường nên cả hai ngã thẳng xuống.
Khương Ly còn tưởng Huyền Thanh sẽ tránh, ai ngờ lăn lộn thế nào lại lên giường luôn như này.
Nhất thời, hai người sửng sốt hồi lâu, cứ nằm đè lên nhau ngơ ngác nhìn đối phương.
Tuy Khương Ly cũng từng nhảy lên người Huyền Thanh nhưng lúc đó quan hệ giữa hai bên xa lạ vô cùng.
Dọc đường, độ yêu thích của Huyền Thanh đối với cậu ngày càng tăng, thậm chí đạt những 38%, thế nên lúc này tư thế giữa hai người có hơi ái muội quá mức.
Vừa rồi khi ngã xuống, Huyền Thanh sợ Khương Ly ngã nên theo bản năng đỡ lấy eo cậu, bởi vậy Khương Ly bắt buộc phải nằm tựa vào lồng ngực hắn.
Gần như hai người không chút khoảng cách, ngay cả hàng mi cong vút của đối phương cũng hiển hiện rõ ràng.
“ Thịch thịch thịch ——”
Bên tai vang lên tiếng tim đập dồn dập, chẳng biết là của ai nữa, khoảnh khắc y hệt đêm đó, khi Khương Ly đặt tay lên ngực Huyền Thanh.
“Hòa thượng nhỏ.”
Thừa dịp Huyền Thanh đang ngơ ngác, Khương Ly trườn lên ghé sát bên tai hắn thì thầm: “Chưa kịp tắm mà người đã muốn ngủ cùng ta rồi sao?”
Giọng điệu khẽ khàng xen chút ý cười lanh lảnh khiến lòng Huyền Thanh nhột nhạt không yên, tai cũng nóng dần lên đầy ngứa ngáy.
Huyền Thanh đã bao giờ bị khiêu khích trắng trợn vậy đâu, hắn hồi thần rồi đẩy Khương Ly ra, sau đó nhanh chóng đứng dậy cách cậu một khoảng.
Hắn chắp tay trước ngực, nghiêm túc nói: “Thí chủ, xin hãy tự trọng!”
Khương Ly bị hắn đẩy nằm ngửa ra giường, nghe thấy câu nói quen thuộc, cậu nhịn không nổi ôm bụng cười phá lên.
Tự trọng? Con lừa trọc, cứ chờ đó, sớm muộn gì cũng có ngày khiến anh cầu xin em buông cái lòng tự trọng chết tiệt đó xuống!
Khương Ly âm thầm thề thốt, chống tay nằm trên giường nhìn Huyền Thanh, thấy hắn đang chạy trối chết thì nhướn mày gọi với theo: “Hòa thượng nhỏ, sao lúc này trông người cứ na ná mấy cô gái nhà lành bị đùa giỡn ấy nhở?”
“Xin thí chủ ăn nói cẩn thận.” Huyền Thanh lành lùng đáp, trong lòng nghĩ thầm giờ cậu cũng có khác gì mấy tên công tử ăn chơi trác táng không đứng đắn kia đâu.
Lúc này cha Khương đang dưới lầu, Khương Ly nghĩ hẳn ông ấy còn rất nhiều điều muốn nói với cậu, thế nên không ở đây trêu chọc Huyền Thanh nữa.
Cậu từ từ đứng dậy, phủi phủi quần áo rồi nói: “Cha ta còn dưới lầu, đêm nay chưa thể giúp hòa thượng nhỏ xoa bóp được đâu, hẹn lần sau nhé.”
Nghe Khương Ly nói, hắn bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Khương Ly lật đật rời đi, không quên đóng cửa cho hắn.
Khương Ly đi rồi, Huyền Thanh vẫn đứng sững ra đó chắp tay, sau lại nhẹ nhàng đặt tay lên lồng ngực mình.
“Thình thịch ——”
Nhịp đập đã bớt hối hả nhưng vẫn gấp gáp hơn so với ngày thường rất nhiều, dường nhưcó thứ gì đó sắp nhảy ra ngoài.
