Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 182: 182: Hòa Thượng Lạnh Lùng 5





Sáng nay Huyền Thanh dậy sớm hái quả dại, khi ra bờ suối rửa sạch thì bắt gặp con cá kỳ lạ này.

Con cá này khá to gan, thấy người lạ như hắn không thèm tránh né mà còn bơi lại gần tranh ăn quả dại của hắn.

Mấy ngày nay hai người trú trong miếu hoang, trên người Khương Ly bị thương khá nặng nhưng vẫn phải theo hắn ăn chay.

Ban đầu Huyền Thanh vốn nghĩ chẳng có gì là không ổn, nhưng tối hôm qua chỉ vì dọa tên thổ phỉ kia mà Khương Ly tàn nhẫn tự rạch tay mình, bỗng dưng hắn thấy không vui chút nào.

Nhìn con cá đang gặm lấy gặm để hoa quả của hắn, Huyền Thanh có hơi thất thần, hắn không chủ động sát sinh, nhưng nếu nó dâng tới tận tay thì đâu thể nào trách hắn.

Thế nên Huyền Thanh tiện tay dùng bát gỗ vớt con cá nóc lên luôn.

Từ nhỏ Huyền Thanh đã lạnh lùng thành tính, ngoại trừ trụ trì, hắn chẳng thân mật với các huynh đệ khác bao giờ.

Tuy trụ trì vẫn luôn dạy dỗ hắn phải từ bi hỉ xả, nhưng hắn cứ nghe tai này lọt tai kia, chưa bao giờ chịu chú tâm khắc ghi.

Trên đường, khi gặp Khương Ly đang thoi thóp, sở dĩ Huyền Thanh ra tay cứu giúp là vì trụ trì đã khuyên hắn hết lời trước khi xuống núi, hắn chỉ không đành lòng khiến vị cao tăng gần trăm tuổi kia thất vọng mà thôi.

Bắt cá nóc về cho Khương Ly bồi bổ thân thể, ngoại trừ trụ trì, đây là người đầu tiên Huyền Thanh quan tâm đến thế.

Nào biết con cá này có độc, chuyện này khiến hắn cứ có cảm giác “Hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp”.

Ánh mắt Khương Ly nhìn chằm chằm con cá nóc trong bát, Huyền Thanh lạnh lùng đưa quả dại cho Khương Ly, nói rồi nhón lấy cái bát trong tay cậu, sau đó xoay người rời đi.

Động tác của Huyền Thanh thực sự quá nhanh, Khương Ly mới nhận lấy hoa quả thì cái bát đã mất tiêu.

Cậu vội vàng đuổi theo: “Hòa thượng nhỏ, chờ ta với.”
Huyền Thanh không nghe lời Khương Ly, chân bước càng thêm nhanh.

Khương Ly đuổi theo, may mắn con suối cách đó khá gần nên không khiến cậu mệt mỏi cho lắm.
Tới bờ suối, Huyền Thanh thả cá sau đó ngồi cặm cụi rửa bát.


Khương Ly ôm chỗ quả dại ngồi xổm nhìn Huyền Thanh, thấy hắn đầy bất mãn,  cậu nhón lấy một quả chín đưa tới trước mặt hắn: “Huyền Thanh ăn trái cây nhé?”
Huyền Thanh không thèm để ý tới cậu, chỉ tỉ mỉ rửa sạch cái bát gỗ.

Đang định đứng lên chuẩn bị rời đi, Khương Ly đột nhiên nhét thẳng chỗ quả dại kia vào lòng hắn.

“Muốn làm gì?” Huyền Thanh thấy Khương Ly bắt đầu cởi giày, xắn ống quần thì thắc mắc hỏi.
Khương Ly nhét vạt áo vào đai lưng, lại xắn tay áo thật cao: “Ta muốn bắt cá, tuy cá nóc không ăn được, nhưng có nước chắc chắn sẽ nhiều cá lắm luôn.