Huyền Thanh mới chỉ trải qua cảm giác đó hai lần trong đời, mà hai lần đó đều xuất phát từ cùng một người.
“.
.
.
Khương Ly.”
Huyền Thanh mấp máy môi mỏng, thì thầm gọi tên người ấy.
Quen biết mấy ngày nay, Huyền Thanh vẫn luôn gọi Khương Ly là thí chủ, chưa bao giờ gọi thẳng tên cậu.
Hiện giờ hai chữ đó bỗng nhiên được bật thốt, Huyền Thanh chợt cảm giác khó nói thành lời.
Trái tim Huyền Thanh lại nghẹn thắt, cảm giác đau xót không tên lâu lắm chưa gặp bắt đầu tranh nhau tràn ra.
Bàn tay đặt trên ngực áo siết chặt, quần áo nhăn nheo nhưng Huyền Thanh chẳng thềm để ý, sắc mặt hắn biến đổi, đôi mắt ngày thường không gợn sóng cũng bất giác xuất hiện một tia đau đớn!
—— Trụ trì, vì sao con thường xuyên thấy đau lòng tới vậy? Dường như con đã quên mất chuyện gì đó, một chuyện rất quan trọng.
Con khó chịu quá.
—— Huyền Thanh, người sống ở đời, có thể vì để đi tìm một điều gì đó, có thể vì để lãng quên gì đó, vận mệnh đã sắp đặt hết rồi.
Từ nhỏ linh hồn con đã chịu đầy tổn thương, thường xuyên phải kinh qua nỗi đau chia ly.
Vốn mệnh chết yểu nhưng lại nhờ ý chí mà vượt qua kiếp nạn, quả thực là niềm vui trong bi kịch.
Hiện giờ vi sư chỉ có thể giúp con tạm phong bế tâm mạch thôi, nó sẽ bảo vệ con khỏi ba năm khốn khổ này.
—— Ba năm sau thì sao ạ?
—— Ba năm sau, có lẽ con đã nhớ được chuyện đã quên, hoặc là tìm được.
.
.
người muốn tìm.
Vận công một hồi, Huyền Thanh mím chặt môi mỏng, mồ hôi trên trán lấm tấm chảy xuống thấm ướt áo cà sa trắng, mà sau lưng cũng dần ướt đẫm nước.
Mãi sau Huyền Thanh mới chậm rãi mở mắt, đáy mắt hằn tơ máu, trong miệng cũng tràn ngập mùi vị máu tươi tanh ngọt.
Vừa rồi trong lúc vận công, những lời ngày hôm đó trụ trì nói với hắn chợt văng vẳng bên tai.
Mới chỉ một năm rưỡi kể từ khi trụ trì phong bế tâm mạch, ấy vậy mà hôm nay đường phong ấn ấy rục rịch bị phá vỡ, bệnh cũ sắp ngóc đầu sống lại.
Quả nhiên nỗi đau đớn thương cảm không tên đó dường như gấp mấy nghìn lần so với ba năm trước, khiến hắn trực tiếp thổ ra một búng máu tươi.
Rõ ràng trụ trì nói phong ấn có hiệu lực trong ba năm, vì sao mới được nửa thời gian đã mất tác dụng thế này?
Mắt Huyền Thanh nhắm nghiền suy nghĩ, có điều trên người nhớp nháp mồ hôi khiến hắn không tài nào tập trung nghĩ nổi.
Huyền Thanh quyết định đứng dậy ra sau bình phong cởi áo, bắt đầu chuẩn bị tắm táp.
Nếu Khương Ly ở đây, chắc hẳn cậu sẽ rất ngạc nhiên vì sau lớp cà sa trắng tuyết, trên ngực trái Huyền Thanh là một ấn ký vàng kim hình tròn.
Ấn ký chứa hoa văn vô cùng phức tạp, nhưng có vẻ đã phai màu ít nhiều.