Dù sao cũng đến tận đây rồi, để ta xuống xem sao đã.”
Nói rồi Khương Ly lội thẳng xuống suối, để lại Huyền Thanh ôm quả dại đứng ngẩn ngơ trên bờ.

Suối không sâu, chỉ mấp mé đùi Khương Ly là cùng, nước ở đây trong veo, cậu chỉ cần đứng yên thôi là thấy cá bơi lội tung tăng rồi.

Thân thể Khương Ly tuy không có võ công nhưng sự khéo léo của cậu vẫn còn đó, cậu cúi người, nhắm chuẩn một con cá mập mạp rồi “Roạt ——” một tiếng, bắt cá thành công.
Con cá trong tay Khương Ly bét ra cũng phải hai, ba cân, cậu túm chặt con cá rồi giơ lên như muốn khoe với người trên bờ: “Huyền Thanh ơi, có muốn ăn cá không?”
Ánh nắng lung linh chiếu xuyên qua tán cây rậm rạp, tỏa bóng bao trọn lấy Khương Ly làm nụ cười của cậu thêm rực rỡ, cảm giác nụ cười ấy khiến ai ai cũng phải vui lây.

Huyền Thanh nhìn cậu, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Không ăn.”
Cùng lúc đó, hệ thống thông báo: “Chúc mừng ký chủ, độ yêu thích của nam chính tăng 10%, tổng đạt 10%.”
Nghe tiếng hệ thống nhắc nhở, Khương Ly ngỡ ngàng quay sang nhìn Huyền Thanh, bỗng dưng có hơi buồn cười.

Đúng thật cậu không nhịn cười nổi, thế nên chống nạnh cười phá lên.

Huyền Thanh thấy thế, khẽ “Hừ” một tiếng.

Sau đó Khương Ly mò thêm vài con nữa rồi mới lên bờ, hai người trực tiếp nhóm lửa bên bờ suối, Khương Ly nướng cá, Huyền Thanh ăn quả.

Có Huyền Thanh ở đây nên Khương Ly không lấy chỗ gia vị mắm muối chỗ hệ thống ra, cậu chỉ nướng rồi ăn vị nguyên bản luôn, vừa ăn vừa trò chuyện với Huyền Thanh cho đỡ buồn.

Đa số là Khương Ly nói, Huyền Thanh chỉ ngẫu nhiên đáp lại vài câu.

Có lẽ vì độ yêu thích mới tăng nên khi Khương Ly hỏi về chuyện trong chùa thì Huyền Thanh không im lặng như trước nữa, tuy trả lời rất chung chung nhưng cuối cùng cậu cũng biết được nơi hắn từng sống ở đâu.


Khương Ly biết lần này Huyền Thanh xuống núi là để rèn luyện tâm tính, từ nhỏ tới lớn hắn chưa từng rời chùa bao giờ, thế nên trụ trì để hắn ra đi ngao du thiên hạ, ngắm nhìn thế giới.

Huyền Thanh không giống như những huynh đệ trong chùa, luôn khát khao khám phá thế giới dưới chân núi, nhưng trụ trì nói thì hắn sẽ đi.
Từ ngày hắn rời chùa tới nay mới được nửa tháng, nhớ lời trụ trì dạy bảo, hắn luôn làm việc thiện tích đức.

Người Huyền Thanh cứu dọc đường không ít, hắn chữa trị cho đối phương, đối phương rất biết ơn nhưng người một hai nằng nặc đòi làm bạn đường với hắn thì chỉ có duy nhất Khương Ly mà thôi.



.

.

Chạng vạng tối, Huyền Thanh và Khương Ly lại đột nhập sơn trại thêm lần nữa.

Tuy trời chưa tối hẳn nhưng khi bọn họ tới đó, sơn trại đã thắp đèn sáng trưng, mới lại gần đã nghe tiếng ăn mừng ồn ào náo nhiệt.

Cổng lớn vẫn có người gác nghiêm ngặt, hai người vòng sau rào, tìm điểm gác lỏng lẻo nhất rồi lẻn vào trong.