Tầm mắt Huyền Thanh nhìn ấn ký đó, phát hiện quả thực nó đang sáng lên và dần nhạt đi.
—— Năng lực ta có hạn, chỉ có thể giúp con được khoảng ba năm thôi, một khi ấn ký này tan biến, ta không thể giúp gì cho con được nữa đâu.
A di đà Phật!
Huyền Thanh nhớ ấn ký này sẽ chỉ xuất hiện khi hắn đau lòng, hoa văn phức tạp bên trong có thể giúp hắn ức chế cảm giác đau đớn.
Tiếc rằng giờ ấn ký đã dần nhạt, chứng minh tác dụng của nó đang dần biến mất.
Nhìn chằm chằm ấn ký một chốc, Huyền Thanh nhắm mắt, vắt áo cà sa lên trên bình phong, sau đó bắt đầu tháo dây lưng, mới đụng tới dây lưng thì bên tai đã văng vẳng một câu nói.
—— Vừa rồi quên không khen, dáng của hòa thượng nhỏ tuyệt vời lắm nha, cơ bụng tám múi quá đẹp luôn!
Động tác trong tay chợt khựng lại, Huyền Thanh ngẩng đầu, cứ có cảm giác người nào đó sẽ bất ngờ nhảy ra, cười hì hì trêu chọc hắn.
Nhưng sau bình phong chẳng có ai, trong phòng chỉ còn mỗi hắn.
“.
.
.
Bám riết mãi thôi.”
Huyền Thanh khẽ lẩm bẩm, hắn ngâm mình xuống nước.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Khương Ly thản nhiên xuống lầu, cậu đi tìm cha.
Xuống lầu, Khương Ly thấy có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang nói chuyện với cha Khương, hỏi ra mới biết con trai chú ấy đói bụng nên mới đặt một bát mì mang lên.
Khương Ly hỏi chú Thúc mới biết không tính Huyền Thanh thì khách điếm lúc này chỉ vỏn vẹn bốn phòng có khách.
Chờ cha tiếp đãi khách xong, Khương Ly mới qua đó nói với cha: “Cha, bát mì cho vị khách kia, để con nấu cho.”
Cha Khương sửng sốt xua tay: “Con nấu? Thôi thôi thôi, để cha kêu chú Thái nấu cho.”
Chú Thái và cha Khương thay nhau trông nhà chính là vì lo đêm có khách đói.
“Con biết mà, lúc đi học có tiện tay học được vài món.” Khương Ly giữ tay ông lại: “Để con đi cho, con nấu thêm cho cha một bát nhé, để cha nếm thử tay nghề của con.”
Nói rồi Khương Ly chạy nhanh tới phòng bếp, không để cha Khương cản lại.
Cha Khương một lòng cho nguyên chủ đi học, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ để cậu ấy đụng tới chuyện bếp núc bao giờ.
Giờ nghe Khương Ly nói biết nấu ăn, nghĩ trong phòng có chú Thái trông rồi nên không lo nữa, quay về bắt đầu tính toán sổ sách.
Trong phòng bếp, chú Thái đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai, thấy Khương Ly đi vào, cười hỏi: “Sao Tiểu Ly lại xuống đây? Chưa ăn no đúng không? Đợi chút, chú nấu cho con vài món nhé.”
“Cảm ơn chú Thái, nhưng con no bụng rồi.” Khương Ly đi tới bếp lò, cậu vừa rửa tay vừa nói: “Trên lầu có khách muốn ăn mì Dương Xuân, để con nấu cho vị khách ấy.
Chú Thái nghe nói có khách muốn ăn mì thì buông rổ rau trong tay đứng dậy: “Mì Dương Xuân phải không, chú biết rồi, chú đi.
.
.
Hả, con muốn làm gì cơ?”
“Nấu mì đó chú.” Khương Ly lắc lắc sợi mì trong rổ: “Tuy không dai lắm nhưng thế cũng đạt tiêu chuẩn rồi.”