Để hành động cho tiện, Huyền Thanh bắt một tên thổ phỉ đi lẻ rồi đánh ngất, kéo vào góc khuất cho tiện xử lý.

Theo sau là Khương Ly, cậu nhanh nhẹn lột quần áo đối phương rồi thay vào, sau đó lấy dây thừng trói chặt người lại.
Tiệc mừng công trại Khánh Phong sắp bắt đầu, khắp nơi thắp đuốc sáng rực, giữa sân còn chất củi chuẩn bị đốt lửa trại nữa.

Tuy diện tích sơn trại không quá lớn nhưng thổ phỉ ở khá đông, người nào người nấy nhằng nhịt vây quanh lửa trại đón chờ buổi tiệc khai mạc.

Tiệc mừng công thời cổ đại chỉ đơn giản là một bữa tiệc rượu, có dê nướng nguyên con, có tấu nhạc nhảy múa.

.

.


Đại đương gia ngồi trên đài cao, hai bên bày hai chiếc rương  chứa đầy vàng bạc châu báu, Khương Ly đoán chắc hẳn đây là chiến lợi phẩm đám Chu lão nhị từng nhắc đây mà.

Hai người Khương Ly núp góc quan sát một hồi, cuối cùng lẻn tới hầm rượu.

Tới nơi, họ nhìn thấy hai tên thổ phỉ đang hì hục đẩy xe chở rượu đầu tiên tới bữa tiệc, đúng lúc đó, hai người chớp cơ hội lẻn vào ngay.

Khương Ly nhanh tay rải hết thuốc bột vào chỗ rượu trong hầm, cậu rải đến đâu Huyền Thanh giúp đậy trả về như cũ tới đó.

Hai người phối hợp rất nhịp nhàng, trong chốc lát đã xử lý xong cả hầm rượu.

Đúng lúc đó, họ chợt nghe có tiếng bước chân đi tới.

Khương Ly kéo tay ý bảo Huyền Thanh tự trốn đi, còn cậu điềm nhiên nhón một vò rượu nhỏ chưa bỏ thuốc rồi ngửa đầu tu ừng ực.

“Á à, bắt quả tang mày dám ở đây uống trộm rượu!” Có tiếng vọng tới.
Khương Ly giả vờ giật mình chột dạ, cậu lén lún giấu bình rượu ra sau lưng, ngượng ngùng cười nói: “Ui ui, sao mày nặng lời quá vậy, tao đã uống được bao nhiêu đâu.

Chỉ tại tao thèm quá thôi, nhấp mỗi hai ngụm bé tẹo à.”
Người tới là tên thổ phỉ mới vận chuyển rượu ban nãy, nghe cậu nói, nó khinh bỉ nhìn cậu: “Vô liêm sỉ, lát tiệc mừng công bắt đầu tụi tao cho mày uống đủ luôn.”
“Uống thử đi này.” Khương Ly làm lơ lời nó nói, trực tiếp đưa bình rượu qua: “Thơm lắm đó.”
Tuy ngoài miệng mắng Khương Ly vô liêm sỉ nhưng thật ra tên thổ phỉ này cũng thèm rượu lắm rồi, thấy cậu đưa bình rượu qua, nó láo liên nhìn một vòng, thấy không có ai mới nhận lấy tu ừng ực.
“Rượu ngon!” Thổ phỉ cảm thán một câu, mắt nhìn Khương Ly đầy nghi ngờ: “Sao tao thấy mày lạ mắt thế nhỉ?”
“À, nhan sắc tao thuộc loại tầm thường của tầm thường, nào có hút mắt như mày, mày không nhớ rõ là phải rồi.” Khương Ly thân thiện phẩy phẩy tay: “Nếu tao mà đẹp được như mày, chắc chắn ai cũng phải nhớ rõ cho xem.”
Huyền Thanh: “.

.

.”
Hắn núp trong góc nghe con hàng này trợn mắt nói dối mà chỉ biết cạn lời.

Tên thổ phỉ đó mặt chữ điền, mắt một mí nham hiểm híp tịt lại, trên mặt còn chi chít mụn nhọt, đẹp chỗ nào cơ chứ? Không biết động lực nào đã giúp Khương Ly trái lương tâm nói những lời này nữa.

Tục ngữ dạy “Người xuất gia không nói dối”, Huyền Thanh chắc kèo cả đời này đố Khương Ly quy y cửa Phật nổi.

Thổ phỉ nghe Khương Ly khen mình mà sướng rơn cả người, cũng không thèm để ý vì sao Khương Ly lạ mặt nữa, nó vừa uống rượu vừa phân phó cậu đi xếp rượu phụ mình.

Khương Ly “Ừ ừ” hai tiếng đồng ý, cậu nhanh nhẹn xếp rượu lên xe rồi đẩy ra ngoài.


Chất rượu đã bỏ thuốc lên xe, chờ đối phương rời đi Khương Ly lại miệt mài rải thuốc tiếp.

Xong việc, Khương Ly dắt Huyền Thanh lặng lẽ ra ngoài.
Hiếm lắm sơn trại mới tổ chức tiệc mừng công một lần, đám thổ phỉ ai cũng thả lỏng cảnh giác, không suy xét tới chuyện rượu có bị người ta hạ thuốc hay không.

Trừ bỏ mấy thằng canh cổng, tên nào tên nấy cũng uống rượu phủ phê, đứa nào không chết giấc thì cũng bị Huyền Thanh đánh cho đến ngất.

Thuốc Khương Ly hạ là loại thuốc mê mạnh nhất của cửa hàng hệ thống, nếu người bình thường dùng, sau nửa giờ đảm bảo ngất ba ngày ba đêm là ít.

Không biết cậu bới đâu ra cuộn dây thừng rồi hợp tác với Huyền Thanh trói hết đám thổ phỉ lại, đang trói dở, bỗng đâu có tiếng quát to: “Chúng mày là ai!?”
Hóa ra là Trần Tứ, ai dè lão lại không tới tiệc mừng công!
Tối qua Trần Tứ vừa gặp quỷ, cứ có cảm giác oan hồn tên thư sinh nghèo kiết xác kia sẽ về tìm lão báo thù.

Càng nghĩ càng sợ, sáng sớm Trần Tứ đã tìm Chu lão nhị bàn về chuyện này, đối phương chỉ cười nhạo mắng Trần Tứ cứ nghi thần nghi quỷ, kêu bớt uống rượu dùm kẻo mụ mị mất.

Trần Tứ nghe xong cũng tự hoài nghi có phải lão uống nhiều rượu quá nên sinh ảo giác hay không, thế nên Trần Tứ quyết định không tham gia tiệc nữa, ở rịt trong phòng bình tĩnh lại.

Nghe bên ngoài đang náo nhiệt đột nhiên im ru, Trần Tứ nghi hoặc tự hỏi, cứ có cảm giác bất thường nên mới lết người ra xem.

Không ngờ mới ra đã thấy nhà mình đổ nát tan hoang, anh em còn bị trói lại như bó chân giò! Thấy thế, Trần Tứ lao ra quát to một tiếng! ! !
Khương Ly không ngờ lão già này đột nhiên xuất hiện, thấy Trần Tứ xông tới, cậu gỡ chiếc mũ trên đầu xuống, dữ tợn quát lớn: “Trần Tứ, là tao đây, ông mày đến lấy cái mạng chó của mày đây! ! !”
Tối qua con vong này còn đầm đìa máu hiện ra trước mặt lão, sao nay hiện hồn nữa rồi!? Trần Tứ sợ tới mức hồn vía lên mây, cả người ngã khuỵu xuống đất!
Huyền Thanh: “.

.

.”
Hung.

.

.

Hung dữ tới vậy luôn sao?
 
------oOo------