Nói rồi Khương Ly lại cười xòa với chú Thái: “Chú, chú cứ bận việc của chú đi, mì Dương Xuân cứ giao cho con.”
Chú Thái thực sự rất bất ngờ: “Con nấu? Đừng giỡn chứ, con đã xuống bếp bao giờ đâu?”
Đúng thật trong trí nhớ của chú Thái và cha Khương, nguyên chủ chưa bao giờ nấu cơm hết.
Cậu không vội trả lời chú Thái mà bắt tay vào nấu nướng luôn.
Nguyên liệu nấu ăn đều vô cùng tươi mới, Khương Ly lục lọi chỗ rau chú Thái vừa rửa, chọn một củ hành tây và hành hoa, nhanh nhẹn băm nhỏ.
Chú Thái thấy kỹ năng xắt rau của Khương Ly vô cùng thuần thục, ông ngạc nhiên vô cùng, quên luôn chuyện ngăn cản cậu.
Xắt hành tây thành hạt lựu cho vô chảo phi thơm, chiên mỡ heo.
.
.
Khương Ly băm chặt vô cùng thuần thục, hành tây dần chuyển vàng hấp dẫn khiến chú Thái bừng tỉnh.
“Này.
.
.” Chú Thái kinh ngạc nhìn cậu: “Tiểu Ly, con biết nấu ăn thật hả!?”
“Đương nhiên rồi.” Khương Ly mỉm cười, vớt hành tây sang một bên rồi chuẩn bị đun nước luộc mì.
Tuy cách chế biến mì Dương Xuân rất đơn giản, nhưng muốn nấu ra một bát mì ngon thì không hề dễ như vậy.
Độ dẻo dai của mì không như cậu kỳ vọng, nhưng nhờ cách khống chế lửa tốt nên thành công che lấp đi khuyết điểm đó.
Khương Ly nấu tổng cộng ba bát mì Dương Xuân, sau khi làm xong để lại một bát cho chú Thái, hai bát kia là cho cha Khương và khách đặt.
Cha Khương thấy cậu bưng lên cũng không để ý, chỉ nghĩ là do chú Thái nấu, tới khi bát mì đặt tới trước mặt mới nhận ra mùi hương có hơi là lạ.
Mùi thơm này hấp dẫn hơn món mì ngày thường chú Thái nấu rất nhiều, mới ngửi thôi đã thấy dạ dày réo cồn cào.
Ông buông sổ sách trong tay, quyết định cầm đũa nếm một miếng.
Khương Ly bưng lên cho khách, tới khi xuống lầu, thấy cha với chú Thái đứng sững ra húp mì chỗ quầy thu ngân, không khỏi ngạc nhiên: “Cha, chú Thái, hai người đứng đó làm gì?”
Thật ra cậu đã đoán ra vì sao nhưng vẫn giả vờ không hiểu, đi tới bên cạnh hai người: “Sao nào? Tay nghề của con ổn lắm phải không?”
Cha Khương đặt chén mì Dương Xuân xuống, đũa trên tay ông còn kẹp vài sợi mì.
Thấy Khương Ly xuống, ông vội vã nuốt nốt miếng mì xuống, lên tiếng hỏi: “Con thành thật khai ra mau, con đi đọc sách hay là học làm bếp đó?”
Khương Ly nghe những lời này không khỏi bật cười thành tiếng, cha Khương biết tưởng tượng thật chớ!
Đang định giải thích, chợt vị khách mới đặt mì vừa rồi lao nhanh xuống lầu, chưa tới nơi đã gào lên: “Ta đặt thêm hai bát mì Dương Xuân nữa! !”
Vừa dứt lời, một thư sinh trẻ tuổi cũng lao xuống theo: “Món mì Dương Xuân vị khách vừa rồi đặt, cũng cho ta một bát!”
Cha Khương và chú Thái ngơ ngác không thôi.
------oOo------